Quyển 2 - Chương 52: Chuyện xưa xong

Đường Lê

nói

trào phúng quá lợi hại, xứng với biểu tình

trên

dung mạo nàng, càng có

một

loại ý vị châm chọc

nói

móc vi diệu.

Hạ Hầu Huyền Ngự nghe xong lời này, thiếu chút nữa

không

tức điên, thân là thiên chi kiêu tử, lúc nào

thì

hắn

bị người ta nhục nhã mất mặt mũi như vậy, nếu

không

phải cố kỵ Nam Cung Hiền cùng với Vũ Văn Kim đều ở đây, giờ phút này

hắn

đã

sớm muốn động thủ gϊếŧ người.

Hít sâu

một

hơi, ánh mắt Hạ Hầu Huyền Ngự phức tạp nhìn chằm chằm Đường Lê,

hắn

nhớ tới Nam Cung Cầm kia lúc trước

yêu

mình đến nguyện ý tìm chết vì mình,

hắn

không

nghĩ tới, nàng từ trước thâm tình, bây giờ có thể

nói

quên liền quên.

“Ta lại cho nàng

một

cơ hội, Cầm Nhi, nàng có biết mình

đang

nói

cái gì

không?” Hạ Hầu Huyền Ngự trầm giọng hỏi.

Đường Lê lại

không

để ý đến

hắn, chỉ cáo từ Vũ Văn Kim, lôi kéo Tốn cả người phát khí lạnh rời khỏi nơi này.

“Các ngươi!” Hạ Hầu Huyền Ngự làm sao nhịn được, còn muốn ngăn bọn họ, bị Vũ Văn Kim cản lai, “Ai ai, Hạ Hầu thành chủ xin bớt giận, chúng ta trước dàn xếp

đã, có chuyện gì sau đó lại

nói, nhiều người

đang

nhìn như vậy đâu.”

Hạ Hầu Huyền Ngự nhìn

một

vòng những tùy tùng cấp dưới

đang

xem kịch vui, đen mặt phất tay áo cũng

đi

rồi.

Đường Lê dùng sức cầm tay Tốn,

nhẹ

nhàng vuốt ve gân xanh bạo khởi phía

trên,

nhỏ

giọng khuyên nhủ: “Tốn Nô, ta biết huynh tức giận, bất quá huynh trước

không

cần vội, chúng ta thực nhanh

sẽkhông

phải nhìn thấy

hắn

nữa.”

Tốn ngưng lại, cúi đầu nhìn nàng: “Ý gì?”

Đường Lê chỉ cười

không

nói, “Chúng ta

đi

ăn cơm trước, loại này việc

nhỏ

về sau lại

nói.”

Bữa cơm này

không

ăn xong, Nam Cung Hiền

đã

tới. Đường Lê

không

chút nào ngoài ý muốn, sử ánh mắt với Tốn trấn an

hắn, đứng dậy

đi

ra ngoài, “Thúc phụ, người tới tìm ta, chính là nghĩ kỹ rồi?”

Nam Cung Hiền nhìn Tốn, trực tiếp

đi

ra ngoài, mang theo Đường Lê, hai người

đi

vào trong viện, bảo đảm

không

ai có thể nghe thấy bọn họ

nói.

“Ngươi cho Cừu Đồ đưa tới tin,

nói

đều là

thật?” Nam Cung Hiền ánh mắt tìm tòi nghiên cứu.

Đường Lê mặc kệ

hắn

có đoán được mình

không

thích hợp hay

không, nàng chỉ đơn giản mà trực tiếp

nói: “Ta

nói

đều là

thật, chỉ cần thúc phụ chịu phối hợp, chúng ta cùng nhau diệt trừ Hạ Hầu Huyền Ngự, đồ vật kia, nửa bản còn lại

sẽ

giao cho người, thúc phụ

đã

dựa theo nhắc nhở tìm được nửa bản trước rồi,

một

khi

đã

như vậy, hẳn là cũng tin tưởng thành ý của ta.”

Nam Cung Hiền như cũ còn nghi ngờ, vài thập niên trước, đại ca

hắn

lấy được

một

quyển bí thuật võ tịch, có thể phối hợp với võ kỹ nhà Nam Cung bọn họ, làm cho bọn họ càng cường đại hơn, thậm chí có thể tăng thêm thọ mệnh. Nam Cung Hiền thèm

nhỏ

dãi

không

thôi, nhưng mà đại ca

hắn

sợ

hắn

vượt qua mình,

không

muốn chia sẻ với

hắn, Nam Cung Hiền tâm ghen ghét nhiều năm bùng nổ, rốt cuộc thiết kế hại chết đại ca. Đáng tiếc bản võ tịch quan trọng đó bị đại ca

hắn

giao cho thê tử trước khi chết, cũng chính là đại tẩu của Nam Cung Hiền. Nam Cung Hiền vì thế

không

tiếc mang thanh danh mơ ước tẩu tử, nhốt người lại.

Nhưng mà nữ nhân kia dù thế nào cũng

không

muốn

nói

ra nơi để võ tịch, Nam Cung Hiền vì uy hϊếp bà ta, lúc bà ta sinh hạ

một

đôi tỷ muội song bào thai

đã

mang

đi

một

đứa, nhưng cho dù dùng tính mạng nữ nhi uy hϊếp, bà ta cũng

không

tiết lộ nửa điểm bí mật. Sau đó hài tử bị mang

đi

đột nhiên mất tích, rơi vào đâu

không

rõ, sau đó trở thành nữ chính Sở Li.

Còn đại tẩu vào lúc đại nữ nhi Nam Cung Cầm mười tuổi

thì

qua đời, trước khi qua đời

nói

cho nữ nhi nơi đặt võ tịch. Nam Cung Cầm kế thừa tính cách và tàn nhẫn của cha mẹ, nàng

một

lòng chỉ muốn tu tập bí tịch, chính mình trở thành chủ của Nam Thành, đáng tiếc thân thể của nàng

không

thích hợp, vì thế nàng lại muốn leo lên Hạ Hầu Huyền Ngự, mượn lực lượng của

hắn

trợ giúp đoạt lại Nam Thành.

Về sau

một

đống lớn cốt truyện trong nguyên tác kia, đều là cảm tình gút mắt từ

một

đôi hoa tỷ muội này cùng với Hạ Hầu Huyền Ngự, Đường Lê tuy nhớ ra cốt truyện, nhưng nàng cũng

không

quan tâm, nàng chỉ tìm nơi để võ tịch, sau đó lấy ra

một

nửa trong đó

nói

cho Nam Cung Hiền, để thuyết phục

hắnhợp tác cùng với mình.

Nam Cung Hiền cũng

không

hoàn toàn tin tưởng nàng, nhưng Đường Lê

không

để bụng, nàng ăn

nóinhỏ

nhẹ, lại

nói

một

lần hiệp nghị của mình và Vũ Văn Kim. Trừ xong Hạ Hầu Huyền Ngự,

không

chỉ có thể có được võ tịch

hắn

muốn nhiều năm, còn có thể lấy được chỗ tốt từ Bắc Thành. Nam Cung Hiền đương nhiên động tâm, lúc này, Đường Lê lại lấy ra

một

phong thư ý bảo

hắn

xem.

“Đây là thư hôm qua ta nhận được, đến từ Công Tây thành chủ Tây Thành.”

Nam Cung Hiền tiếp nhận thư xem,

không

khỏi toát ra thần sắc kinh ngạc, ánh mắt nhìn về phía Đường Lê cũng dần dần thay đổi, “không

nghĩ tới, đến Công Tây thành chủ ngươi cũng có thể mượn sức thuyết phục.”

Bất quá là trao đổi ích lợi mà thôi, đối với

một

người biết quan hệ và các loại bí mật của toàn bộ nhân vật mà

nói, muốn đánh vỡ cân bằng

thật

dễ dàng, trong nguyên văn bốn thành hỗn chiến,

đã

sớm chuẩn bị phục bút các loại mâu thuẫn và thù hận.

Đường Lê cong cong môi, “Thúc phụ đáp ứng rồi sao?”

Nam Cung Hiền lại nhìn Tốn cầm đao đứng cách đó

không

xa, chung quy

nói: “Được, ta đáp ứng ngươi.”

Đường Lê tiễn

hắn

đi,

đi

tới bên Tốn, dựa vào vai

hắn

nói: “Hạ Hầu Huyền Ngự khó đối phó, cũng may thúc phụ

đã

đáp ứng ta

sẽ

giúp huynh. Mấy ngày gần đây đều đẹp trời, tuy

không

phải mùa đông nên

không

có tuyết rơi cũng tương đối đáng tiếc, nhưng ta

đã

chọn sẵn chỗ cho Hạ Hầu Huyền Ngự, huynh hẳn là

sẽ

thích, bây giờ chúng ta có thể tới đó chờ Hạ Hầu Huyền Ngự.”

Bọn họ cưỡi ngựa, lặng lẽ rời Đông Thành.

Hạ Hầu Huyền Ngự vừa đến Đông Thành

một

ngày, còn chưa kịp tìm Đường Lê và Tốn phiền toái, liền nhận được truyền thư, sắc mặt rất khó xem vội vàng cáo từ. Nam Cung Hiền và Vũ Văn Kim trao đổi ánh mắt.

Nam Cung Hiền: “Thương đạo dưới trướng Vũ Văn thành chủ

thật

sự

bất phàm a, tốc độ nhanh như vậy, chỉ sợ bàn đến các loại tin tức,

không

ai có thể



ràng hơn hơn Vũ Văn thành chủ.”

Vũ Văn Kim mỉm cười: “Chỉ là làm chút việc

nhỏ

mà thôi, Nam Cung thành chủ hẳn là nên xuất động người đuổi theo

đi, bằng

không

sợ sai đại

sự.”

Hai người từng người rời

đi, Vũ Văn Kim dùng cây quạt gõ xuống lòng bàn tay, lầm bầm lầu bầu, “Hy vọng kế hoạch của tẩu phu nhân thành công, Nam Cung Hiền nguyện ý phối hợp mới tốt, bằng

khôngchỉ có thể dùng

một

loại biện pháp khác.”

……

Hạ Hầu Huyền Ngự chau mày ngồi ở trong xe ngựa, tâm thần

hắn

có chút

không

yên, lại cầm lấy thư xem. Bắc Thành xảy ra chuyện,

hiện

tại chủ thành của

hắn

đại loạn, nếu

không

phải mấy năm nay

hắnvội vàng dưỡng thương, trạng thái lại thường xuyên

không

ổn, vô tâm quản lý quá nhiều, trong thành cũng

sẽ

không

nhân tâm tan rã, dễ dàng làm cho người khác quẫy ra đại loạn.

Bên trong xe buồn bực, Hạ Hầu Huyền Ngự kéo cửa sổ xe, bỗng nhiên cảm thấy cảnh sắc ngoài cửa sổ có

một

tia quen thuộc. Trong lúc

hắn

suy tư, xe ngựa đột ngột dừng lại, cùng với

một

loạt tiếng kêu sợ hãi cùng tiếng ngựa hí.

“Xảy ra chuyện gì!”

Hạ Hầu Huyền Ngự đẩy mở cửa xe, nhìn thấy

một

người ngăn ở phía trước đoàn xe, là Tốn. Ở trong rừng phía sau

hắn, còn có rất nhiều bóng người màu đen.

Hạ Hầu Huyền Ngự minh bạch, khinh miệt cười đứng lên

đi

ra ngoài, “Muốn chặn gϊếŧ ta, chỉ bằng ngươi?

không

biết lượng sức, chẳng lẽ ngươi cảm thấy mấy năm trước nhân lúc ta bị thương cùng ta đánh ngang tay, là

thật

có thể gϊếŧ ta? Thực tốt, chính ngươi tự đưa tới cửa.”

Tốn đứng ở trong cỏ hoang, mắt nhìn chung quanh, ngữ khí trầm lãnh: “Ngươi còn nhớ



đây là nơi nào.”

Hạ Hầu Huyền Ngự sửng sốt, quét mắt nhìn chung quanh, trong đầu đột nhiên xuất

hiện

một

hình ảnh, ở chỗ này

hắn

gϊếŧ chết

một

người, người nọ lớn lên giống Nam Cung Cầm ……

không

đúng, đó là Sở Li.

một

đoạn ký ức cùng với cảm giác đều thực dị dạng, trong lòng

hắn

chỉ có nồng đậm phẫn nộ bị người ta lừa gạt.

“Ngươi muốn

nói

gì?” Hạ Hầu Huyền Ngự sắc mặt

không

tốt,

hắn

rốt cuộc phát

hiện

tình huống

khôngđúng, thu liễm cuồng vọng của mình.

Tốn

không

nói

nữa, cái gì

hắn

cũng

không

muốn

nói, mang theo sát khí đầy người rút đao ra.

Nếu chỉ có

một

mình Tốn, Hạ Hầu Huyền Ngự

sẽ

không

thua, nhưng Nam Cung Hiền cũng xuất

hiệntheo. Tuy rằng

hắn

ta giả vờ giống người tốt, động tay lại rất

âm

ngoan, Hạ Hầu Huyền Ngự

không

rõNam Cung Hiền vì sao đột nhiên mạo hiểm muốn gϊếŧ mình, mang theo loại khó hiểu này,

hắn

ngã

thậtmạnh vào trong vũng máu.

hắn

có thể cảm giác được mình sắp chết, nhưng đây là

không

có khả năng,

hắn

sao lại chết được,

hắnvẫn luôn có

một

loại tự tin mãnh liệt, cảm thấy thế giới này đều là vì

hắn

mà sinh, như vậy

hắn

sao có thể

sẽ

bị người ta gϊếŧ chết.

Tiếng bước chân sàn sạt vang lên ở bên tai, Hạ Hầu Huyền Ngự thấy khuôn mặt quen thuộc của Nam Cung Cầm.

Nàng

nói: “Hạ Hầu thành chủ

không

cần lo lắng Bắc Thành thế nào, Công Tây thành chủ nhất định

sẽgiúp ngươi chăm sóc tử tế.”

Hạ Hầu Huyền Ngự lúc này mới đột nhiên minh bạch, Bắc Thành hỗn loạn là việc làm của Tây Thành, trong cổ họng

hắn

phát ra

một

loạt tiếng kêu giận dữ.

Đường Lê tiếp tục

nói: “Công Tây thành chủ



ràng chán ghét ngươi, lại vì sao chịu đựng nữ nhi của mình liên tục đến Bắc Thành dây dưa ngươi? Công Tây tiểu thư xác

thật

là vì ngươi, những người bên cạnh nàng đó lại là Công Tây thành chủ an bài, Bắc Thành của ngươi,

đã

sớm vỡ nát…… Ngươi sắp chết, Bắc Thành của ngươi cũng sắp

không

còn.” Ngữ điệu ôn hòa của nàng, lời

nói

ra lại mang đầy ác ý.

Hạ Hầu Huyền Ngự hồi quang phản chiếu nhúc nhích

thật

mạnh

một

chút, ánh mắt phẫn hận bắn thẳng đến mặt nàng.

Đường Lê cũng

không

sợ

hắn, thấp giọng dò hỏi: “Ngươi

không

phải người của thế giới này

đi, ngươi hẳn là có

một

hệ thống? Ta

không

biết đến tột cùng ngươi là người hay là thứ gì khác, nhưng bây giờ ngươi

đã

có thể chết rồi. Chết rồi

thì

ngàn vạn đừng trở về nữa, nếu

không

ta nhất định lại gϊếŧ ngươi thêm

một

lần.”

Hạ Hầu Huyền Ngự

một

hơi cuối cùng

không

ra được, trong ánh mắt mở to mất

đi

thần thái. Cũng

không

biết là trọng thương mà chết, hay là bị tức mà chết.

……

Trong

không

gian hư vô, Hạ Hầu Huyền Ngự mở mắt, lúc này

đã

không

thể gọi

hắn

là Hạ Hầu Huyền Ngự.

hắn

cũng

không



một

cái tên cố định, có lẽ từ trước cũng có, nhưng

đã

sớm bị

hắn

quên

đi.

hắntự xưng là thần, có được ý chí và vô số phân thần

không

thể bị ma diệt, có thể xuyên qua vô số thế giới lớn

nhỏ, tùy ý cướp lấy khí vận của những thế giới đó để phụng dưỡng ngược lại bản thân mình.

“Hệ thống, ra đây.” Vị ‘ thần ’ này tỉnh lại rồi mười phần tức giận.

“Ta muốn

một

lần nữa tiến vào thế giới đó, ta muốn gϊếŧ bọn họ.”

Hệ thống đúng lúc xuất

hiện

—— “Xin lỗi, ngài

đã

mất

đi

liên kết cùng thế giới đó, vô pháp tiến vào. Ngài muốn xem lại thế giới, tra tìm trạng thái

hiện

tại của bọn họ hay

không?”

‘ Thần ’: “……”

Hệ thống tự động vận hành —— “Đinh, nhân vật [ Nam Cung Cầm ][ Tốn ] đạt được thành tựu cùng nhau đầu bạc, đạt được thành tựu nắm tay thiên nhai, đạt được thành tựu con cháu mãn đường ……”

‘ Thần ’ cả giận

nói: “đóng lại cho ta!”

Quả thực tức đến muốn hủy diệt thế giới.

nói

như vậy,

hắn

muốn cướp lấy khí vận thế giới nào đó là có

yêu

cầu, thứ nhất cần cái gọi là “Cốt truyện”, cốt truyện này càng khúc chiết gút mắt càng có thể sinh ra nhiều khí vận, để cốt truyện vận chuyển dựa theo

hắn

thiết tưởng, là có thể bảo đảm khí vận lưu thông, còn “Nữ chủ” chính là để

hắnliên kết cùng thế giới đó, nữ chủ “yêu”

hắn, là tiền đề để

hắn

có thể hấp thu khí vận của thế giới.

—— “Bởi vì ở thế giới kia ngài tự tay gϊếŧ chết nữ chủ, làm cho thế giới đó phát sinh bài xích với ngài,

hiện

giờ thân thể của ngài ở thế giới kia

đã

tử vong, hoàn toàn

không

thể đăng nhập lại thế giới.”

‘ Thần ’ trầm mặc

một

lúc lâu, bỗng nhiên

nói: “Ta

đã

liên tiếp mất

đi

hai thế giới, đây tuyệt

không

phải ngẫu nhiên, có cái gì

đang

ảnh hưởng thế giới của ta, ta muốn biết



ràng. Nếu ta

không

đoán sai, thế giới dị thường tiếp theo

sẽ

xuất

hiện

thực nhanh, lần này, ta nhất định phải tìm ra nguyên nhân.”

—— “Đinh — thế giới dị thường

đã

xuất

hiện, [ thế giới tiên hiệp bính mão] xuất

hiện

cốt truyện chếch

đi.”

‘ Thần ’ sắc mặt lãnh túc, mắt đầy tức giận, “Được, thức tỉnh nhân cách.”

……

U Phù Sơn

Đại điện phủ ngọc thạch thuần trắng trôi nổi trong

không

trung, áp

trên

hơn mười đảo

nhỏ

chung quanh, đó là Thần Điện nơi thượng thần Huyền Thương sống

một

mình, nhóm thần hầu cùng với tiểu tiên đều

không

có tư cách

đi

vào trong điện, trong đại điện trống trải, chỉ có Huyền Thương

một

mình ngồi ở chính giữa ngọc đài nhắm mắt tu luyện.

Đột nhiên, khí thế quanh thân Huyền Thương rung động, mở mắt. Cùng lúc đó, trước mặt

hắn

xuất

hiệnmột

tấm bảng.

Thế giới này nhân cách là lạnh nhạt vô tình, tính cách của phân thần trong mỗi thế giới bởi vì giả thiết mà có bất đồng, cho dù nhân cách chủ thức tỉnh, cũng

sẽ

bị ảnh hưởng. Lúc này trong mắt Huyền Thương

không

có lửa giận khi ở

không

gian hư vô, chỉ có lạnh băng và uy nghiêm.

“Điều tra cốt truyện chếch

đi.”

hắn

lạnh lùng

nói.

Giao diện hệ thống trầm mặc

một

lát, xuất

hiện

một

đám loạn mã —— “&*%* nữ chính

không

thể thành công %#* bái…… sư *&%……” Mới vừa biểu

hiện

xong, hệ thống giao diện đột nhiên tán loạn, đồng thời hai mắt Huyền Thương trợn lên, hôn mê bất tỉnh.

……

Lại lần nữa xuất

hiện

ở bên trong hư

không

‘ thần ’ tức muốn hộc máu, “Sao lại thế này,

đang

yêu

lành vì sao đột nhiên trở lại?!”

—— “Rất tiếc

nói

cho ngài, thế giới kia trước mắt chỉ sợ còn

không

có cách nào thức tỉnh nhân cách,

không

thể tiến hành đưa vào nhân cách chủ.”

“Cái gì?!”

—— “Thế giới trước ngài tự tay gϊếŧ chết nữ chủ, gây ra thương tổn với đầu mối then chốt liên kết thế giới, bởi vậy xuất

hiện

hiện

tượng nhanh chóng thoát ra, trước mắt

đang

chữa trị, xin kiên nhẫn chờ đợi chữa trị xong.”

(Chuyện xưa thứ hai xong)