Đông Hải có
một
vùng biển thực đặc thù, nơi này là “Hải Trung Hải”, là
một
mảnh “biển” khác ở trong vùng biển Đông Hải. So với biển rộng màu lam đậm, mảnh “Hải Trung Hải” này bởi vì nông hơn,
hiện
ra
một
loại bích sắc trong sáng sạch
sẽ, tựa như
một
khối đá quý màu lục nhạt trong biển.
Chung quanh Hải Trung Hải mọc rất nhiều sam thụ màu đỏ, sam thụ đó gọi là long huyết sam, tên như ý nghĩa, là thực vật ở trong máu rồng, nhờ cơ duyên xảo hợp mọc lên. Nơi này có
một
tảng lớn long huyết sam thô tráng từ trong biển sinh trưởng ra, có thể thấy được chỗ đó
đã
từng có bao nhiêu máu rồng tưới lên. Nguyên nhân chính là vì thế, mảnh Hải Trung Hải này cũng có
một
năng lực đặc thù, ngâm ở chỗ này có thể làm Long tộc bị thương nhanh chóng khép lại miệng vết thương.
Ma Long hai mắt đỏ máu cứ như vậy treo tiểu bạch long hôn mê
trên
mũi,
một
đường bơi tới Hải Trung Hải.
hắn
xuyên qua những long huyết sam cao lớn trong biển, đặt tiểu bạch long treo ở
trên
mũi vào trong nước biển màu bích ngọc nhạt.
Rồng màu trắng ở trong biển màu bích ngọc, nhìn qua vừa đẹp lại ngon.
Ma Long ngẩng đầu, ghé vào bên cạnh nhìn bạch long, nhìn nhìn, trong miệng
không
tự giác chảy ra long tiên (nước bọt của rồng). Đôi mắt
hắn
chậm rãi từ màu đỏ biến thành màu đen, răng nhọn cũng lộ ra.
“Ăn…… Bạch long……” Đôi mắt Ma Long hoàn toàn biến thành màu đen,
hắn
mở rộng miệng ra, cắn xuống bạch long. Nhưng được nửa đường, đôi mắt đen nhánh lại tràn ra vài tia đỏ, làm
hắn
đột nhiên ngậm miệng lại, cắn
một
miệng
không
khí.
Lưu luyến nhìn thoáng qua bạch long, Ma Long bỗng nhiên quay đầu, chui vào trong biển, biến mất
không
thấy.
hiện
tại
hắn
không
có cách nào hoàn toàn khống chế được mình, vẫn luôn tranh đấu cùng cái ý thức còn chưa biến mất kia. Lo lắng
sẽ
không
thể khắc chế mà xúc phạm tới Bạch Lăng,
hắn
lựa chọn tạm thời tránh lui trước.
Bạch Lăng ở trong hôn mê cảm giác được
một
lực lượng nhu hòa bao vây mình, dòng nước ấm áp lại mềm mại bên cạnh, an ủi đau xót
trên
người nàng. Nàng cảm giác mình giống như là
đang
ngủ dưới thái dương ngày xuân, thoải mái đến
không
muốn mở mắt.
Nhưng
không
biết qua bao lâu sau, nàng cảm thấy thái dương bị che khuất, có hơi thở nguy hiểm gì đó ở
trên
đầu lưu luyến
không
đi, còn đồ vật gì tí tách rơi ở bên cạnh, vô cùng nhiễu loạn giấc ngủ. Bạch Lăng tức giận mở to mắt ra, đối diện là
một
đôi mắt to đen nhánh cùng cái miệng mở rộng của Ma Long.
một
giấc ngủ dậy phát
hiện
kẻ thù chảy nước miếng với thân thể mình?
“Óa óa hù chết lão tử lạc!” Bạch Lăng thân thể nhanh hơn đầu óc, nhảy lên cao
một
cái đánh thẳng vào Ma Long, cho
hắn
một
cái bạo kích vào cằm. Chỉ thấy
một
thân hình dài dài màu trắng thẳng tắp đâm lên cằm Ma Long, đẩy Ma Long
không
hề phòng bị bay ra ngoài, ngã ngửa vào trong biển, bọt sóng thoáng chốc văng khắp nơi, sóng gió mãnh liệt.
Bạch Lăng
không
biết
hiện
tại mình ở nơi nào, Ma Long là tình huống như thế nào, nàng nhìn chằm chằm Ma Long ngã xuống lộ ra cái bụng, nhớ tới Lục Lâm Sinh bị
hắn
ăn mất.
—— bây giờ mổ bụng Ma Long ra, Lục Lâm Sinh còn ở đó sao? Thời gian dài như vậy hẳn là tiêu hóa hết rồi?
Lão vỏ sò suy yếu
nói
chuyện ở trong đầu nàng: “Tiểu chủ nhân…… Chạy mau a……”
Lúc trước Bạch Lăng bị quy tôn Huyền Thương thượng thần kia làm cho thê thảm giống chiến sĩ cách mạng bị bắt giam, lão vỏ sò vì nàng tráng lá gan phản kháng
một
lần, kết quả bị Huyền Thương thượng thần
nhẹ
nhàng treo lên đánh, chỉ có thể cuộn trong vỏ sò, cùng tiểu chủ nhân Bạch Lăng khổ sở dưỡng thương.
hắn
cũng mới tỉnh lại
không
lâu, phát
hiện
tiểu chủ nhân và Ma Long chính diện xông lên, thiếu chút nữa sợ tới mức cái vỏ sò cũng vỡ vụn, liên thanh thúc giục Bạch Lăng nhanh chạy trốn.
Bạch Lăng cũng
không
ngốc, biết mình
không
thể làm gì người ta, cái ý tưởng kỳ lạ đó cũng chỉ
hiện
ở trong lòng
một
chút mà thôi, chỉ tiếc tuy rằng nàng tâm có chạy trốn, nhưng chiếc đũa
không
chống được cánh tay to, Ma Long kia thân rồng thô tráng cùng cái đầu to thực nhanh chọc trở lại, như hổ rình mồi chặn ở trước mặt nàng, Bạch Lăng căn bản
không
chỗ chạy.
Thua rồng
không
thua trận, Bạch Lăng hung hăng trừng Ma Long trước mặt, cảm thấy trước khi mình bị ăn nhất định phải sảng đủ, mặc kệ thế nào trước chiếu đầu với
hắn
một
lúc, đánh
không
chết cũng phải đánh
hắn
thành tật!
Bạch Lăng ngo ngoe rục rịch, cái đuôi rồng phía sau lúc
ẩn
lúc
hiện. Ma Long lắc lắc đầu, hét lớn
một
tiếng cắn về phía nàng, Bạch Lăng lui
không
thể lui, dũng mãnh nhào lên trước, đập lên sọ não của Ma Long. Đây
không
phải
một
lần công kích mạnh mẽ, ít nhất Ma Long lần này có chuẩn bị
không
bị nàng đánh ngã, nhưng bị nàng đánh lần này rồi, Ma Long đột ngột dừng lại, nghiêng đầu ngơ ngác phát ngốc ở giữa
không
trung.
Tận dụng thời cơ duy nhất, Bạch Lăng lại
không
khách khí mãnh liệt đấm vài cái, kết quả nhìn thấy đôi mắt Ma Long nhắm lại, thực lúng túng vùi đầu vào trong biển,
không
có ý tứ đánh trả.
Bạch Lăng: “……” Làm cái gì đây, ngay từ đầu còn muốn ăn, giờ sao
không
hung hăng nữa?
“Ma Long này lang cái gì đột nhiên quái quái?”
Dọa đến tiểu tâm can của lão vỏ sò
đang
nhảy bùm bùm cũng thấy kỳ quái, trợn mắt há hốc mồm nhìn Ma Long hồi lâu
không
động tĩnh. Bạch Lăng
không
hóa thành hình người, vẫn duy trì hình dáng bạch long bốn móng chạm đất
đi
bộ, thậm chí to gan lớn mật ý đồ bò lên
trên
lưng Ma Long, chuẩn bị lên phía trước tiếp tục đập sọ não
hắn.
Phát giác tiểu bạch long dẫm lên người mình, Ma Long rốt cuộc bình tĩnh
một
chút nâng đầu lên, nhìn nàng
nói: “Ta là…… Lục Lâm Sinh……”
Tiểu bạch long hùng hổ bỗng nhiên sững lại, móng vướt trượt từ
trên
thân rồng của Ma Long ngã nhào xuống. Nhưng thực nhanh nàng lại bò lên, bốn chân xiêu xiêu vẹo vẹo chạy vội
trên
người Ma Long,
đi
vào phía trước đầu Ma Long.
“Ngươi
nói
cái gì?” Bạch Lăng
không
thể tin được.
Lúc này Lục Lâm Sinh có bề ngoài là Ma Long buông lỏng cái đầu ra, mở miệng
nói: “Ta
hiện
tại là Lục Lâm Sinh, nhưng mà Ma Long cũng vẫn còn, có đôi khi ta
không
khống chế được mình…… Nếu lần tới Ma Long muốn ăn nàng, nàng cứ như vừa rồi đấm vào sọ não ta.”
Bạch Lăng
không
biết
nói
cái gì, ngơ ngác nhìn cự long màu đen mắt đỏ, đột nhiên hô to
một
tiếng tiến lên đánh vào bên đầu hắc long, móng vuốt nắm chặt râu của hắc long ngao ngao khóc lên, “Lục Lâm Sinh! Lục Lâm Sinh!”
“Ngươi chưa chết sạch
sẽ! Quá tốt lặc! Ngươi còn chưa chết sạch! Y ô ô ô!” Nàng khóc lóc đem cái đầu rồng
nhỏ
của mình đâm vào miệng rộng của hắc long, đυ.ng vào lại ngẩng đầu nhìn trong chốc lát, tiếng khóc liền nghẹn lại.
“…… Ngươi lang cái gì lại chảy nước miếng với ta? Ngươi quản cái miệng rộng của ngươi.”
Lục Lâm Sinh hút nước miếng ghé đầu vào
trên
mặt nước, đấu tranh với chính bản năng của mình, vẻ mặt
nhỏ
yếu lại bất lực mà nhìn nàng: “Ma Long ăn Long tộc,
hắn
muốn ăn nàng, ta
không
muốn ăn.”
Bạch Lăng nhớ tới những lời
hắn
vừa
nói
này, “Ngươi
nói, Ma Long cũng vẫn còn trong khối thân thể này, ngươi
không
thể luôn khống chế thân thể?”
Lục Lâm Sinh: “Ừ, chờ ta lợi hại hơn
một
chút, là có thể hoàn toàn cắn nuốt
hắn, bây giờ còn chưa được. Bất quá nàng
không
phải sợ, chỉ cần Ma Long muốn thương tổn nàng, nàng dùng sức đánh
hắn
là được, ta
sẽ
tỉnh lại.”
Bạch Lăng: “……” Giống như cái ti vi cũ nhà bà ngoại trước kia, hỏng
thì
gõ
một
cái, gõ hai cái là có thể được.
Nàng nửa thân mình treo ở
trên
cổ hắc long, miệng rồng
nhẹ
nhàng đâm đâm miệng
hắn, “Ta
sẽ
không
bị
hắn
ăn, ngươi phải nhanh khôi phục, ta còn muốn nghe ngươi đánh đàn.” Dừng
một
chút giọng
nói
của nàng có chút thấp, “Nhưng ta để phượng cầm của ngươi ở U Phù Sơn rồi, lần tới ta lại
đi
chỗ phượng hoàng mua cho ngươi
một
cái.”
Hắc long bị bạch long nho
nhỏ
đâm cho tâm hoa nộ phóng, tuy
hắn
không
biết tâm hoa nộ phóng là cái gì, nhưng
hắn
cao hứng lại thỏa mãn khởi động thân thể, quấn tiểu bạch long lên.
“Ta nhất định nhanh khôi phục.”
hắn
quả thực bành trướng lên, cảm giác mình có thể lập tức lại nuốt thêm
một
Ma Long.
Bạch Lăng ở
trên
người
hắn
cuộc thành
một
vòng tròn
nhỏ, đặt đầu ở bên miệng
hắn. Nàng bây giời tâm tình đặc biệt tốt, đến vết thương
trên
người cũng
không
đau.
“Tiểu chủ nhân, ngươi hỏi
hắn
một
chút có thể mang ngươi
đi
xuống biển hay
không.” Lão vỏ sò hiển nhiên tâm tình cũng
không
tồi, chờ mong hỏi.
“Sao? Trong biển có bảo bối?” Bạch Lăng hỏi.
Lão vỏ sò trầm mặc
một
chút
nói: “Phía dưới chính là cung điện tộc bạch long năm đó kiến tạo dưới biển, người còn chưa nhìn thấy nơi lúc trước các tộc nhân sinh sống đâu.”
Bạch Lăng biết
một
chút trầm mặc của lão vỏ sò kia có bao nhiêu cảm khái và chua xót, nhưng nàng
không
có quá nhiều cảm xúc, rốt cuộc cảm tình thứ này, chỉ ở chung mới có, nàng
không
thể giống lão vỏ sò vì các tộc nhân bạch long chưa bao giờ gặp mặt mà khổ sở
thật
sâu, tựa như nghe
một
chuyện cũ bi thương, độ hảo cảm chỉ ở phạm trù người qua đường.
“Có Long Cung a, bên trong có đồ vật gì có thể trị thương cho ngươi
không?” Bạch Lăng quan tâm chính là chuyện này. Nàng sợ lão nhân bị thương quá nặng,
không
da dày thịt béo như nàng,
không
cẩn thận khả năng liền bị chết.
Lão vỏ sò thập phần cảm động, trân châu tròn vo màu trắng bùm bùm rớt xuống, “Tiểu chủ nhân, lúc này người còn nghĩ đến ta, ta chính là chết cũng vui mừng a!”
Được đáp án khẳng định, Bạch Lăng
không
để
hắn
khóc nữa, gãi gãi vảy hắc long
trên
lưng
nói
với
hắn: “Ta muốn
đi
Long Cung phía dưới xem
một
cái ha, ngươi muốn
đi
cùng ta hay
không?”
Lục Lâm Sinh
nói: “đi. Vết thương của nàng còn chưa tốt, ta cõng nàng
đi.”
một
tiểu bạch long liền cưỡi
một
đại hắc long bơi xuống biển sâu đen tối. Ở trong mắt Long tộc, đáy biển cũng
không
phải ảm đạm, ngược lại, trong biển có rất nhiều quang điểm sáng ngời, như là bông tuyết, còn có cung điện tinh xảo chỉ Long tộc mới có thể nhìn thấy. Dùng các loại san hô, vỏ sò, trân châu còn có đá quý xây nên cung điện, tản ra quang huy sáng ngời ở đáy biển, là ra
một
hiệu quả
không
kém hơn ban ngày ở ngoại giới chút nào.
Cung điện sáng lấp lánh xa hoa lẳng lặng nằm yên ở đáy biển, Long tộc sinh hoạt ở bên trong
đã
không
thấy bóng dáng, chỉ có
một
cái Long Cung trống vắng như vậy.
Bạch Lăng phát
hiện
nơi này so với‘ Long Cung ’ ngày trước nàng xem trong phim ảnh còn mộc mạc hơn rất nhiều,
không
có phòng ở chạm trổ rường cột như nhân gian, chỉ tràn ngập
một
loại phong phạm nhà giàu có tiền và hào hoa xa xỉ lóe sáng. Chiếm cứ ở cửa cung điện là tượng rồng
thật
lớn bằng hoàng kim, làm nàng thể ngộ sâu nhất.
Rơi xuống nhìn kỹ mới phát
hiện,
trên
nóc nhà đều mọc đầy hải tảo, cửa cung điện còn mọc nhiều san hô huyết ngọc to lớn, cơ hồ ngăn cản đường
đi
thông vào cửa điện.
Bạch Lăng biến trở về hình người, có thể
nhẹ
nhàng xuyên qua khe hở san hô, hắc long cũng biến thành hình người, Bạch Lăng quay đầu nhìn liền ngây ngẩn cả người, “Sao ngươi biến thành cái dạng này?”
Lục Lâm Sinh
hiện
tại có bề ngoài xuất sắc, thậm chí so Huyền Thương thượng thần càng đẹp hơn. Tuy rằng Huyền Thương thượng thần là đồ quy tôn, nhưng Bạch Lăng
không
thể
không
thừa nhận diện mạo của
hắn
thuộc về giá trị đỉnh cấp, mà Lục Lâm Sinh
hiện
tại
đã
vượt qua Huyền Thương lêи đỉиɦ.
“Tuy rằng
hiện
tại ngươi rất đẹp, nhưng ta
không
quen.” Bạch Lăng
nói, “Soái bình thường là được, quá soái ta ăn
không
tiêu.” Nàng nhìn Lục Lâm Sinh bây giờ, chỉ cảm thấy hình như là
đang
nhìn
một
người khác.
Lục Lâm Sinh: “Ta
không
biến về được, chờ ta có thể hoàn toàn khống chế thân thể này, là có thể khôi phục nguyên hình.”
Bạch Lăng tưởng niệm
hắn
bộ dáng văn nhược thư sinh, thậm chí là hình dạng sợi len đen.
Mọi người xuyên qua rừng san hô đỏ, tiến vào kiến trúc bên trong, dưới
sự
chỉ dẫn của lão vỏ sò, Bạch Lăng theo thứ tự tham quan cung điện của lão tộc trưởng bạch long và vương phi, vương điện, cung điện nàng ở khi vẫn là
một
quả trứng cùng với kho bảo vật.
“Đó đều là tộc trưởng để lại cho tiểu chủ nhân người, chỉ có tiểu chủ nhân người là huyết mạch bạch long tộc cuối cùng mới có thể
đi
vào nơi này.” Lão vỏ sò vui mừng
nói.
Vốn dĩ Ma Long uy hϊếp
một
bên,
hắn
cũng sợ hãi để tiểu chủ nhân trở lại chốn cũ, bởi vậy chuyện về nơi này nửa điểm
hắn
cũng chưa
nói, chỉ nghĩ chờ sau khi tiểu chủ nhân lớn lên rồi chậm rãi
nói
cho nàng, nhưng
hiện
tại Ma Long biến thành cái dạng này, gánh nặng trầm trọng nhất trong lòng
hắn
đã
dỡ xuống.
Bạch Lăng cho lão vỏ sò mấy thứ thuốc dưỡng thân thể tìm được, lại tò mò
đi
tới
đi
lui ở trong bảo khố, ở
trên
giá to trong góc tìm được
một
viên kim châu to, nàng nhớ
rõ
Lục Lâm Sinh đặc biệt thích hạt châu kim sắc, hạt châu này lớn như vậy, cho
hắn.
“Lục Lâm Sinh, ngươi xem trân châu này, tặng cho ngươi.”
Lão vỏ sò: “…… Tiểu chủ nhân, cái này
không
phải trân châu, đây là di mộng châu.”
Bạch Lăng: “Gì, châu này có hại?”
Lão vỏ sò: “không
phải như thế……” Bất quá ngủ phía
trên
nó, có thể làm cho người ta nhìn thấy ký ức sâu nhất nơi đáy lòng.
Bạch Lăng: “không
có nguy hại vậy coi nó là trân châu.”
Vẫn cứ đưa cho Lục Lâm Sinh.