Quyển 3 - Chương 70: Ừ, ta có chút đói

“Lục Lâm Sinh?”

Bạch Lăng hô

một

tiếng,

không

nghe thấy trả lời, lại cao giọng hô, “Lục Lâm Sinh?!”

Thân hình

đang

cắn nuốt ma dừng lại,

một

lát sau truyền tới

một

thanh

âm

hàm hồ, “Ừ? Ta ở đây, làm sao vậy?”

Bạch Lăng ngồi ở

trên

võng nhìn bóng dáng đen nhánh ở góc bên kia. Nàng vừa mới tỉnh ngủ, dạ minh châu

đang

trôi nổi ở bên cạnh nàng, Lục Lâm Sinh bên kia cũng

không

ở trong phạm vi chiếu sáng của dạ minh châu, vẫn

một

mảnh tối tăm, chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng

hắn

cùng

một

đống xác ma hỗn độn. Vì

không

ảnh hưởng đến Bạch Lăng nghỉ ngơi, lúc Lục Lâm Sinh ăn đều

sẽ

kéo những xác ma bị ném xuống đó tới

một

góc bên trong để ăn.

Bọn họ bị ném vào nơi này

đã

mấy ngày, dù ban đầu Bạch Lăng khí định thần nhàn,

hiện

tại cũng

không

khỏi bắt đầu bức bối khó chịu, rốt cuộc nàng vẫn là nữ hài tử còn trẻ. Dù là khốn cảnh này trốn

không

thoát hay là lâu dài

không

thấy mặt trời, đều mang đến áp lực tâm lý cho nàng. Nhưng để nàng cảm thấy bất an

không

phải những thứ này, mà là Lục Lâm Sinh.

Nàng từ

trên

võng nhảy xuống, mang theo dạ minh châu

đi

về phía Lục Lâm Sinh, mới vừa

đi

ra ngoài vài bước, Lục Lâm Sinh liền ra tiếng,

hắn

nói: “Bên này có chút bẩn, nàng

không

cần tới đây,

sẽ

làm bẩn giày.”

Bạch Lăng theo bản năng dừng bước chân lại, nhìn nhìn giày mình, đây là

một

đôi ủng

không

trắng nhiễm

một

hạt bụi, làm

một

bạch long, nàng biến ra hình người nhìn qua cũng đủ sạch

sẽ, nàng cũng

không

dễ dàng bị tro bụi lây dính vết bẩn như vậy.

Ở lại trong chốc lát, Lục Lâm Sinh từ trong

một

góc

đi

ra, chậm rãi đến gần nàng. Bạch Lăng thấy cái bóng dáng cao hai mét đó

đi

ra từ trong bóng tối, từ cao biến thành thấp, cuối cùng biến thành độ cao của nhân loại nam giới bình thường.

đi

đến bên nàng, được dạ minh châu chiếu rọi lộ khuôn mặt ra, Lục Lâm Sinh nhìn qua

đã

không

có gì khác bình thường, vẫn là bộ dáng thư sinh văn nhược.

“Nàng tỉnh rồi?” Lục Lâm Sinh

nói.

Bạch Lăng liếc

hắn

một

cái,

đi

theo hướng

hắn

vừa rồi, nhìn thấy ma còn chưa ăn xong ở trong

một

góc. Mấy ngày này bị ném xuống tất cả đều là ma, cũng

không

có ngoại lệ.

Chuyện này làm Bạch Lăng ngày càng bất an, nàng cảm thấy Lục Lâm Sinh giống như có chút bất đồng vi diệu—— Có lẽ đó chính là nhạy bén của nữ hài tử, cũng có thể là thiên phú của Long tộc. Ma ném vào

thật

sự

quá nhiều, Lục Lâm Sinh lại cái gì đến cũng

không

cự tuyệt,

không

biết ngày đêm ăn nhiều đến bao nhiêu, nàng cứ cảm thấy như vậy

không

tốt lắm.

Ở bên ngoài, Lục Lâm Sinh thực thích thời gian ăn như vậy, nhưng

hắn

đi

theo bên nàng, đại bộ phận thời gian là bị nàng quản lý, chỉ có lúc gặp gỡ

yêu

ma công kích các nàng, nàng mới cho phép

hắn

ăn. Tuy rằng hình như

hắn

cũng chưa ăn no, nhưng mỗi lần cũng

không

có vẻ sa đà vào. Cùng

hắn

ở chung càng lâu, Bạch Lăng càng cảm thấy

hắn

đang

đi

theo hướng tốt, nhưng

hiện

tại,

hắn

đã

xuất

hiện

một

loại biến hóa vi diệu.

Bạch Lăng

nói

không

rõ, nhưng lúc nàng đột nhiên bừng tỉnh, nhìn thấy bóng dáng trong

một

góc kia, nàng đột nhiên cảm thấy hãi hùng khϊếp vía, đó là

một

loại phản ứng bản năng đối với nguy hiểm. Bạch Lăng ngẫu nhiên

sẽ

nghe thấy thanh

âm

của máu thịt xương cốt bị xé rách, nàng thậm chí có thể tưởng tượng ra hình ảnh, gần đây phương thức ăn của Lục Lâm Sinh trở nên ‘ thô bạo ’ hơn rất nhiều, so với dứt khoát lưu loát bọc

yêu

ma vào cắn nuốt,

hắn

bắt đầu thích xé rách đồ ăn đến máu tươi đầm đìa rồi mới cắn nuốt—— đây

không

phải vì thuận tiện ăn vào, mà càng có khuynh hướng phát tiết ác dục nào đó.

Giống như là…… thói quen của ma. Ma chính là như vậy, quen hưởng thụ máu tươi, bọn họ đều có du͙© vọиɠ hủy diệt mạnh mẽ.

Tệ nhất chính là, Lục Lâm Sinh hình như

không

phát giác điểm này,

hắn

không

cảm thấy mình

hiện

tại có cái gì

không

đúng.

Từ khi tiến vào nơi đây, rất ít khi lão vỏ sò lên tiếng truyền

âm

cho nàng, thanh

âm

là trầm trọng nghiêm túc ít có, “Tiểu chủ nhân, ta có

một

suy đoán, ta cảm thấy Lục Lâm Sinh này có chút giống với

một

tồn tại kỳ lạ nào đó trong truyền thuyết. Người biết đấy, ta rất già rồi, còn nhớ được

một

ít việc, tuy rằng nhớ

không



lắm, nhưng ta biết loại đồ vật như thế này

không

thể nuốt ăn quá nhiều, nếu

không

sẽ

thực dễ bị đồng hóa.”

“Tiểu chủ nhân, để ngừa vạn nhất, người

không

thể để Lục Lâm Sinh ăn ma như vậy nữa. Dù

hắn

không

phải loại đồ vật này, ăn nhiều ma cũng dễ nhiễm ma khí, khả năng

sẽ

bị huyết tinh dẫn phát sát tính, đến lúc đó tiểu chủ nhân người cũng nguy hiểm.”

Bạch Lăng nghe lão vỏ sò

nói, cảm giác

không

tốt trong lòng càng thêm



ràng. Nàng

đi

đến góc đó xem những xác ma còn sót lại, bực bội dùng chân đá văng

một

khối xác ma ra, xoay người, phát

hiện

Lục Lâm Sinh nhắm mắt theo đuôi ở sau lưng mình, hai mắt nhìn chằm chằm mình, có vẻ làm người ta dựng lông tóc.

Nàng cảm thấy mình hẳn là nên

nói

chuyện cùng Lục Lâm Sinh. Lôi kéo Lục Lâm Sinh trở lại chỗ nghỉ ngơi, Bạch Lăng bẻ mặt

hắn, làm

hắn

ở đúng trong tầm mắt mình, sau đó thực thận trọng

nói: “Gần đây ngươi đều ăn ma, ta cảm giác ngươi có chút

không

đúng.”

Lục Lâm Sinh lộ ra cái cười cổ quái, có thể là bởi vì Bạch Lăng có tâm tình

không

tốt mới nhất thời mạnh tay đè ép gương mặt

hắn

trở nên hơi biến hình.

“Cái gì

không

đúng?” Lục Lâm Sinh

không

chút nào để bụng cái này, còn cười với nàng.

Bạch Lăng

nói

không

ra nguyên cớ, lão vỏ sò luôn thần thần thao thao,

hắn

nói

còn

không

xác định như vậy, nhưng nàng

thật

sự

hoảng hốt.

Lục Lâm Sinh còn

đang

đợi nàng

nói

chuyện, chỉ có lúc này,

hắn

nhìn giống như trước đây, vĩnh viễn

sẽ

không

phản bác lời nàng

nói. Bạch Lăng suy nghĩ

nói

với

hắn: “không

cần ăn những ma đó nữa,

không

chừng

sẽ

có vấn đề, chờ chúng ta

đi

ra ngoài lại

nói

tiếp được

không?”

Lục Lâm Sinh ừm

một

tiếng, gật gật đầu cười

nói

được.

hắn

đáp ứng quá nhanh, Bạch Lăng ngược lại

không

yên tâm. Nàng nhìn biểu

hiện

của

hắn

lúc ăn vài thứ kia, tựa như

một

vua dạ dày ăn uống nhiều quá độ, loại say sưa cùng si mê này,

nói

khoa trương

một

chút

thì

giống như nghiện, có thể đơn giản như vậy

đã

đáp ứng?

“Ngươi

thật

sự

đáp ứng ta? Ngươi nghĩ kỹ rồi sao?” Bạch Lăng hoài nghi nhìn

hắn, cảm thấy miệng

hắn

đáp ứng, khả năng về sau

sẽ

nhân lúc mình

không

chú ý

hắn

lại

đi

ăn.

Lục Lâm Sinh

nói: “Nàng

không

muốn ta ăn, ta

sẽ

không

ăn.”

không

giống như

đang

nói

dối.

Bạch Lăng thoáng cảm thấy yên tâm hơn.

Nhưng thực nhanh nàng liền phát

hiện, đây

không

phải ý kiến hay. Ma ném xuống quá nhiều, còn có rất nhiều con rơi ở gần, Lục Lâm Sinh

không

ăn, họ nhất định phải dọn sạch mấy thứ này, tạm thời đắp ở trong

một

góc bên kia. Có ma còn chưa chết, Bạch Lăng

sẽ

lấy ra cây búa của mình để xử trí, bị ném vào nơi này

một

cách

không

thể hiểu được, nàng nghẹn

một

bụng tức, lúc gϊếŧ ma đều trở nên dứt khoát,

không

còn giống như trước cảm thấy ghê tởm muốn nôn.

Từng ngày qua

đi, trong

một

góc

đã

chất đầy

một

núi xác. Ở bên trong này, những ma chết

đi

đó vẫn duy trì dáng vẻ mới mẻ, chưa từng hư thối, cho nên

không

có mùi lạ, nhưng mùi máu tươi càng ngày càng nặng, có chút gay mũi.

Từ sau khi Bạch Lăng

nói

với Lục Lâm Sinh,

hắn

quả nhiên

không

đi

ăn ma nữa. Để biết



ràng

hắn



thật

sự

giữ lời hay

không, nửa đêm Bạch Lăng giả bộ ngủ, trộm xem

hắn

có phản ứng gì. Liên tiếp vài ngày,

hắn

đều giống ban ngày, ngồi ở bên trông giữ nàng,

không

lặng lẽ rời

đi

bên kia ăn. Nhưng ngẫu nhiên nàng

sẽ

thấy Lục Lâm Sinh bình tĩnh nhìn sang nơi tản ra mùi máu tươi dày đặc bên kia, nhìn

một

lúc, lại quay đầu nhìn nàng.

Sau đó số lần

hắn

nhìn về phía những xác ma càng ngày càng nhiều, rất nhiều lần, Bạch Lăng phát

hiện

đôi mắt

hắn

biến thành màu đỏ nồng đậm.

“Lục Lâm Sinh!” Bạch Lăng có chút kinh hãi gọi

hắn.

Lục Lâm Sinh chớp chớp mắt, giống như bình thường cười nhìn nàng. Bạch Lăng liền thò lại gần, do dự giơ tay sờ sờ tay

hắn

quá gầy: “Ngươi…… Có phải rất đói bụng hay

không?”

hắn

đã

lâu

không

ăn cái gì, nhưng nàng còn chưa tìm được biện pháp rời

đi.

Linh túi của Bạch Lăng có đồ ăn cho nàng, nhưng những cái đó Lục Lâm Sinh ăn cũng

không

có ý nghĩa gì, với

hắn



nói

đó

không

thuộc về đồ vật có thể hấp thu tiêu hóa. Ngay từ đầu Bạch Lăng định chia sẻ đồ ăn,

đã

bị

hắn

cự tuyệt.

Lục Lâm Sinh nhìn tay nàng đặt

trên

mu bàn tay mình, lại nhìn

trên

mặt nàng có thần sắc lo lắng



ràng,

hắn

do dự, cúi đầu, đem trán mình dựa vào

trên

trán nàng,

nói: “Phải, ta đói bụng, ta

sẽ

không

ăn những cái đó, nàng

không

phải sợ.”

Đúng vậy, Lục Lâm Sinh cảm giác được Bạch Lăng sợ hãi, cho dù nàng

không

biểu

hiện

ra ngoài, nhưng

hắn

nhận thấy Bạch Lăng sợ hãi vì

hắn

nuốt ăn lượng ma quá lớn. Cho dù loại sợ hãi này thực mỏng manh, thậm chí chính Bạch Lăng cũng

không

ý thức được, nhưng

hắn

có thể phát

hiện

ra, cho nên

hắn

mới khắc chế mình như vậy.

Khắc chế bản năng của mình, xác

thật



một

việc thực đáng sợ. Nhưng bản năng của

hắn

không

chỉ là muốn ăn, còn có Bạch Lăng, khi bản năng khác nhau sinh ra,

hắn

liền đương nhiên lựa chọn Bạch Lăng. Chỉ cần nàng còn ở bên cạnh,

hắn

liền nguyện ý chịu đựng loại đói khát và thống khổ này, cùng với ngày càng suy yếu.

Bạch Lăng nhịn

không

nổi,

hiện

giờ nàng hoàn toàn khẳng định người nhốt bọn họ ở nơi này, tóm lại dù đối phương là người, là

yêu

hay là nhân

yêu, đều

không

phải thứ gì tốt. Nàng vô cùng muốn

đi

ra, nhưng nghĩ hết mọi phương pháp cũng

không

tìm được đường ra, thậm chí vào lúc khó thở nàng cầm chính cây búa của mình đập mạnh lên vách tường

một

hồi, muốn đập vỡ vách tường này, kết quả chính là lỗ tai thiếu chút nữa bị điếc.

Nàng ngồi ở đó giận dỗi, phát giác Lục Lâm Sinh lại

đang

nhìn đồi xác ma càng ngày càng cao kia, ánh mắt toàn là cực độ khát vọng, đó là ánh mắt mà người phi thường phi thường đói khát mới có. Bạch Lăng duỗi tay hấp dẫn ánh mắt

hắn

lại, “Ngươi muốn uống nước hay

không

a?” Nàng tìm lời để

nói.

Lục Lâm Sinh lắc đầu, ánh mắt nhìn nàng giống như ánh mắt nhìn đống xác ma vừa rồi. Vì đối kháng lại bản năng muốn ăn, chấp niệm đối với nàng cũng tương ứng bị khơi dậy hoàn toàn, cho nên đây là ánh mắt đáng sợ có thể làm đại bộ phận người thường bị dọa chạy.

Bạch Lăng bị đôi mắt màu đỏ của

hắn

nhìn chằm chằm, về mặt sinh lý nổi lên

một

thân da gà, nhưng nàng chủ động tiến lên ôm lấy

hắn. Lục Lâm Sinh cũng duỗi tay ôm lấy nàng, ấn nàng vào trong lòng ngực, dùng lực lớn đến mức Bạch Lăng cảm thấy có chút đau.

hắn

chôn mặt ở bên cổ nàng, trong chốc lát Bạch Lăng cảm giác được

một

chút ướŧ áŧ. Đây đương nhiên

không

phải

hắn

khóc, mà là nước miếng. Bạch Lăng thực quen thuộc, bởi vì đây

không

phải lần đầu tiên, đối với Lục Lâm Sinh mà

nói, kỳ

thật

nàng cũng là

một

thứ có thể ăn, hơn nữa nàng dám khẳng định tư vị của mình so với chỗ ma kia ngon hơn nhiều, tuyệt đối là

một

món mỹ thực.

“Lục Lâm Sinh, ngươi lại chảy nước miếng với ta, rơi đây

trên

quần áo ta lặc.” Bạch Lăng túm lấy quần áo Lục Lâm Sinh.

Thanh

âm

Lục Lâm Sinh có chút hàm hồ, “Ừm, ta…… có hơi đói.”

không

phải có hơi đói, là rất đói. Bạch Lăng tưởng tượng

một

chút mình là khối gà chiên thơm ngào ngạt, mà Lục Lâm Sinh

đã

đói đến mức thần trí

không

rõ, lại chỉ có thể chảy nước miếng với nàng, trong nhất thời thế còn cảm thấy

một

chút buồn cười đối với tình huống

hiện

tại. Nhưng thực nhanh, nàng sờ sờ đầu Lục Lâm Sinh, ngữ điệu hạ xuống

nói: “Nếu vẫn

không

tìm thấy biện pháp

đi

ra ngoài, ngươi cứ tiếp tục ăn ma

đi, cũng

không

thể để ngươi đói chết lặc.”

Mặc kệ

hắn

ăn những ma đó xong

sẽ

biến thành cái dạng gì, nàng

không

thể bởi vì thế mà hoài nghi khiến

hắn

đang

sống sờ sờ mà tự mình đói chết.

Lão vỏ sò do do dự dự hô

một

tiếng tiểu chủ nhân, cuối cùng cũng chưa

nói

ra cái gì, lựa chọn trầm mặc.

Lại qua hai ngày, Bạch Lăng tỉnh lại phát

hiện

Lục Lâm Sinh bên cạnh biến về nguyên hình đen như mực,

hắn

không

còn giữ được bộ dáng con người. Nàng lập tức hiểu được, đây là

hắn

đã

không

có cách nào duy trì hình người nữa. Nàng nhìn bóng dáng Lục Lâm Sinh phát ngốc trong chốc lát, đó là bộ dáng quái vật, phía sau

một

đôi cánh màu đen rũ xuống, lông chim màu đen chạm ở bên chân nàng, che đậy chân nàng.

Bạch Lăng bỗng nhiên nhảy dựng lên, túm lấy Lục Lâm Sinh

đang

trầm mặc,

đi

đến trước núi thây ma khổng lồ đó, lời ít ý nhiều: “Ăn!”

Bóng dáng mảnh dài màu đen do dự

một

chút, toàn bộ thân thể hơi hơi đong đưa, lúc Bạch Lăng đờ đẫn lại dứt khoát

một

lần nữa cho thấy ý tứ bảo

hắn

ăn

đi,

hắn

liền lao đến những xác ma dữ tợn đó. Thực mau,

hắn

tựa như người cực kì đói, rốt cuộc ăn được đồ ăn mà lâm vào điên cuồng.

Bạch Lăng nghe thanh

âm

bên tai, có loại thoáng thở ra

một

hơi, tim lại đột nhiên cảm thấy bị bóp càng mạnh. Nàng quay đầu ngồi xổm xuống, ôm đầu gối mình, chôn đầu vào đó.

……

Huyền Thương thượng thần mắt lạnh nhìn cảnh tượng trong đỉnh trước mặt, lộ ra

một

thần sắc chán ghét lại khinh thường đối với quái vật đen nhánh nhào vào xác ma kia, lúc chuyển đến

trên

người Bạch Lăng, lại biến thành nhìn kỹ và chờ mong. Bạch Lăng khống chế Lục Lâm Sinh làm

hắn

có kinh hãi nho

nhỏ, bất quá

hắn

tuyệt

không

tin tưởng thân thể

yêu

ma có thể bị ‘ thuần phục ’,

hiện

tại giữa bọn họ càng hài hòa, Huyền Thương thượng thần càng chờ mong

một

màn bọn họ ở trong đỉnh này xé rách ôn nhu, tàn sát lẫn nhau.