Tốn ở trong phủ thành chủ cũng có
một
chỗ tạm trú, bởi vì
hắn
tính tình quái gở, chỗ tạm trú này phi thường hẻo lánh, bình thường
không
có người ở, trong viện trồng đầy ngô đồng chuối tây, u tĩnh quạnh quẽ.
Tốn ôm Đường Lê
đi
vào trong phòng, đốt đèn sáng lên,
đi
đến trước mặt nàng tinh tế xem xét miệng vết thương ở lòng bàn chân nàng. Gan bàn chân bị cắt mở
một
vết máu,
không
tính là sâu, nhưng chảy
không
ít máu. Nhìn thấy huyết sắc tươi đẹp, Tốn liền nhịn
không
được sắc mặt trắng bệch, trầm mặc
không
nói
mà rửa sạch miệng vết thương, lần thứ hai duỗi tay ôm lấy Đường Lê.
Tuy rằng
không
nhìn thấy, nhưng Đường Lê có thể hiểu tâm tình của
hắn, nâng mặt lên hôn hôn cằm
hắn
coi như an ủi, “Lúc ấy nghe thấy huynh sắp
đi, ta
không
biết nếu huynh
thật
sự
đi
rồi, còn có thể gặp lại hay
không, liền có chút nóng vội,
không
cẩn thận dẫm phải mảnh sứ bị vỡ, sau đó chỉ lo đến huynh, đau đớn
trên
chân cũng quên mất, kỳ
thật
hiện
tại cũng
không
đau, chỉ cảm thấy cao hứng.”
Tốn nắm bàn tay gầy yếu của nàng, cũng
không
dám dùng sức, “Nàng ở lại nơi này, ta
sẽ
chiếu cố nàng.”
Đường Lê
không
chút do dự đáp ứng
hắn, cái gì cũng
không
nhiều lời. Cục diện rối rắm kia bị nàng ném xuống nửa đường, Đường Lê cũng
không
để ý, rốt cuộc nàng duy nhất để ý chỉ có Tốn Nô, cùng với ý nguyện và tâm tình của
hắn. So sánh lên, bất kì kẻ nào hay việc nào đều
không
quan trọng. Ít nhất trước mắt
không
quan trọng, chuyện gì đều có thể tạm thời buông ra, chậm rãi giải quyết, chỉ có chuyện liên quan đến Tốn Nô, mới nửa điểm
không
thể kéo dài.
Tốn mất mà tìm lại,
hiện
giờ bề ngoài tuy rằng nhìn như bình tĩnh, trong lòng lại cực kì
không
bình tĩnh,
hắn
chỉ muốn Đường Lê vẫn có thể luôn ở bên cạnh, ở chỗ mình có thể nhìn thấy được, cũng
không
đinơi nào khác.
hắn
có ảo giác, cảm thấy Đường Lê chỉ cần vừa rời khỏi tầm mắt mình, liền
sẽ
biến mất lần thứ hai. Loại cảm giác bất an cực độ này, biến thành
một
ý muốn bảo hộ khác,
hắn
giống như con thú bất an, canh giữ bên sào huyệt, đối với bất kì cái gì có ý đồ tới gần đều lộ ra địch ý.
Đường Lê vẫn luôn ôn thuần dựa vào trong lòng
hắn, nắm tay
hắn, trấn an
hắn.
Cừu Đồ mang theo vài hộ vệ Nam Thành tới,
nói
muốn đón tiểu thư nhà mình trở về, vừa mới tiến vào trong viện, liền cảm thấy
một
trận sát ý mãnh liệt.
“Cút
đi.” Có thanh
âm
rõ
ràng từ trong phòng truyền đến.
Cừu Đồ xanh cả mặt,
hắn
tuy kiêng kị Tốn, nhưng nghĩ đến thành chủ Nam Cung Hiền,
hắn
cũng
khôngdám
thật
sự
không
quan tâm, bởi vậy vẫn ý bảo tả hữu
đi
theo vào trong viện. Cửa kẽo kẹt
một
tiếng mở ra, Đường Lê được Tốn nâng đỡ xuất
hiện
ở cửa, nàng
nói
với Cừu Đồ: “Cừu tiên sinh
đi
về nghỉ ngơi trước
đi,
không
cần lo lắng cho ta.”
Cừu Đồ ngoài cười nhưng trong
không
cười: “Tiểu thư, ngài
đang
có hôn ước trong người,
một
mình ở chung với
một
nam tử xa lạ giữa đêm khuya như thế, sợ là
không
thích hợp, nếu thành chủ biết được, cũng
sẽ
không
đáp ứng.”
Đường Lê mặt mang mỉm cười, “Nhưng ta lưu lại nơi này, ngươi có thể làm gì ta đây?”
Cừu Đồ: “…… A?”
không
phải,
không
đúng a, sao nàng có phản ứng này?
Đường Lê
nói
thẳng: “Ta biết thúc phụ làm những gì sau lưng, cũng biết
hắn
dặn dò ngươi cái gì, càng biết rốt cuộc
hắn
muốn cái gì, chờ
hắn
tới, ta
sẽ
tự mình
nói
chuyện với
hắn. Cừu tiên sinh, ta muốn làm gì, kỳ
thật
ngươi
không
cần can thiệp quá nhiều, đây mới là cách làm của người thông minh.”
Cừu Đồ cả kinh, hơi có chút kinh hồn táng đảm nhìn tiểu thư có vẻ vô hại lại nhu nhược, nhịn
khôngđược nghĩ nhiều hơn, dần dần
trên
trán
hắn
trồi lên
một
mảnh mồ hôi, cuối cùng phức tạp nhìn hai người
một
cái, chắp tay
đi
rồi.
không
đi
thì
có thể thế nào đây, đoạt người là
không
đoạt được,
thật
đắc tội Nam Cung Cầm quá mức
hắn
cũng
không
dám. Làm cấp dưới
thật
là khổ rồi!
Trừ Cừu Đồ
đã
đến,
một
đêm này thực an tĩnh. Tới sau nửa đêm, bỗng nhiên có
một
trận mưa
nhỏ, tí tách, Đường Lê mơ hồ tỉnh lại, nàng vừa mới giật giật, liền cảm giác người bên cạnh động theo,
hắn
dắt dắt góc chăn cho nàng, tay bảo hộ ở
trên
lưng nàng
nhẹ
nhàng vỗ vỗ.
hắn
đang
ngồi, tựa hồ đêm nay đều
không
ngủ. Đường Lê đến gần
hắn
một
chút, “Lúc nào?”
“Giờ Dần hai khắc, còn rất sớm.”
hắn
vỗ lưng nàng, “Nàng tiếp tục nghỉ ngơi.”
“Huynh
không
ngủ sao?” Thanh
âm
Đường Lê bởi vì mới tỉnh, còn có chút mơ hồ.
“Ta
đã
ngủ rồi.” Tốn
nói
cho nàng.
Đường Lê tìm được tay
hắn
cầm lấy, “Bên ngoài có phải trời mưa hay
không, ta nghe thấy tiếng mưa rơi.”
“Ừ, vừa mới bắt đầu mưa, có phải quá ồn
không?”
Đường Lê lắc lắc đầu, tóc đen động theo, “Ta cảm thấy như vậy thực an tĩnh, thực tốt.”
Tốn cũng cảm thấy như vậy thực tốt, mặc kệ là lúc nào, tỉnh lại có thể nhìn thấy nàng ở bên, chỉ có bọn họ,
không
bị ai quấy rầy,
hắn
liền cảm thấy an bình.
hắn
nguyện ý dùng tất cả đổi lấy an bình vĩnh viễn làm bạn như vậy.
Tí tách tí tách trời mưa
một
đêm, đến bình minh cũng
không
ngừng.
Vũ Văn Kim mới vừa tỉnh lại
không
lâu, tùy ý ăn vài thứ, liền chờ ở phòng mình, quả nhiên chẳng bao lâu, nghe có người hồi báo Tốn và Nam Cung Cầm tới.
hắn
cười cười
nói: “Mời hai vị lại đây.”
Nhìn thấy Tốn thế nhưng ôm Đường Lê tới, Vũ Văn Kim nhanh chóng lấy ra
một
cây quạt che khuất biểu tình của mình,
hắn
cảm thấy mình rốt cuộc hiểu ra vì sao A Minh thích dùng quạt, vào thời khắc thất thố này, cây quạt chính là công cụ giữ thể diện quan trọng. Nếu như bị người ta nhìn thấy
hắn
cả kinh há to miệng, nước miếng đều rơi xuống, chẳng phải là thực mất mặt.
không
ngoài Vũ Văn Kim sở liệu, Tốn nhắc đến chuyện
hắn
muốn dùng Mật Đà Sinh trị liệu đôi mắt cho Nam Cung Cầm, cũng
nói
ra câu
nói
kiểu “Phàm là thứ ta có đều có thể trao đổi, bất luận cái gì, việc gì đều có thể đáp ứng”.
Vũ Văn Kim tuy có chuẩn bị, vẫn bị lời này của Tốn làm cho chấn động
một
chút. Bất luận chuyện gì đều có thể đáp ứng……
hắn
trong lòng trong nháy mắt xuất
hiện
vài ý niệm, nhưng
một
lát sau lại bị phủ quyết toàn bộ, cuối cùng
hắn
sờ sờ lương tâm mình, tiếc nuối mà thở ra
thật
dài, ngữ khí chân thành
nói: “Tốn huynh là bằng hữu của ta, từng vào lúc nguy nan cứu ta mấy lần, nếu huynh mở miệng, ta đương nhiên phải đưa, nhưng đây rốt cuộc cũng là bảo vật của Đông Thành, dễ dàng cho huynh ta cũng
không
thể giải thích, như vậy
đi…… Tốn huynh đáp ứng bảo hộ Đông Thành ta mười lăm năm, trong mười lăm năm
không
rời
đi, ta liền đồng ý.”
“Có thể.” Tốn dứt khoát đồng ý.
Vũ Văn Kim cho người đưa Tốn
đi
lấy Mật Đà Sinh, để lại
một
mình Đường Lê.
“đi
thôi, ta ngồi đây chốc lát chờ huynh.” Đường Lê khuyên Tốn
đi
rồi, trong phòng chỉ còn lại hai người nàng và Vũ Văn Kim, nàng hành lễ với Vũ Văn Kim, “Đa tạ Vũ Văn thành chủ.”
Ánh mắt Vũ Văn Kim đánh giá nàng khác hẳn lúc trước, đều
không
phải là thân thiện, còn có kiêng kị cùng với tìm tòi nghiên cứu. Chỉ có thanh
âm
vẫn mang theo ý cười, “Nam Cung tiểu thư
không
cần cảm tạ ta, đây là Tốn huynh mong muốn.”
Đường Lê hơi hơi cười, “không, ta cảm tạ chính là 5 năm trước, ngươi cứu Tốn Nô
một
mạng, chỉ
mộtchuyện này ta
đã
vạn phần cảm kích ngươi.”
Vũ Văn Kim lắp bắp kinh hãi, ngạc nhiên
nói: “Nếu
cô
nương
đã
biết được việc này, vậy cũng biết Tốn huynh từ trước từng có thê tử?”
Đường Lê gật đầu: “Vũ Văn thành chủ coi Tốn Nô như bạn bè, ta đây liền
nói
thẳng, kỳ
thật
thê tử của Tốn Nô, từ đầu đến cuối đều chỉ có
một
mình ta, trong đó
một
ít gút mắt bí mật thứ cho ta
không
thể nhiều lời.”
Vũ Văn Kim
không
nghĩ tới
sẽ
là như thế, nhưng lại
ẩn
ẩn
cảm thấy như vậy mới là bình thường,
hắn
đãnói
rồi, Tốn huynh
hắn
biết cũng
không
phải là người dễ dàng di tình biệt luyến, càng
không
thể bị sắc đẹp mê hoặc, nhưng nếu Nam Cung Cầm là thê tử của Tốn huynh, cỗ thi thể năm năm trước kia lại là thế nào, chẳng lẽ lầm người?
—— Cách
nói
nửa che nửa lộ phi thường hữu hiệu, Vũ Văn Kim tự mình động não nghĩ ra cốt truyện trung gian phức tạp,
không
biết đến tột cùng não bổ cái gì, nhìn về phía Đường Lê biểu tình hòa hoãn
không
ít.
“Ta nghe Tốn Nô
nói, nếu lúc trước
không
phải trùng hợp ngươi
đi
ngang qua,
hắn
sợ là
đã
chết ở trong trân tuyết lớn đó, cho nên ta phi thường cảm kích ngươi, phần ân tình này, ta hy vọng có thể báo đáp
một
vài.” Đường Lê
không
nhanh
không
chậm
nói.
Vũ Văn Kim thấy nàng cái dạng này, nhớ tới tối hôm qua nàng chạy ra ngoài thất thố gọi Tốn Nô, cảm thấy càng có thể tin lời nàng, nếu
không
phải biểu lộ chân tình, trường hợp như ngày hôm qua, nàng
không
quan tâm cũng
không
có khả năng
không
biết
đã
gây ra sóng lớn đến đâu, chỉ những lời đồn đãi đó
đã
đủ để cho nàng
không
còn thanh danh, rốt cuộc miệng người đáng sợ, nàng còn cùng với Hạ Hầu Huyền Ngự có hôn ước trong người.
Vũ Văn Kim đột nhiên dùng cây quạt gõ đầu mình
một
chút,
thì
ra là thế, Tốn huynh năm đó xông vào Bắc Thành, chính là bởi vì hận đoạt thê!
thật
là cảm tình gút mắt phức tạp, nhưng vì sao
hắn
cảm thấy vui sướиɠ khi người gặp họa như vậy đây? Aizz, đều do Hạ Hầu Huyền Ngự quá kiêu ngạo bá đạo, nhìn
hắn
ta
thật
không
vừa mắt.
Tâm tình rất tốt mà tưởng tượng
một
chút tâm tình của Hạ Hầu Huyền Ngự khi biết được vị hôn thê của mình cùng đối thủ chạy
đi, Vũ Văn Kim thiếu chút nữa cười ra, trong giọng
nói
đều tràn đầy ý cười: “Nam Cung tiểu thư muốn báo đáp như thế nào?”
Đường Lê
không
biết vị Vũ Văn thành chủ này vì cái gì đột nhiên tâm tình tốt như vậy, nàng đem ý nghĩ và kế hoạch của mình chậm rãi
nói
ra: “Ta hy vọng Hạ Hầu Huyền Ngự chết, nếu
hắn
chết, đối với Vũ Văn thành chủ mà
nói, cũng là
một
chuyện tốt. Theo ta được biết, thúc phụ ta muốn kết minh cùng Hạ Hầu Huyền Ngự, bọn họ lén có hiệp nghị như tằm ăn lên Đông Thành. Nhưng ta
sẽ
phá hỏng cái liên minh này, làm thúc phụ chuyển hướng sang Đông Thành, bởi vì trong tay ta có đồ vật
hắn
rất muốn, ta chỉ có thể
nói
dù thúc phụ đến lúc đó
không
muốn hướng về Đông Thành, cũng tuyệt
sẽ
không
kết minh cùng Hạ Hầu Huyền Ngự ……”
“…… Trừ việc đó ra, còn có Tây Thành, thành chủ Tây Thành tuy rằng là họ hàng với Hạ Hầu Huyền Ngự, nhưng theo ta biết thành chủ Tây Thành
đã
sớm kết oán cùng Hạ Hầu Huyền Ngự, thậm chí mấy năm trước trận độc sát đó đều là Tây Thành bên kia động tay chân, nếu
không
như thế, thành chủ Tây Thành cũng
sẽ
không
cự tuyệt gả nữ nhi Công Tây Lăng cho Hạ Hầu Huyền Ngự,
trên
cơ bản
không
cần lo lắng Tây Thành viện thủ, bọn họ thậm chí còn
sẽ
phối hợp……”
Từ trong thân thể Nam Cung Cầm tỉnh lại, tuy rằng nàng
không
có ký ức của Nam Cung Cầm, lại kỳ tích nhớ
không
ít nội dung trong quyển tiểu thuyết đó, nếu
không
phải như thế, nàng muốn đối phó Hạ Hầu Huyền Ngự, chỉ sợ cũng
không
dễ dàng như vậy.
“Ta
sẽ
nói
rõ
ràng với thúc phụ,
một
khi Hạ Hầu Huyền Ngự tới Đông Thành, liền cho
hắn
hoàn toàn ở lại, việc này còn cần kế hoạch cụ thể, cái này
không
vội, nếu Vũ Văn thành chủ nguyện ý hỗ trợ, việc này càng thêm vạn vô nhất thất, chúng ta có thể như thế……”
Vũ Văn Kim nhìn mỹ nhân ốm yếu dịu dàng trước mặt
nói
từng câu, bề ngoài và thái độ
không
hề có lực công kích, nhưng so với lời nàng
nói
ra khác nhau như trời với đất, nàng
đang
nghiêm túc mà bình tĩnh
âm
mưu gϊếŧ
một
người, tương phản này làm người ta có cảm giác sởn tóc gáy. Vũ Văn Kim chà xát cánh tay mình, cười gượng: “Ha ha,
cô
nương vì Tốn Nô, có thể trăm phương nghìn kế diệt trừ Hạ Hầu Huyền Ngự như vậy, cảm tình
thật
là tốt.”
“Bất quá, ta có chút tò mò, hai người các ngươi hẳn là
đã
bỏ qua nhiều năm, lúc trước nghe
nói
cônương ngủ say, cũng hoàn toàn
không
hoài nghi Tốn huynh
đã
tìm phu nhân khác?” Vũ Văn Kim
thật
sựtò mò,
hắn
là người phong lưu,
không
quá tin tưởng
trên
thế giới có người thâm tình
không
đổi, cũng
không
tin
một
người thâm tình lại có thể vừa lúc gặp được
một
người thâm tình khác.
Đường Lê kinh ngạc
nói: “Ta vì sao lại hoài nghi
hắn,
hắn
là Tốn Nô,
sẽ
không
thay đổi.”
Vũ Văn Kim: “không
không, người là dễ dàng thay đổi nhất.”
“hắn
sẽ
không
thay đổi, bởi vì
hắn
là Tốn Nô, nếu
hắn
thay đổi……”
nói
còn chưa dứt lời, Đường Lê rũ mắt cười. Nếu người
yêu
thay đổi, nàng đương nhiên
sẽ
không
yêu, đây
không
phải
một
việc rất đơn giản sao, rốt cuộc, nàng
yêu
chỉ là “Tốn Nô”.
rõ
ràng là ôn nhu cười, Vũ Văn Kim lại cảm thấy trong đó có ý vị làm người ta khó hiểu.
Tốn cầm Mật Đà Sinh trở về, mang theo Đường Lê
đi
tìm đại phu trị liệu hai mắt. Vũ Văn Kim nhìn bọn họ rời
đi,
một
người trầm mặc mà thâm tình,
một
người ôn nhu lại săn sóc, là
một
đôi thực ân ái có tình, nhưng
hắn
nhớ tới mới vừa rồi Nam Cung Cầm có biểu tình kia, tổng cảm giác trong lòng
khôngđược tự nhiên.
Đoạn Minh từ sau bình phong
đi
ra, Vũ Văn Kim hỏi
hắn: “Bây giờ ngươi cảm thấy vị Nam Cung Cầm tiểu thư này như thế nào?”
Đoạn Minh trầm ngâm
một
lát
nói: “thật
là kỳ quái, hôn mê mấy năm, có thể trở nên khác với trước kia như hai người sao? Từ trước ta
đã
gặp Nam Cung Cầm đó, là
một
nữ tử hư vinh ích kỷ,
hiện
giờ người này, nhìn như ôn hòa, bên trong cố chấp, tính cách như vậy có tốt có xấu, nếu Tốn huynh cả đời
khôngđổi tâm, vậy
hắn
nhất định là nam nhân hạnh phúc nhất
trên
đời này, bởi vì
hắn
sẽ
có
một
ái nhân ôn nhu vĩnh viễn đặt
hắn
ở vị trí đệ nhất.”
Vũ Văn Kim: “Vậy, nếu Tốn huynh thay lòng đổi dạ?”
Đoạn Minh cười như
không
cười, “Ngươi
không
nghe thấy vừa rồi nàng
nói
muốn đối phó Hạ Hầu Huyền Ngự như thế nào? Nữ nhân cũng
không
phải là trời sinh thiện lương, các nàng cũng có
một
mặt hung ác,
một
khi bị chạm đến mấu chốt, so với nam nhân càng đáng sợ hơn. Đúng rồi, mới vừa rồi nàng mời ngươi cùng đối phó Hạ Hầu Huyền Ngự, sao ngươi lại dời đề tài
đi,
không
muốn mạo hiểm trộn lẫn việc này? Đây cũng
không
giống ngươi a.”
“Ha, ta đương nhiên là có hứng thú, chết
đi
một
Hạ Hầu Huyền Ngự, ta có thể nhân cơ hội chiếm bbao nhiêu tiện nghi ở Bắc Thành, cơ hội khó có được này mà bỏ qua, chẳng phải là đáng tiếc.” Vũ Văn Kim nheo đôi mắt cười, “Nhưng mà làm ăn buôn bán là
không
thể vội vã, chúng ta có thể từ từ
đã.”
……
Nam Cung Hiền thái độ hòa ái thân thiết, “Huyền Ngự ngươi cũng chớ có khách khí, về sau chờ Cầm Nhi gả qua Bắc Thành, tất cả mọi người đều là người
một
nhà.”
Hạ Hầu Huyền Ngự gật đầu, tuy rằng thu liễm, thái độ vẫn có chút cao ngạo, “Xác
thật
như thế, bất quá thúc phụ để Cầm Nhi
một
mình
đi
Đông Thành vẫn là quá mức khinh suất.”
Nam Cung Hiền ánh mắt tối sầm lại, vẫn cười
nói: “nói
đúng, ta
không
nên mặc kệ hài tử kia, cũng may Huyền Ngự ngươi
đã
đến rồi, hẳn là nàng nguyện ý nghe ngươi
nói.”
Hạ Hầu Huyền Ngự đối với những cái tâm tư đó của
hắn
coi như rành mạch, trong lòng cười nhạo, “Nam Cung thành chủ yên tâm, minh ước của chúng ta tuyệt
không
sẽ
thay đổi, ngày sau, Nam Thành và Bắc Thành thân như
một
nhà.”
Nam Cung Hiền tươi cười
thật
tình hơn: “Huyền Ngự
nói
như vậy, ta liền yên tâm.”
Hai người vô cùng cao hứng
nói
kết minh, dựa vào hôn ước của Hạ Hầu Huyền Ngự và Nam Cung Cầm, thân thiết giống như
thật
sự
đã
thành người
một
nhà, cho đến khi đồn đãi ồn ào huyên náo nào đó truyền tới tai bọn họ.
—— Nam Cung Cầm nhào vào trong ngực khách quý Tốn của thành chủ Đông Thành,
hiện
giờ hai người ra vào có đôi, thân mật khăng khít, thậm chí
không
e dè cùng du ngoạn Đông Thành.
Hạ Hầu Huyền Ngự: “……”
Nam Cung Hiền: “……”
thật
là xấu hổ.