Quyển 3 - Chương 54: Đêm hôm ấy, hắn lặng yên không một tiếng động chết đi

Bạch Lăng đứng ở trước căn nhà cỏ tranh

nhỏ

đơn sơ, nghĩ thầm nhà nát thế này

thật

sự

có thể để người ở sao? Sợ là gió thổi qua

đã

đổ rồi.

Trong thôn những nhà khác tuy rằng cũng

không

phải nhà ngói gạch xanh gì, phần nhiều là xây bằng đất, nhưng bị nát đến dạng này, tuyệt đối chỉ có

một. Bạch Lăng

đi

theo đại huynh đệ xấu xí trở về, là bởi vì nàng muốn uống nước, vì thế đại huynh đệ lo sợ bất an mang nàng theo, lại đem cái chén sạch

sẽnhất trong phòng rửa

không

biết bao nhiêu lần, cuối cùng

thật

cẩn thận bưng lên cho nàng

một

chén nước trong, là nước giếng ngọt lành mát lạnh.

Kỳ

thật

Bạch Lăng

hiện

tại căn bản cũng

không

để bụng này đó, lúc nàng làm rồng, ở Lạc Thủy học làm

một

con rồng bơi lội như thế nào, nàng

đã

uống

không

biết bao nhiêu nước sông Lạc.

một

con sông dài như vậy, thượng du. hạ du cùng nhánh sông, hai bên bờ đều có người cư trú, ai biết giặt rũ rửa ráy gì ở bên trong đó, trong sông còn có cá lớn cá

nhỏ, thường xuyên bị nàng vừa há miệng liền nuốt vào, cũng

không

biết có ăn vào đồ vật gì

không

nên ăn

không

……

Thôi

đi, loại chuyện này

không

thể nghĩ đến, tưởng tượng liền cảm thấy trong bụng bắt đầu

không

sảng khoái.

Uống xong nước, Bạch Lăng lại đè đè bụng, cảm giác có hơi đói. Đương nhiên, rồng cũng phải ăn cái gì đó, dựa theo tuổi của Long tộc mà

nói,

hiện

tại nàng vẫn là

một

con rồng còn

nhỏ. Từ lúc nàng thay đổi giống loài,

hiện

tại thích nhất chính là ăn cá, nhưng mà hơn nửa tháng nay, lạc đường ở trong núi, đến cái hồ cũng

không

gặp được, cá nàng dự trữ trong linh túi trước khi xuất phát đều

đã

bị ăn hết.

Lương thực dự trữ

không

còn, nàng phải

đi

tìm chút đồ ăn trước.

Vẫn luôn giống khối bùn trốn ở trong góc, Lục Lâm Sinh bỗng nhiên

nói

chuyện,

hắn

nói: “Ta, ta

đi

tìm chút đồ ăn cho ngài.” Sau đó, cong người, chạy thực nhanh ra ngoài, Bạch Lăng cũng

không

kịp ngăn lại.

Tuy rằng nàng

đã

giải thích mình

không

phải thần tiên, nhưng đại huynh đệ này giống như vẫn coi nàng trở thành tiên nhân, nơm nớp lo sợ, dáng vẻ sợ sệt nàng.

Hừ, tiểu lão đệ ngươi sao lại thế, tiểu muội đây lớn lên thủy linh như vậy, cũng

không

ăn thịt người, sao lại sợ thành cái dáng này.

Bất quá ăn cá lâu như vậy, nàng

thật

có chút nhớ đồ ăn của nhân loại. Bạch Lăng yên ổn ngồi ở trong phòng chờ,

một

lát sau, bỗng nhiên nghe thấy ngoài phòng truyền đến

một

trận cười mắng, rất là ồn ào.

Nàng

đi

ra ngoài nhìn xem, trong lòng liền bốc hỏa.

Là mấy người trong thôn, vây quanh tiểu lão đệ

đang

đánh, vừa đánh vừa cao giọng cười nhạo

hắn. Mà tiểu lão đệ đáng thương ôm đầu cuộn

trên

mặt đất, cuộn thành

một

đoàn, phát ra tiếng kêu đau ai ai, bên người rơi rụng mấy củ khoai lang đỏ cùng với mấy củ hành

không

biết tên.

Mấy người đá bụng và lưng

hắn, miệng hùng hùng hổ hổ: “Ai cho phép ngươi lên núi đào khoai lang đỏ này, đánh chết ngươi cái đồ xấu xí.”

“hắn

sao đánh thế nào cũng

không

chết, bằng

không

chúng ta ném

hắn

vào hố phân thử xem?”

“Thối chết, trước kia

không

phải ném rồi sao, tự

hắn

bò ra,

đi

qua con đường trước cửa nhà ta, đường cũng bị

hắn

làm thối.”

Bạch Lăng: “……” Mấy cẩu nhi tử này, các ngươi chọc tới lão tử rồi.

Nàng bước nhanh đến, nhấc chân đá bay mấy người, đá mấy người trong thôn

đang

cười to ra ngoài, ngã vào

một

bãi đất trồng rau gặm bùn.

“Ngươi thế nào? Mau đứng lên.” Bạch Lăng túm lên quần áo như bao tải rách, sách người

đang

dán

trênmặt đất thành

một

cục hình người lên.

Lục Lâm Sinh bị nàng thất tha thất thểu kéo lên,

hắn

lại dùng ánh mắt ngây người nhìn chằm chằm tiên tử trước mặt.

một

củ khoai lang đỏ nắm chặt trong tay ục ục lăn xuống mặt đất, rớt ở bên chân Bạch Lăng.

Bạch Lăng nhìn xem, thấy

hắn

hình như

thật

sự

không

có việc gì, lúc này mới ngồi xổm xuống, nhặt những củ khoai lang đỏ và hành lên, “đi

thôi.”

Lục Lâm Sinh cả người đều đau, nhưng

hắn

bất chấp đau đớn

trên

người, khập khiễng đuổi kịp Bạch Lăng phía trước, trong lòng tràn ngập

một

loại khát khao hướng tới cùng với sợ hãi hổ thẹn. Mà những người bị mạnh mẽ đá bay đó, thấy



ràng Bạch Lăng rồi, tất cả đều choáng váng, ngơ ngác

không

biết nên làm ra phản ứng gì. Bên cạnh sửu bát quái bọn họ tùy ý khi dễ, vì cái có

một

nữ tử mỹ lệ như vậy?

Bạch Lăng ăn được khoai nướng

đã

lâu, hương vị này thế nhưng rất giống hương vị khoai lang đỏ

trênxe đẩy ở bán cửa sau trường đại học của nàng vào mùa đông, nàng

không

khỏi xuất thần trong chốc lát, lại đặt ánh mắt ở

trên

người huynh đệ bên cạnh cái bếp đen

nhỏ.

hắn

cách nàng xa xa,

không

dám tới gần, vốn dĩ

đang

nhìn nàng, thấy nàng nhìn sang, lập tức sợ hãi cúi đầu, cả người sắp hòa hợp nhất thể cùng cái bếp đen.

Bạch Lăng: “……” Sợ cái xẻng gì, sao lại chọc người như thế.

Nàng bỗng nhiên nhớ lại lúc ở trong núi, huynh đệ này quỳ gối trước mặt mình khóc rống,

hắn

còn hỏi nàng,

hắn

vì sao phải sống ở

trên

thế giới này. Nàng im lặng

một

lát, cảm thấy trong lòng

không

dễ chịu. Chỉ bởi vì lớn lên khó coi, phải chịu người ta khi dễ như vậy, bị người ta tùy ý đánh chửi sao?

“Ngươi lại đây.” Nàng vẫy tay

một

cái.

Lục Lâm Sinh

đi

đến mang theo sợ hãi cùng mong đợi chính

hắn

cũng

không

phát

hiện. Bạch Lăng lại

nói: “Ngươi nhắm mắt lại.”

Lục Lâm Sinh làm theo, Bạch Lăng nâng

một

bàn tay lên, hơi hơi đặt

trên

mặt

hắn, trong lòng bàn tay bỗng nhiên xuất

hiện

một

làn bạch quang nhu hòa. Lão vỏ sò bên hông nàng hoảng sợ, liên thanh truyền

âm, “Tiểu chủ nhân, người cũng

không

thể lãng phí linh lực như vậy a!”

Bạch Lăng

không

để ý đến

hắn, lập tức nỗ lực

một

hồi lâu mới buông tay. Kết quả, đại huynh đệ xấu xí vẫn xấu xí như vậy,

không

hề có biến hóa.

Bạch Lăng: “……”

thật

là mất mặt, hoàn toàn

không

hiệu quả! Căn bản

không

trị được, cái linh lực này vô dụng!

Lão vỏ sò đau lòng truyền

âm: “Tiểu chủ nhân, người như vậy chính là lãng phí linh lực,

sẽ

không

có tác dụng, cho nên ta mới bảo ngài nhất định phải

đi

bái sư học các loại pháp thuật và cách sử dụng linh lực a!”

thật

bá.

Bạch Lăng chà xát mũi, thấy huynh đệ còn nhắm mắt, lén lút từ linh túi móc ra

một

viên trân châu kim sắc, “Được rồi, mở mắt ra.”

“Viên trân châu này tặng cho ngươi, coi như là tạ lễ ngươi dẫn đường cho ta.” Nàng làm bộ mình cũng

không

phải trị liệu thất bại, mà ngay từ đầu

đã

định lấy trân châu làm tạ lễ, mới có thể bảo người ta nhắm mắt lại.

Lục Lâm Sinh trợn to mắt nhìn trân châu trong tay nàng, dù

hắn

không

có kiến thức, cũng biết trân châu này là bảo bối,

hắn

thình thịch

một

cái lại quỳ xuống,

không

ngừng dập đầu, “Ta, ta

không

cần cái này, tiên nhân, cầu người dẫn ta

đi

thôi, ta làm cái gì cũng được, ta có thể làm người hầu cho ngài.”

Bạch Lăng giơ tay chống cái ót

hắn, ngăn trở

hắn

tiếp tục dập đầu, “Ta

không

thu người hầu, ngươi

không

muốn trân châu

thì

thôi, ngươi có nguyện vọng gì sao?”

Lục Lâm Sinh nhìn nàng, đôi mắt nàng giống như có lực lượng kỳ lạ, làm

hắn

không

dời nổi ánh mắt, cuối cùng

hắn

gần như lẩm bẩm thấp giọng

nói

một

câu, “Nguyện vọng của ta, nguyện vọng của ta chính là cả đời đều có thể ăn no,

không

phải chịu đói……”

Đói khát hai chữ này cơ hồ gắn cùng với cả đời ngắn ngủi này của

hắn, hết thảy hèn mọn cùng đau xót, đều đến từ chính hai chữ này.

Bạch Lăng bỗng nhiên buông tay xuống, “Có thể, nguyện vọng này, ta thỏa mãn cho ngươi,

đi

theo ta.”

Nàng đưa Lục Lâm Sinh tới huyện thành phụ cận, tìm

một

tửu lầu, trực tiếp tìm chưởng quầy tới, cho

hắn

một

túi trân châu trắng oánh nhuận, lại chỉ vào Lục Lâm Sinh phía sau, “nhìn kĩ người này, về sau

một

ngày ba bữa cơm của

hắn, tửu lầu các ngươi đều bao,

một

túi trân châu này chính là tiền cơm, thế nào?”

Chưởng quầy nhìn túi trân châu xinh đẹp choáng váng, sau khi lấy lại tinh thần liên tục gật đầu, ánh mắt nhìn Bạch Lăng tựa như

đang

nhìn Thần Tài, đối với Lục Lâm Sinh xấu đến dọa người cũng có thái độ hòa ái.

Bạch Lăng, “Nhớ kỹ ngươi hứa hẹn, viết cho ta

một

phần khế thư giao cho

hắn. Về sau ta

sẽ

trở về xem, nếu ngươi

không

làm được……”

Chưởng quầy: “sẽ

không

sẽ

không, tửu lầu chúng ta là cửa hàng cũ trăm năm, coi trọng nhất danh dự, ngài yên tâm!”

Bạch Lăng

không

ở lâu tại tiểu thành này, xử lý xong chuyện này nàng liền rời

đi. Lúc này đây nàng

không

ghi tạc trong lòng chuyện bèo nước gặp nhau đó, nàng thậm chí

không

hỏi đại huynh đệ tên gọi là gì.

Nhưng đối với Lục Lâm Sinh mà

nói, đời này

hắn

đã

không

quên được Bạch Lăng. Bạch Lăng

đi

rồi,

hắnmang theo hộp đồ ăn chưởng quầy của tửu lầu cho người chuẩn bị trở lại lều tranh của mình, ngồi ngơ ngác, bỗng nhiên, trong ngực rơi xuống

một

viên trân châu kim sắc.

Là viên trân châu lúc trước kia,

không

biết từ khi nào tới

trên

người

hắn. Lục Lâm Sinh đồng tử co rụt lại, quỳ

trên

mặt đất bắt lấy viên trân châu, gắt gao cầm lấy.

hắn

nhớ trước khi nàng

đi

nhẹ

nhàng khoát tay, sáng ngời, sạch

sẽ.

hắn

thật

muốn đuổi theo, muốn vẫn luôn nhìn nàng, làm nô ɭệ của nàng, vì nàng làm bất luận việc gì, thậm chí bị nàng gϊếŧ chết cũng được.

Nhưng mà…… nàng

không

muốn. Đúng vậy,

hắn

cái dạng này, tất cả mọi người đều ghét bỏ, có tư cách gì

đi

theo nàng.

Bạch Lăng vừa hỏi đường vừa

đi

về phía trước, ba tháng sau lại

không

phụ

sự

mong đợi của mọi người tiếp tục lạc đường, phàm nhân cũng

không

biết U Phù Sơn ở nơi nào, nàng chỉ có thể

đi

thẳng về phía đông nam, gặp chướng ngại liền

đi

vòng, kết quả sai đường cách vạn dặm, lệch hướng tới

một

đại thành phồn hoa phía đông bắc.

“Vỏ sò lão đầu nhi, ta

nói

với ngươi, lúc này ta

thật

sự

không

muốn

đi

cái U Phù Sơn gì kia lặc!” Bạch Lăng hung hăng

nói. Lão vỏ sò

không

hé răng, tâm

hắn

cũng mệt mỏi quá.

Bạch Lăng dùng trân châu đổi vàng, sau đó tìm tửu lầu, sung sướиɠ gọi mấy chục món đồ ăn đặc sắc, tất cả đều là cá. Nàng còn phân phó riêng: “Làm đồ cay cho ta, có bao nhiêu ớt cho nhiều bấy nhiêu, phải

thật

cay! Đặc biệt cay!”

một

món lại

một

món đồ ăn

đi

lên, càng ngày càng nhiều người nhìn về phía nàng, lúc này

không

chỉ nhìn nàng, còn nhìn đồ ăn của nàng.

“Ngài đây

thật

sự

không

có việc gì?” Tiểu nhị nhìn

một

bàn lớn phủ kín ớt cay, chần chờ hỏi.

Bạch Lăng nếm mấy ngụm, thực ghét bỏ, “Các ngươi ớt nơi này cay ra cái lang gì,

một

chút vị cay cũng

không

có còn có mặt mũi gọi là ớt cay lặc?”

Nàng trở thành rồng,

đã

lâu

không

được ăn cay, trong khoảng thời gian này lạc đường

đi

khắp nơi cũng rất ít nhìn thấy ớt cay vẫn tâm tâm niệm niệm,

thật

vất vả ngửi thấy tửu lầu này có mùi cay,

không

nghĩ tới vừa nếm

thì

hoàn toàn

không

dễ chịu, loại trình độ này, chỉ hơi cay mà thôi.

Thực khách chung quanh cùng tiểu nhị đều lộ ra biểu tình kính sợ.

Tuy rằng chỉ hơi cay, nhưng ở thế giới này muốn ăn cay

thật

sự

rất khó, cho nên Bạch Lăng vẫn quý trọng ăn vào. Nàng vừa ăn vừa hoài niệm cái lẩu quê nhà, nghe thấy bàn bên cạnh có thực khách

đangcảm thán ôn dịch ở Lư Dương.

“Nghe

nói

đã

chết

không

ít người rồi, còn tốt cách xa chúng ta nơi này, bằng

không

ta

thật

sợ.”

“Lư Dương địa phương đó, thâm sơn cùng cốc, ôn dịch hẳn là

không

truyền đến nơi này, lại

nói

nữa, phía nam chúng ta có tiên tông, nếu

thật

sự

chết rất nhiều người, những tiên nhân đó khẳng định

sẽkhông

buông tay mặc kệ.”

Bạch Lăng nhận

không



đường, cũng

không

biết mình lúc trước lạc đường ở trong vùng núi rừng đó thuộc về địa giới Lư Dương, còn sửu bát quái Lục Lâm Sinh từng được nàng trợ giúp kia, giờ này khắc này,

đã

chết.

……

Bạch Lăng

đi

không

bao lâu, Lục Lâm Sinh liền xảy ra chuyện. Chuyện

hắn

gϊếŧ Bành Hữu Phúc bị người ta phát

hiện, có người thấy

hắn

buổi tối ngày đó kéo đồ vật giống thi thể

đi

vào trong núi, lại ở trong nhà

hắn

tìm được khúc củi dính máu cùng

một

khóa đồng thuộc về Bành Hữu Phúc, cho nên

hắn

ở trong tiếng mắng của Bành tứ thẩm cùng ánh mắt khác thường của mọi người, bị nhốt vào đại lao, chờ đợi xử tội.

“Chính là

hắn, ngươi xem

hắn

trưởng thành dáng vẻ kia, khó trách

sẽ

gϊếŧ người.”

“Đúng vậy, nhìn

đã

không

phải thứ tốt,

nói

không

chừng

không

chỉ gϊếŧ

một

người này.”

Những người đó chỉ chỉ trỏ trỏ

hắn, dùng ánh mắt chán ghét sợ hãi lại tò mò nhìn

hắn.

Ở trong đại lao đơn sơ của huyện nha

một

thời gian, Lục Lâm Sinh nghe những ngục tốt

nói

chuyện phiếm,

nói

trong thành có

không

ít người bỗng nhiên nhiễm quái bệnh, tình huống ngày càng nghiêm trọng, nháo đến nhân tâm hoảng sợ. Ở phòng giam cách vách

hắn



một

kẻ ăn trộm bị bắt vào mấy ngày,

hắn

bị bệnh chết trong nhà lao, thi thể

không

ai xử lý. Bên ngoài tình hình càng ngày càng

khôngtốt, đều

nói

là ôn dịch, các ngục tốt chạy mất,

không

ai đến nơi đại lao ướt lạnh mùi hôi ngút trời đưa cơm, các phạm nhân cũng

không

ra được, chỉ có thể ở bên trong chờ chết.

Có người

đang

khóc, có người

đang

chửi bậy, lục tục có người chết

đi.

không

đến hai ngày, Lục Lâm Sinh cũng nhiễm dịch bệnh,

hắn

nằm ở trong

một

góc tối tăm của nhà tù chờ đợi tử vong, trước khi chết,

hắn

lấy ra viên trân châu kim sắc vẫn luôn giấu ở trong lòng ngực kia, nuốt nó vào trong bụng.

Đó là của nàng cho, dù chết, cũng

không

thể bị những người khác cướp

đi.

hắn

vào ban đêm ngày đó lặng yên

không

một

tiếng động chết

đi, thi thể chậm rãi lạnh dần.

Trong bóng đêm, có thanh

âm

sột sột soạt soạt

nhỏ

vụn,

một

con chuột so với chuốt bình thường lớn hơn gấp đôi chậm rãi chui vào nhà tù,

đi

tới bên thi thể Lục Lâm Sinh. Con chuột này

trên

người có

mộtcổ

yêu

khí nhàn nhạt, nhưng nó còn chưa biến thành

yêu, kém vài phần cơ duyên. Nó ngửi được thi thể trước mặt này bên trong có linh lực tinh thuần, cùng hơi thở thuộc về Long tộc, theo hơi thở tìm tới đây.

Trong đôi mắt chuột

hiện

lên hồng quang, nó bò đến thi thể, cắn thủng bụng, chui vào trong thi thể, bắt đầu gặm ăn.

Trong bóng đêm, thi thể Lục Lâm Sinh bị gặm thành khung xương, mà con chuột kia thân hình lại lớn

một

vòng, trong ánh mắt phiếm hồng quang tràn đầy hung tàn và tham lam.