Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nữ Chính Đều Cùng Nam Phụ

Quyển 3 - Chương 73: A a a ——

« Chương TrướcChương Tiếp »
Bạch Lăng làm

một

giấc mộng.

Ở trong mộng, nàng bị nhốt ở

một

chỗ, lẻ loi

một

mình, làm cách nào cũng

không

tìm thấy đường ra. Đó là

một

rừng cây lớn đến

không

có giới hạn, mỗi

một

thân cây lớn lên đều giống nhau như đúc, nàng chạy

không

ngừng, trong lòng vừa sợ hãi lại nôn nóng.

không

biết chạy bao lâu, nàng nhìn thấy

một

bóng dáng xuất

hiện

ở phía trước. Nàng ra tiếng gọi bóng dáng đó dừng lại, bóng dáng đó ngừng lại xoay người nhìn nàng.

Đó là

một

thanh niên xấu xí quần áo tả tơi thoạt nhìn thực đáng thương, làm nàng có cảm giác quen thuộc mạc danh, cái cảnh tượng này cũng giống như

đã

từng biết. Nhưng trong mộng Bạch Lăng

không

biết

hắn

là ai, nàng hỏi: “Ngươi có thể mang ta ra ngoài hay

không?”

Thanh niên xấu xí đó lắc đầu với nàng, ở trước mặt nàng biến thành

một

quái vật đen nhánh, sau đó thực nhanh hòa tan thành

một

đám nước đen

thật

lớn ……

Lục Lâm Sinh.

Bạch Lăng tỉnh lại. Nàng nằm ở đó vẫn

không

nhúc nhích, ánh mắt ngơ ngẩn, nàng nhớ tới

một

màn cuối cùng nhìn thấy trước khi ngất xỉu

đi

—— Lục Lâm Sinh bị Ma Long ăn hết.

Lúc nàng bị khóa trong thân thể trống rỗng của Lục Lâm Sinh, cả người đều vô cùng khó chịu, cố nén bảo trì tỉnh táo cuối cùng, nàng

không

biết thời gian ngắn ngủi đó

đã

xảy ra cái gì, chỉ biết mình bỗng nhiên bị đẩy ra khỏi thân hình Lục Lâm Sinh, nàng nhìn thấy

không

trung và tuyết tung bay, cùng với Lục Lâm Sinh giãy giụa ở trong miệng Ma Long.

Khi đó

hắn

không

phải hình người, mà là hình

yêu, cho nên vẻ mặt của

hắn

nàng cũng

không

thấy, chỉ nhìn thấy đầu

hắn

tựa hồ xoay chuyển về phía nàng, sau đó miệng rồng

thật

lớn đó liền ngậm lại.

Bạch Lăng bỗng nhiên che mặt lại, cả người cuộn tròn, thân thể

không

ngừng run rẩy.

“Tiểu chủ nhân?” thanh

âm

của lão vỏ sò

thật

cẩn thận.

Bạch Lăng

không

nói, chỉ có tiếng nức nở

nhỏ

vụn từ khe ngón tay chảy ra. Lão vỏ sò biến thành hình người

nhỏ, ngồi ở bên Bạch Lăng, thử dùng tay

nhỏ

sờ sờ tóc dài đen nhánh của nàng. Vào thời điểm này, lão vỏ sò mới cảm thấy tiểu chủ nhân của mình nhìn

thật

sự

giống

một

con rồng con nhãi nhép.

“Lão đầu nhi, Lục Lâm Sinh

đã

chết.”

“Aiii.”

Bạch Lăng dùng đôi mắt đỏ bừng nhìn lão, há mồm

nói: “Ta muốn

đi

bắt lấy Ma Long, mổ bụng

hắn

ra,

nói

không

chừng Lục Lâm Sinh còn chưa tiêu hóa xong.”

Lão vỏ sò bị dọa nhảy dựng, “Ai ai, tiểu chủ nhân đừng trẻ con, sao có thể được, trước

không

nói

chúng ta

không

bắt được Ma Long, cho dù bắt được,

thật

mổ bụng

hắn

ra, Lục Lâm Sinh khẳng định cũng

đã

không

còn.”

Bạch Lăng

không

nói

chuyện với lão nữa, nàng ngồi dậy, quay đầu xem mình ở đâu.

Kiến trúc mờ ảo trang nghiêm, bài trí cao quý điển nhã, ngoài cửa sổ còn có mây trắng trôi nổi, hết thảy đều

nói

cho Bạch Lăng biết nàng

hiện

ở U Phù Sơn. Nàng cầm lão vỏ sò lên, đứng dậy

đi

ra ngoài.

“Tiểu chủ nhân, người lại muốn làm cái gì?”

Bạch Lăng vừa đến cửa đại điện, liền phát

hiện

mình đẩy

không

nổi cánh cửa điện cao lớn, hiển nhiên bị người ta khóa. “Bên ngoài có người hay

không? mở cửa ra, để ta

đi

ra ngoài.”

Ngoài cửa truyền tới

một

tiếng cười nhạo, có người ngữ khí khinh thường

nói: “Thượng thần

đã

phân phó, để ngươi nghỉ ngơi ở nơi này trước, còn muốn

đi

ra, chờ thượng thần muốn gặp ngươi lại

nói

tiếp.”

Lão vỏ sò ôm chân Bạch Lăng khuyên nàng, “Tiểu chủ nhân, người đừng vội

đi

ra ngoài, trước nhẫn nhịn

đã.

trên

người tiểu chủ nhân còn rất nhiều vết thương, chúng ta ở chỗ này dưỡng thương xong lại

nói

chuyện khác được

không?”

Bạch Lăng banh mặt: “Ta

đã

chịu đủ chuyện bị người ta nhốt lại rồi.” Nàng

nói

xong lấy ra đôi búa to của mình,

đi

đến bên cạnh gõ gõ

trên

tường, chọn chỗ yếu ớt nhất, vung cây búa lên, mãnh mẽ nện xuống.

Rầm rầm vài tiếng, bụi mù cuồn cuộn, gạch đá sụp xuống, Bạch Lăng từ cái động vỡ

trên

mặt tường bị phá nát chui ra ngoài. Cái động bị nàng bạo lực phá vỡ cách cửa

không

xa, hai đệ tử U Phù Sơn ở bên cửa phụ trách trông coi nàng, sắc mặt nghiêm chỉnh kinh hãi xoay đầu nhìn nàng, bọn họ làm sao nghĩ ra được, còn có người

không

chút để ý, tới chỗ như U Phù Sơn này, cũng dám làm càn như vậy.

“Ngươi, ngươi

không

thể

đi!”

một

đệ tử phản ứng nhanh hơn chút, nhìn thấy Bạch Lăng chuẩn bị

đi, vội vàng định cản nàng lại. Bạch Lăng cũng

không

nói

lời nào, chỉ kéo cây búa trong tay nện mạnh lên mặt đất.

Hai đệ tử nhìn cái động to

trên

vách tường, lập tức đều câm bặt. Bạch Lăng

đi

xuống bậc thang, nghe thấy phía sau hai người

nhỏ

giọng

nói

chuyện nhanh thông báo cho U Thủy tiên nhân. U Thủy tiên nhân này Bạch Lăng cũng biết,

đã

từng

đi

Quy Nhất Tiên Tông đại biểu cho Huyền Thương thượng thần mời chào nàng, địa vị ở U Phù Sơn còn rất cao.

“Cái gì? Bạch Lăng

không

phải bị thương hôn mê sao, làm thế nào nhanh như vậy

đã

tỉnh lại?” U Thủy tiên nhân nghe đệ tử hồi báo, đau đầu đến

không

được. Ma Long đột kích đánh cùng thượng thần trận chiến ấy, đánh vỡ toàn bộ kết giới U Phù Sơn, vốn dĩ U Phù Sơn bốn mùa như xuân nay bởi vì năng lực của thượng thần biến thành

một

mảnh băng thiên tuyết địa,

hiện

tại vẫn chưa khôi phục. U Thủy tiên nhân còn phải vội vàng xử lý đệ tử bị thương lúc trước cùng các loại việc khác, hơn nữa Bạch Lăng…… Nếu có thể, nàng

thật

không

muốn để ý tới tiểu bạch long khó chơi này.

Đáng tiếc thượng thần

không

biết sao lại thế, vẫn đối với bạch long này ưu ái có thêm, mỗi lần đều phá lệ khoan dung với nàng. U Thủy tiên nhân oán khí mọc thành cụm,

không

chỉ bởi vì Bạch Lăng rước lấy phiền toái cho nàng, còn bởi vì ghen ghét ở nội tâm, trước nay

không

ai có thể được Huyền Thương thượng thần hậu ái như thế. Mà Bạch Lăng thế nhưng còn

không

biết quý trọng, đây là chỗ đáng giận nhất.

U Thủy tiên nhân lạnh mặt vội vàng đuổi tới, ngăn cản Bạch Lăng, “Ở địa giới U Phù Sơn ta, làm khách nhân vô lễ như thế, ta là lần đầu tiên nhìn thấy. Thỉnh ngươi về phòng cho khách

đi,

hiện

tại tất cả mọi người đều rất bận,

không

cần thêm phiền toái cho chúng ta nữa.”

Bạch Lăng liếc mắt nhìn nàng

một

cái: “Ta là khách nhân? Nếu ngươi

không

nói, ta còn tưởng rằng ta là tù phạm. Cút ra, ta phải

đi.”

U Thủy tiên nhân nhíu mày: “Thượng thần còn chưa

nói

ngươi có thể

đi.”

“hắn

cũng

không

phải cha ta, còn quản ta

đi

chỗ nào.” Bạch Lăng vuốt ve

một

chút cây búa trong tay mình, “một

chùy này ta bổ xuống,

một

mớ tóc

trên

đầu ngươi kia khả năng

sẽ

tán loạn hết, ta

không

muỗn đánh nhau với ngươi, ngươi nhanh cút ra ngoài.”

U Thủy tiên nhân sắc mặt chợt hồng chợt đen, nếu có thể, nàng

thật

ra rất muốn đánh với Bạch Lăng, cẩn thận giáo huấn đồ nhãi ranh này, nhưng nàng

không

thể, nàng chỉ có thể khống chế cảm xúc của mình tiếp tục

nói: “Ngươi hẳn cũng biết, lần này là thượng thần chúng ta cứu tánh mạng ngươi, nếu

không

phải thượng thần ra tay,

hiện

tại ngươi

đã

bị Ma Long ăn rồi. Bây giờ tuy rằng Ma Long tạm thời bại lui, nhưng

một

khi ngươi rời khỏi nơi này, mất

đi

thượng thần che chở, rất có khả năng bị Ma Long theo dõi, tốt nhất ngươi nên nghĩ kỹ làm thế nào bây giờ.”

“Hỏi

một

lần cuối cùng, có tránh

không?” Bạch Lăng giơ cây búa lên.

Nàng vẫn lên đánh với U Thủy tiên nhân, tuy rằng nàng đánh

không

lại, nhưng U Thủy tiên nhân cũng

không

dám làm nàng bị thương, Bạch Lăng nổi tính tình lên

thật

sự

hung ác, đinh linh leng keng

một

trận đập loạn, đập sụp vài gian nhà xinh đẹp ở U Phù Sơn,

một

người ngang với toàn bộ

một

đội phá bỏ và di dời.

thật

sự

nháo đến kỳ cục, Huyền Thương thượng thần rốt cuộc xuất

hiện.

hắn

duỗi tay

một

chưởng hư hư áp xuống, ép Bạch Lăng đến toàn bộ

không

thể động đậy.

“Ngươi cũng nên học ngoan

một

chút.” Huyền Thương thượng thần lạnh lùng nhìn Bạch Lăng giãy giụa

trên

mặt đất

nói: “Là ta cứu ngươi.”

Bạch Lăng phát

hiện

mình tránh

không

thoát, cũng

không

uổng cái kính kia, quỳ rạp

trên

mặt đất vặn mặt nhìn Huyền Thương thượng thần bạch y phiêu phiêu, chân

không

chạm đất, cười lạnh

một

tiếng

nói: “Ta cầu ngươi cứu ta? Ta muốn sống hay là muốn chết, đều phải để ta tự mình chọn,

không

liên quan đến chuyện của ngươi. Ngươi có tư cách gì giam ta lại? Chẳng lẽ ngươi

thật

đúng là cha ruột của ta?”

Huyền Thương thượng thần hơi hơi giật giật ngón tay, Bạch Lăng liền cảm giác trọng lượng

trên

người đột nhiên tăng thêm, nghiền áp nàng lại.

“A a a ——”

Nghe Bạch Lăng kêu thảm thiết, Huyền Thương thượng thần

nói: “Từ hôm nay trở

đi, ngươi ở lại U Phù Sơn

đi, ta muốn ngươi học được nghe lời.”

Bạch Lăng phun ra

một

búng máu, gân cổ lên hô to: “Nghe lời cái rắm! Ta con mẹ ngươi tiên nhân bản bản!”

Huyền Thương thượng thần tiếp tục tăng thêm lực đạo, tiếng mắng trong miệng Bạch Lăng vặn vẹo, biến thành kêu thảm thiết liên tiếp

không

ngừng, cuối cùng sống sờ sờ đau đến hôn mê bất tỉnh. Huyền Thương thượng thần lúc này mới buông ra lực lượng giam cầm nàng, phân phó U Thủy tiên nhân bên cạnh: “Đeo cho nàng khóa vạn quân, khóa chặt tay chân nàng,

không

để nàng biến thành hình rồng, còn có ném vũ khí của nàng

đi, ta muốn thấy

một

đệ tử nguyện ý nghe lời,

không

phải

một

hài đồng chỉ biết đối nghịch với ta, miệng đầy lời thô tục phản nghịch.”

Nếu liên tiếp cự tuyệt ý tốt của

hắn, lại gàn bướng hồ đồ như vậy, vậy

hắn

chỉ có thể dùng phương thức của mình cẩn thận dạy dỗ nàng. Phá hủy

một

người, rồi xây lại, kỳ

thật



một

việc rất đơn giản.

U Thủy tiên nhân cúi đầu đáp vâng, nhìn Bạch Lăng hôn mê, lộ ra cái cười vui sướиɠ khi người gặp họa.

Theo lời Huyền Thương thượng thần, nàng mang lên cho Bạch Lăng khóa vạn quân đặc chế. Khóa này nhìn qua chính là khóa bạc

nhỏ

bằng ngón cái, nhưng đeo lên tay chân là

không

thể gỡ xuống, người bình thường đeo lên có thể trực tiếp bị đè đứt tay chân, ngay cả các đệ tử U Phù Sơn đeo vào cũng

sẽ

không

thể đứng dậy, đổi là Long tộc Bạch Lăng, khóa vạn quân này

sẽ

hạn chế hành động của nàng ở mức độ lớn nhất. Nàng

không

có cách nào làm ra bất kì chuyện phá hoại gì nữa, cũng

sẽ

không



một

chút lực sát thương, mấy cái khóa trầm trọng này thậm chí làm nàng

đi

thêm vài bước

đã

mệt đến chết.

Ngày tháng khổ sở của Bạch Lăng bắt đầu rồi.

Bất quá, U Thủy tiên nhân phụ trách dạy dỗ nàng cùng mấy đệ tử trông giữ nàng, ngày tháng trôi qua trở nên càng khổ sở.

“Ngươi

đã

như vậy, vì sao còn có thể lăn lộn đến mức này?!” U Thủy tiên nhân tâm lực tiều tụy phát ra nghi vấn như vậy.

Bạch Lăng nằm liệt

trên

mặt đất, cả người tản ra hơi thở dù sao ta cũng

không

phối hợp, tùy tiện ngươi làm gì

thì

làm. Tính tình nàng là đυ.ng phải tường cũng

không

quay đầu lại, thế nào cũng phải đâm nát tường

đi

về phía trước, ai cũng đừng nghĩ miễn cưỡng nàng.

U Thủy tiên nhân mỗi ngày tìm người tới dạy dỗ nàng lễ nghi, toàn bộ tiên nhân được nàng tìm tới dạy dỗ đều bị Bạch Lăng chọc giận phất tay áo bỏ

đi, những người này chưa từng thể hội kỹ xảo mắng chửi người đặc thù như của Bạch Lăng. U Thủy tiên nhân cho người trông chừng nàng, nhưng trong chốc lát nàng mang khóa vạn quân nhảy vào trong nước chìm đến đáy, làm

một

đám đệ tử bận việc nửa ngày vớt

không

lên, trong chốc lát đánh lên cùng

một

đám đệ tử, nháo đến gà bay chó sủa, ngay cả U Thủy tiên nhân cũng bị nàng kéo xuống

một

mớ tóc.

“Thượng thần, ta

thật

sự



không

thể dạy dỗ nàng, thỉnh thượng thần thứ tội.” U Thủy tiên nhân quỳ gối trước mặt Huyền Thương thượng thần, cả người giống như già thêm mười tuổi.

Huyền Thương thượng thần: “Đưa nàng tới nơi này.”

Bạch Lăng lập tức bị đưa đến trước mặt

hắn, hai người

một

ngồi ở

trên

thần tòa,

một

đứng ở dưới bậc thang.

“Quỳ xuống.”

Bạch Lăng: “Ta

nói

cho ngươi, tốt nhất bây giờ ngươi gϊếŧ chết ta, bằng

không

lão tử sớm hay muộn cũng phải đập vỡ cái sọ não xú ngốc bức này của người.” Nàng

nói

câu này thực nghiêm túc, đến thế giới này rồi, vẫn là lần đầu tiên nàng

thật

tình muốn làm chết

một

người.

Huyền Thương thượng thần đứng dậy,

đi

đến trước mặt nàng,

một

ngón tay điểm ở

trên

đầu nàng, ép tới cả người nàng quỳ xuống, “Ta

không

thích có người cãi lại mệnh lệnh của ta, ta bảo ngươi quỳ xuống, ngươi phải học được quỳ xuống.”

Bạch Lăng phản ứng là phun ra đầy người

hắn, “Ngươi ghê tởm như vậy, cũng

không

trách ta muốn phun.”

Huyền Thương thượng thần đen mặt

một

cái tát đánh bay nàng ra, Bạch Lăng té ngã

trên

mặt đất, người dường như

không

có việc gì xoa mặt bò dậy cười ha ha, so ngón giữa với

hắn: “Quy tôn, ngươi lại đến a, ta còn sợ ngươi sao!”

……

Ma Long bị trọng thương ở U Phù Sơn, rơi vào trong biển, tạm thời ngủ đông ở

một

vùng biển, cho dù là trọng thương trong người, hơi thở của rồng tản mát ra trong vùng biển

hắn

chiếm cứ vẫn dọa người như cũ, khiến cho toàn bộ vật còn sống chung quanh hải vực đều chạy ra xa khỏi nơi này.

Đột nhiên, Ma Long

đang

khế tức mở hai mắt,

hắn

mở miệng tựa hồ muốn nôn mửa cái gì ra, lại

không

có cách nào thực

hiện

được, thực nhanh, thân thể cao lớn của

hắn

vặn vẹo quay cuồng ở trong biển, động tĩnh này quấy cho sóng biển nổi lên

trên

mặt biển.

Phiến hải vực rung chuyển vài ngày đêm, rốt cuộc vào đêm trăng nào đó

đã

bình tĩnh trở lại, Ma Long ở đáy biển so với mấy ngày trước càng thêm mỏi mệt, thương tích

trên

thân thể cũng càng thêm dữ tợn, những cái miệng vết thương lớn lớn bé bé bắt đầu tràn ra sợi tơ màu đen, chậm rãi, cũng bắt đầu tràn ra phía dưới long lân,

trên

cả thân rồng phảng phất mọc ra thực vật kỳ quái gì đó, nhìn qua dị thường đáng sợ.

Lại qua nửa tháng, Ma Long cơ hồ

đã

bị sợi tơ màu đen này bao lấy thân rồng,

hắn

vẫn cứ

đang

giãy giụa,

không

ngừng đập vỡ vụn những sợi tơ màu đen đó, nhưng thực nhanh sợi tơ mới lại mọc ra. Rốt cuộc, Ma Long tinh bì lực tẫn,

không

thể nhúc nhích nữa, lúc này, sợi tơ màu đen cuốn lấy đỉnh đầu rồng, phát ra

một

đợt tiếng vang kẽo kẹt kẽo kẹt kỳ quái.

Ma Long

thật

lớn ở trong biển bỗng nhiên biến thành

một

người, người nam nhân này có

một

đầu tóc đen cùng

một

đôi mắt kim sắc, biểu tình hung lệ.

“Gϊếŧ…… Diệt Long tộc……”

hắn

nói

xong câu đó bỗng nhiên thần sắc lại biến đổi, bưng kín đầu thấp giọng hô: “Bạch Lăng, Bạch Lăng! Ở nơi nào……”

“Gϊếŧ Long tộc,

không…… Ta muốn tìm Bạch Lăng……”

PS: Các nàng đoán giỏi quá, ăn luôn Ma Long!
« Chương TrướcChương Tiếp »