Quyển 2 - Chương 47: Không hề biết từng có một người đứng bên cạnh

Bởi vì Tốn biểu

hiện

quá mức cổ quái, Vũ Văn Kim

không

thể

không

ra tiếng

nói: “Vị này chính là chất nữ của Nam Cung Hiền thành chủ Nam Thành, tiểu thư Nam Cung Cầm, chúng ta lúc trước từng

nóiqua……”

hắn

vừa giới thiệu vừa quan sát biểu tình của Tốn, thấy gương mặt

hắn

căng thẳng rồi thả lỏng, ánh mắt cũng chậm rãi trở nên yên lặng. Nhắm chặt đôi mắt lại

một

chút,

không

còn mang nghi hoặc nhìn Nam Cung mỹ nhân, cầm đao

không

chút do dự xoay người liền

đi. Thực nhanh

đi

qua bình phong, biến mất ở cuối hành lang.

Đường Lê

không

nhìn thấy, chỉ có thể từ trong

một

ít thanh

âm

rất

nhỏ

nghe ra, mới vừa rồi hình như có

một

người tới, bất quá thực mau lại

đi

rồi, nàng

không



nguyên do, đoan trang lại trầm ổn vẫn ngồi tại chỗ.

Vũ Văn Kim trợn mắt há hốc mồm, cảm thấy hôm nay Tốn huynh sao lại kỳ kỳ quái quái, nhưng trước mắt còn có khách nhân,

hắn

cũng

không

thể quá mức thất lễ, cười cười bồi tội: “Ha ha ha, mới vừa rồi là

một

vị bạn hữu của ta, tính tình

hắn

tương đối cổ quái,

không

thích ở chung cùng người khác, có chỗ nào đường đột thỉnh Nam Cung tiểu thư chớ trách.”

Đường Lê lắc đầu cười

nói: “không

có việc gì.”

Vũ Văn Kim là người thích vàng cũng thích mỹ nhân, giáp mặt với mỹ nhân, thái độ thực

không

tồi,

không

đến

một

lát liền quên mất lời Đoạn Minh từng

nói, cảm thấy Nam Cung Cầm ôn nhu lại thiện giải nhân ý,

không

có nửa điểm kiêu căng,

nói

chuyện cũng hào phóng

không

ngượng ngùng,

không

tự chủ được cùng nàng hàn huyên, đối với việc Đoạn Minh xem thường,

hắn

lại nửa điểm

không

chú ý.

Tới cuối cùng, Vũ Văn Kim thịnh tình mời Đường Lê ở lại trong phủ, Đường Lê vui vẻ đáp ứng. Đám người theo thị nữ

đi

xuống nghỉ ngơi, Vũ Văn Kim quay đầu nhìn thấy bạn tốt cười như

không

cười, mới nhớ tới mình lúc trước từng

nói, vỗ đầu

một

chút: “Ai nha,

không

ổn, ta sơ ý.”

“Bất quá, a Minh,

không

phải

thật

sự

là ngươi nhìn nhầm sao? Ta thấy vị tiểu thư này cũng

không

giống loại người như ngươi

nói.”

Đoạn Minh lạnh lạnh

nói: “Có thể thu phục ngươi nhanh như vậy, làm ngươi thay đổi cái nhìn đối với nàng, ta chỉ có thể

nói

vị Nam Cung tiểu thư này khả năng so với trước đây càng biết ngụy trang.”

Vũ Văn Kim cười rộ lên, “Kỳ

thật

a Minh ngươi cũng

không

cần như thế, ta giữ nàng lại cũng chỉ là bởi vì cho Nam Thành mặt mũi, còn có……”

Đoạn Minh: “Ta biết, ngươi là tò mò Tốn huynh vì sao lúc nhìn thấy nàng lại dị thường như thế. Ngươi con người này, có

một

ngày

sẽ

chết vì lòng hiếu kỳ.”

Vũ Văn Kim

không

cho là đúng, “Ngươi

thì

không

hiếu kỳ?”

Đoạn Minh xôn xao

một

chút mở cây quạt, lộ ra tươi cười ý vị thâm trường, “Đương nhiên tò mò, tuy rằng biết Tốn huynh

không

lâu, nhưng người có thể làm

hắn

thay đổi sắc mặt, ta cũng cảm thấy thập phần hứng thú.”

Bên người Đường Lê là hai thị nữ mang đến từ Nam Thành, còn có hai thị nữ Đông Thành đươc phái tới hầu hạ, hai người

một

đường dẫn các nàng tới khách viện,

trên

đường giới thiệu

một

ít việc Đông Thành cho nàng. Đường Lê lẳng lặng nghe, trong lòng

đang

suy tư, đến tột cùng nên làm thế nào để Vũ Văn Kim cam nguyện đưa ra Mật Đà Sinh, từ hôm nay gặp mặt nàng có thể cảm giác được Vũ Văn Kim người này, bất đồng với hạng người đa mưu túc trí tâm cơ thâm trầm như Nam Cung Hiền,

hắn



mộtphần lỗi lạc, có lẽ việc này cũng

không

khó như lúc trước nàng vẫn nghĩ.

Còn nữa, làm thế nào rời khỏi hai thị nữ Nam Thành,

không

khiến người khác hoài nghi mà dò hỏi tin tức Tốn Nô, thị nữ Đông Thành ước chừng cũng giống Nam Thành,

không



lắm bí

sự

giang hồ, nhưng

thật

ra Vũ Văn thành chủ rất có khả năng biết, từ cuộc

nói

chuyện có thể nghe ra,

hắn

là người

yêuthích bát quái.

Đường Lê trong lòng tự hỏi, lại

không

biết

trên

nóc nhà gần đó, có người xa xa nhìn nàng, đúng là Tốn Nô nàng vẫn tâm tâm niệm niệm.

Hai người

một

nhìn

không

thấy,

một

không

quen biết.

“Nam Cung tiểu thư, tới rồi, chỗ khách viện này tên là ‘

không

Thúy ’, thanh tịnh lịch

sự

tao nhã, còn có đình viện rộng lớn, trồng rất nhiều trúc tương phi cùng với hương thảo chỉ Đông Thành chúng ta mới có, nếu ngài có hứng thú, có thể

đi

Tiểu Trúc kính ở bên cạnh

một

chút.” Thị nữ khách khí giới thiệu.

Đường Lê ngồi lên đệm mềm bày trước cửa sổ, nghiêng tai nghe chim hót bên ngoài, cảm nhận được làn gió tươi mát phất bên người, thoáng thả lỏng hơn. Bọn thị nữ ngồi

một

bên, nàng xua xua tay ôn thanh

nói: “không

cần ở chỗ này, các ngươi cũng

đi

xuống nghỉ ngơi

đi.”

Chỉ còn

một

mình nàng, nàng rốt cuộc chậm rãi thở ra

một

hơi, lộ ra vẻ mỏi mệt, xoa ấn lên huyệt Thái Dương.

Tốn

nhẹ

nhàng dừng ở dưới

một

gốc cây trong viện, cách nửa cái sân, lẳng lặng nhìn người ngồi bên cửa sổ. Biết



đây

không

có khả năng là Đường Lê,

hắn

vẫn nhịn

không

được

đi

tới, thân thể dường như tự có ý thức, chờ

hắn

lấy lại tinh thần, người

đã

đi

vào chỗ này.

Dưới ánh mặt trời, mặt người kia có vẻ mông lung, như là

một

cảnh trong mơ chân

thật, trong nháy mắt Tốn hoài nghi đây lại là

một

giấc mộng. Mấy năm trước, lúc nàng vừa rời

đi,

hắn

cũng thường mơ như vậy, vừa quay đầu, giống như thấy nàng ở trong dòng người phất tay với

hắn;

đi

đến

một

nơi xa lạ, bỗng nhiên nghe thấy thanh

âm

nàng,

đi

tìm thấy

một

bóng dáng tương tự, nhìn kỹ rồi lại phát

hiện

chỉ là ảo giác; ngay cả trong gió cát Mạc Bắc, đều từng xuất

hiện

bóng dáng nàng. Nàng luôn cười, liếc

hắnmột

cái liền rời

đi, dánh vẻ

không

chút nào lưu luyến.

hiện

giờ năm năm qua

đi,

hắn

rất ít khi nhớ đến nàng. Bởi vì

một

năm so với

một

năm

hắn

càng minh bạch, người chết

không

thể sống lại,

hắn

một

mình ở thế gian này mỗi

một

ngày, thân thể nàng ở dưới hoàng thổ lại hư thối

một

phần, đến giờ chỉ sợ

đã

biến thành

một

khối bạch cốt,

không

còn bộ dáng như trong trí nhớ của

hắn.

Thứ tốt đẹp nhất trong cuộc đời, thí dụ như sương mai, luôn lướt qua trong chớp mắt, truy tìm

khôngkịp.

Đó là

một

khuôn mặt phá lệ giống Đường Lê,

không

chỉ có dung mạo, biểu tình càng thêm giống, đặc biệt là lúc nhoẻn miệng cười, mặt mày giãn ra, giống đến tận xương tủy,

một

phần tương tự này khiến cho cả người

hắn

đều bắt đầu

ẩn

ẩn

đau đớn.

Tốn xoay mặt, dùng sức bưng kín cái trán, sắc mặt

hắn

tái nhợt, đôi mắt đen nhánh đựng đầy đau xót. Nam Cung Cầm này mười phần tương tự Đường Lê, như là

một

lưỡi dao sắc bén, mổ ra miệng vết thương năm xưa của

hắn, xé rách tạng phủ, máu chảy đầm đìa bên trong.

Đứng

một

hồi lâu, tốn rốt cuộc buông tay xuống,

hắn

đi

đến chỗ người ngồi

một

mình ở kia, giống

mộtmảnh lá cây

nhẹ

nhàng nhảy lên, đứng ở

trên

lan can ngoài cửa sổ. Động tác của

hắn

uyển chuyển

nhẹnhàng, hô hấp

nhẹ

nhàng chậm chạp, cho dù gần như vậy, Đường Lê như cũ vẫn

không

thể phát

hiệnhắn

tồn tại.

Trong viện này có

một

thân cây, nở hoa trắng

không

biết tên, đại khái

đã

mau qua mùa hoa, rụng xuống đầy đất, cũng đậu ở đầu vai Tốn, màu trắng giống như tuyết.

một

đóa hoa

nhỏ

từ

trên

nhánh cây rơi xuống, trong lúc xuất thần Tốn duỗi tay tiếp được, hoàn hồn rồi lại buông tay, làm nó tiếp tục bay

đi. Vốn dĩ nó hẳn là dừng ở

trên

lan can, nhưng Đường Lê ngồi bên cửa sổ

không

biết có phải

đã

nhận ra cái gì, bỗng nhiên duỗi tay, vừa lúc đón được đóa hoa trắng đó.

Nàng tựa hồ

không

nghĩ tới

sẽ

có cái gì dừng ở trong tay mình, thu tay sờ sờ, phát

hiện



một

đóa hoa,

trên

mặt liền lộ ra cười nhạt, cầm hoa đặt ở chóp mũi khẽ ngửi.

Tốn nhìn nàng, nháy mắt trong lòng có

một

ý niệm rất cường liệt,

hắn

cảm thấy đây là Đường Lê. Tim

hắn

yên lặng

đã

lâu, bởi vì cái nhợt nhạt tươi cười này bỗng nhiên động đậy, chỉ vào lúc

hắn

nhìn thấy Đường Lê cười rộ lên như vậy, mới có loại cảm giác này.

Nhưng ánh mắt gần như mê ly trong

một

chớp mắt, thực nhanh trở nên thanh minh. Tốn đột nhiên cảm thấy

không

thể nào tiếp tục nhìn thẳng vào gương mặt này, mũi chân điểm

một

cái, nhảy lên cây hoa, cả người chợt biến mất

không

thấy.

Đường Lê cầm hoa dựa vào lan can, hai mắt vô thần nhìn đình viện,

không

hề biết từng có

một

người đứng bên cạnh.

Buổi tối, Vũ Văn Kim làm chủ nhân, muốn khoản đãi khách tới Nam Thành. Đường Lê đương nhiên là trang phục lộng lẫy tham dự, cho dù quan hệ giữa Đông Thành và Nam Thành cũng

không

tốt, nhưng

sự

tình liên quan đến thể diện vẫn phả theo lễ nghi. Lúc Đường Lê ngồi vào vị trí, Vũ Văn Kim

đã

tới rồi,

hắn

cười

nói: “Tối nay là tiệc

nhỏ

khoản đãi chư vị khách khứa tới Nam Thành, mọi người

không

cần câu thúc, tận tình tùy ý.”

Lần này trừ Đường Lê, còn có

một

tâm phúc của Nam Cung Hiền, tên là Cừu Đồ, lấy danh nghĩa chiếu cố để theo Đường Lê cùng đến, lúc này cũng ở trong tiệc, hàn huyên cùng với Vũ Văn Kim. Thấy Vũ Văn Kim bên kia còn

một

cái ghế

không,

hắn

như lơ đãng hỏi: “Sao còn

một

chỗ ghế trống, ghế này quan trọng như thế,

không

biết là người nào của Vũ Văn thành chủ?”

Vũ Văn Kim ngữ khí

nhẹ

nhàng tùy ý: “Là

một

bằng hữu của ta, nhưng tính cách

hắn

bất đồng với người bình thường,

không

thích loại yến hội náo nhiệt này, lúc này chậm chạp chưa

hiện

thân, ước chừng lần này lại

không

muốn tới.”

Cừu Đồ cũng

trên

mặt mang cười, lại che dấu

không

nổi tìm tòi nghiên cứu trong ánh mắt, “nói

đến, ta nghe thấy

một

tin đồn, nghe

nói

vị đao khách Tốn trong truyền thuyết kia giao hảo cùng Vũ Văn thành chủ, gần đây từng xuất

hiện

ở Đông Thành, hay là, bằng hữu theo như lời Vũ Văn thành chủ đó là vị này?”

Vũ Văn Kim còn

không

có mở miệng, trước hết nghe thấy

một

tiếng đồ sứ vỡ,

hắn

kinh ngạc nhìn lại, nhìn thấy phía

trên

Cừu Đồ, Nam Cung Cầm thất thố quét rơi

một

cái ly sứ.

hắn

tưởng Nam Cung Cầm

không

nhìn thấy gì,

không

cẩn thận làm rơi cái ly, vừa mới chuẩn bị gọi người

một

lần nữa bố trí cho nàng, bỗng nhiên nghe nàng hỏi: “Tốn?

không

biết là Tốn nào?”

Cho dù

đã

áp xuống, vẫn có thể làm người khác nhìn ra lúc này nàng kích động. Vũ Văn Kim kinh ngạc, lúc trước thấy vị Nam Cung Cầm này trầm ổn đoan trang,

đã

khắc sâu ấn tượng,

hiện

tại biểu

hiện

này là thế nào?

hắn

nhịn

không

được lại nghĩ tới lúc trước Tốn huynh nhìn thấy nàng cũng khác thường, trong lòng vừa động, trong mắt tò mò càng sâu.

Cừu Đồ cũng kỳ quái với phản ứng của Nam Cung Cầm,

hắn

biết Nam Cung Cầm hẳn là

không

có giao thoa cùng với Tốn mới đúng, nhưng

hiện

tại biểu

hiện

của nàng lại

không

giống.

Hai bên đều sờ

không

được đầu óc, chỉ có Đường Lê nỗ lực khắc chế chính mình, nàng

không

nghĩ tới đột nhiên ở chỗ này

sẽ

nghe được tên Tốn, vốn tưởng rằng còn cần

thật

lâu mới có thể biết được tin tức về

hắn, ai ngờ thế nhưng khả năng lại ở ngay bên cạnh. Nàng nôn nóng lại khẩn trương chờ đợi trả lời, đúng lúc này,

một

bóng người

đi

vào trong phòng.

Vũ Văn Kim nhìn thấy người tới, ánh mắt sáng lên gọi: “Tốn huynh, huynh tới vừa lúc, chúng ta

đangnói

đến huynh đây.”

Đường Lê hô hấp cứng lại, mặt chuyển ra cửa, lần đầu tiên hận mình sao lại

không

nhìn thấy.

“Phải

không.”

Chỉ là hai chữ đơn giản, lại làm hai mắt Đường Lê đột nhiên nóng lên. Là Tốn Nô, thanh

âm

này chính là Tốn Nô! Nàng nhịn

không

được đứng lên, bởi vì quá mức vội vàng, tay áo phất qua bàn

nhỏ

trước mặt, làm đổ hơn phân nửa ly cốc phía

trên, vang lên

một

đám thanh

âm

rối tinh rối mù, dẫn tới hơn nửa số người trong sảnh đều nhìn lại nàng.

Nhưng Đường Lê

đã

bất chấp chuyện này, nàng nhấc làn váy, vội vàng vòng qua bàn

nhỏ

trước mặt,

điđến chỗ thanh

âm.

“Tốn Nô, là Tốn Nô sao?”

Tất cả mọi người có chút ngạc nhiên,

không

biết vị Nam Cung tiểu thư này làm sao vậy, càng vì nàng xưng hô với Tốn mà cảm thấy kinh ngạc. Tốn Nô, đúng vậy,

hắn

năm đó từng ở Luyện Vực làm sát thủ, là dùng tên này, nhưng sau đó

không

biết thế nào

hắn

rời khỏi Luyện Vực, lại đối địch cùng Hạ Hầu Huyền Ngự thành chủ Bắc Thành, hai người đánh

một

trận lưỡng bại câu thương, từ đó về sau,

không

ai dám gọi

hắn

là Tốn Nô, chỉ gọi

hắn

là Tốn.

Tốn lộ ra

một

chút ngạc nhiên, đứng tại chỗ nhìn người có vẻ lảo đảo

đi

đến chỗ mình.

Cừu Đồ nhíu mày, giương giọng

nói: “Tiểu thư, người say rồi, sao lại thất lễ như thế?”

Đường Lê giật mình, lúc này mới nhớ tới Cừu Đồ tồn tại, nàng khẽ cắn môi, hít

một

hơi miễn cưỡng ổn định nỗi lòng, vẫn có chút vội vã la lên: “Tốn, ta có chuyện quan trọng thương lượng cùng huynh,

khôngbiết sau đây có thể mời huynh đơn độc gặp nhau?” Nàng cần phải đơn độc

nói

chuyện cùng Tốn Nô, nếu

không

bị những người khác nghe thấy, nhất định

sẽ

đưa tới phiền toái lớn, Cừu Đồ bên kia cũng

không

thể

không

phòng, còn có, nàng càng sợ Tốn Nô cự tuyệt.

Nghe xong lời này của Đường Lê, lông mày Cừu Đồ run rẩy, Vũ Văn Kim suýt nữa làm rơi ly rượu. Vị Nam Cung mỹ nhân này, chẳng lẽ là có

âm

mưu gì sao?

hắn

đầu tiên là nghĩ đến mỹ nhân kế, tức khắc xem ánh mắt hai người trong sảnh liền có chút

không

đúng.

Tốn mặt vô biểu tình, phảng phất nhìn

không

thấy gương mặt trước mắt này giống Đường Lê, lãnh đạm

nói: “không

cần, ta cùng với ngươi cũng

không

quen biết,

không

có gì để

nói.”

Đường Lê có chút nóng nảy, theo thanh

âm

bắt được tay áo

hắn, nhưng mà thực nhanh

đã

bị phất ra. Thanh

âm

của Tốn lần thứ hai vang lên

nói: “Ta cáo từ trước.”

hắn

dứt lời, xoay người lưu loát liền

đi,

không

chuẩn bị tham gia yến hội nữa.

Đường Lê nghe thấy tiếng bước chân

hắn

đi

xa, cái gì cũng

không

để ý, nhấc chân đuổi theo, nàng

không

nhìn thấy,

không

cẩn thận đá vào

một

cái bàn

nhỏ

trước mặt, ly

trên

bàn vỡ vụn đầy đất. Nàng dẫm lên, cảm thấy

một

bàn chân bị đâm đau, vẫn cắn răng đuổi về phía trước, lại

không

cẩn thận đυ.ng ngã

một

tấm bình phong.

Cừu Đồ nhìn

không

nổi, quát hai thị nữ

đang

chân tay luống cuống: “Tiểu thư say thành như vậy, các ngươi còn

không

mau đưa nàng về!”

Hai thị nữ vội vàng chạy tới đỡ, lại bị Đường Lê đẩy ra, nàng nôn nóng vạn phần, chỉ cần nghĩ đến Tốn

sẽ

rời

đi, khả năng qua mất lần này hai người

sẽ

không

còn cơ hội gặp mặt, bỏ qua như vậy, nàng thấy khổ sở lại sợ hãi.

“Tốn Nô, Tốn Nô huynh đứng lại, là ta, là Đường Lê! Ta

đã

trở về!” Nàng

không

biết Tốn Nô có

đi

xa hay

không, chỉ có thể hô to. Bỗng nhiên, dưới chân nàng trống

không, cả người ngã về phía trước. Trước mặt nàng là bậc thang, cả người dẫm vào khoảng

không

liền té ngã.

Bên hông căng thẳng, Đường Lê chỉ cảm thấy

một

cánh tay hữu lực giữ chặt cả người nàng, ôm lên, nàng lao vào l*иg ngực kia, ngửi thấy được

một

cổ hơi thở xa lạ lại quen thuộc.

Vành mắt đỏ lên, Đường Lê

không

chút do dự ôm lấy cổ người này,

nhỏ

giọng

nói: “Tốn Nô, ta là Đường Lê, huynh còn nhớ



ta sao?”

“Nàng là…… Đường Lê?” Thanh

âm

thô ách vẫn khiến nàng tưởng niệm đó chậm rãi vang lên bên tai.

“Phải, là ta.” Đường Lê cười gật đầu, nước mắt từ gương mặt

không

ngừng chảy xuống.

PS: Ta thích người mạnh mẽ dứt khoát như tiểu tỷ tỷ. Tiểu nam thần đúng là số hưởng mà, chả phải vất vả gì vẫn ôm được mỹ nhân.