Vào đông, thời tiết càng ngày càng lạnh, Tốn Nô vẫn cứ mặc áo đơn, mặc dù
hắn
nói
không
lạnh, Đường Lê vẫn nhìn mà khó chịu, riêng
đi
vào cửa hàng trang phục lớn nhất trong thành mua quần áo mùa đông cho
hắn.
Thời đại này nữ tử phần lớn là tự mình may áo, thường thường
sẽ
mua vải vóc về tự làm, nhưng Đường Lê
không
biết, học với đại thẩm nhà bên, chỉ học được làm vớ cùng với đai lưng loại đồ vật đơn giản, trang phục vẫn cần phải mua.
“Trang phục của nam tử a,
cô
xem cái này thế nào, chắc chắn, có thể giữ ấm.” Tiểu nhị lấy ra
một
cái áo choàng màu xanh đen, Đường Lê duỗi tay sờ sờ độ dày.
Nàng vừa định
nói, ngoài cửa có hai nam
một
nữ
đi
vào, trong đó
một
nam tử cao giọng
nói: “Chủ quán, lấy hết áo choàng đắt nhất trong tiệm các ngươi ra cho sư muội ta chọn lựa.”
Đường Lê quay đầu nhìn lại, thấy ba người hông đeo trường kiếm, chân
đi
giày bó,
một
bộ dạng người giang hồ tiêu sái, còn là loại có môn phái. Chủ quán
không
dám chậm trễ, vội vàng bảo tiểu nhị ôm ra vài kiện áo choàng, đến tiểu nhị
đang
tiếp đón Đường Lê cũng chạy lên, Đường Lê
không
để bụng, cầm kiện quần áo mùa đông khoa tay múa chân, suy xét Tốn Nô có thể mặc vừa hay
không.
“Chỉ thế này? Dáng vẻ quê mùa, so ra còn kém những cái lúc trước nhìn thấy ở Dương Thành, nếu mặc loại áo choàng này
đi
Tây Thành bái kiến Công Tây thành chủ, bị Công Tây Lăng nữ nhân điêu ngoa đó thấy, còn
không
phải chê cười chết ta! Ta cũng nhấc người
không
nổi!”
Đường Lê nghe thấy nàng kia bất mãn hừ
một
tiếng, động tác dừng
một
chút. Tuy rằng nàng
khôngnhớ
rõ
phần lớn nội dung nguyên tác, nhưng ở chỗ này sinh sống
một
thời gian, nàng cũng biết bốn thế lực lớn là bốn đại thành là chiếm cứ bốn phương, nam chủ nguyên tác chính là Hạ Hầu Huyền Ngự thành chủ Bắc Thành, cũng là thành chủ trẻ nhất trong bốn thành. Kết hợp
hiện
thực nghe được các loại tin tức, lại hồi tưởng nguyên tác, Đường Lê biết
rõ
thân phận thiếu nữ lúc trước ném nàng vào Quỷ Khốc Lâm, chính là biểu muội Công Tây Lăng của nam chủ, cũng chính là con
gái
của thành chủ Tây Thành.
Nàng
không
nghĩ tới, mình
sẽ
đột nhiên lại nghe thấy những nhân vật có liên quan đến nguyên tác, trong nhất thời có chút thất thần.
Bên kia sư huynh muội ba người
nói
chuyện với nhau, nam tử lúc trước
nói
chuyện
đang
an ủi sư muội mình, “Công Tây Lăng đó ương ngạnh tùy hứng, sư muội hà tất so đo cùngvới nàng ta, lần này chúng ta phụng mệnh sư phụ
đi
Tây Thành đưa hạ lễ, cũng
không
cần giao tiếp quá nhiều với Công Tây Lăng.”
Cầm trong tay áo choàng màu đỏ ném lên quầy, nữ tử đầy mặt ghét bỏ, “Ta biết, nhưng ta chính là nhìn nàng ta
không
vừa mắt, ỷ vào thân phận là biểu muội của Hạ Hầu thành chủ,
không
chỉ ở Tây Thành tác oai tác phúc, còn
đi
Bắc Thành kiêu ngạo, luận dung mạo luận võ công, đến ta còn
không
so nổi, lại muốn đè ép sư tỷ,
không
nói
đến ta, ngay cả thôn
cô
bên kia lớn lên còn đẹp hơn.”
Đường Lê hậu tri hậu giác phát
hiện, ‘ thôn
cô
’ trong miệng vị đại tiểu thư kia chính là mình. Nàng
không
muốn chọc phiền toái, thấy sư huynh muội ba người kia nhìn về phía mình, liền cười hơi hơi gật gật đầu ý bảo, sau đó tiếp tục xem quần áo của mình.
Người trong ba người sư huynh muội từ đầu chí cuối
không
nói
chuyện, nhìn thấy dung mạo Đường Lê, hơi hơi nhíu nhíu mày. Dung mạo nữ tử này, sao lại có vài phần quen mắt?
hắn
tựa hồ
đã
từng gặp ở đâu.
“Đại sư huynh, Đại sư huynh?”
Nam tử hoàn hồn nhìn về phía sư đệ sư muội, sư đệ cười
nói: “Đại sư huynh sao lại nhìn đến nhập thần, nàng ấy đúng là mỹ mạo, thế nhưng làm cho Đại sư huynh chúng ta nhất kiến chung tình hay sao?”
Đại sư huynh lạnh mặt, “Đừng
nói
giỡn, chọn xong
thì
đi
thôi, chúng ta còn cần lên đường.”
Ba người ra khỏi cửa hàng, mới vừa
đi
đến cửa, liền thấy
một
nam tử tuổi trẻ nghênh diện
đi
tới, dáng người đĩnh bạt, dung nhan tuấn tú, tuy mặc bố y giày vải, lại
không
giống người thường, nhìn khí chất càng như là đao giả hoặc kiếm khách, quanh thân
một
cổ khí chất sắc bén.
Ba người
không
tự giác tránh
đi, nhìn theo
hắn
đi
vào trong tiệm, lập tức
đi
đến nữ tử mĩ mạo vừa rồi kia. Nữ tử cầm lấy áo khoa tay múa chân ở
trên
người
hắn, hai người đứng
một
chỗ, mặt mày đều là ôn nhu đưa tình.
Sư muội thăm dò nhìn, “Nhưng
thật
ra là
một
đôi bích nhân.”
Đại sư huynh còn vẫn luôn khóa mi,
không
chỉ có nữ tử kia, nam tử đến sau này,
hắn
cũng cảm thấy có vài phần quen thuộc, lại làm thế nào đều nhớ
không
nổi thân phận.
Cho đến lúc ba người cưỡi ngựa ra khỏi thành, Đại sư huynh mới đột nhiên siết chặt cương ngựa, nhìn lại phía sau. Sư đệ, sư muội thấy biểu tình của
hắn
không
đúng, vội hỏi: “Đại sư huynh, làm sao vậy?”
Đại sư huynh biểu tình ngạc nhiên, ánh mắt lập loè, “Mới vừa rồi ở tiệm vải chúng ta nhìn thấy nam tử kia, ta nhớ ra
hắn
là người phương nào.”
“Bất quá
một
người qua đường, Đại sư huynh vì sao để ý như thế?”
“không, nếu ta
không
nhìn lầm,
hắn
là Tốn, đệ nhất sát thủ Luyện Vực.” Đại sư huynh ngữ khí chắc chắn. Mấy năm trước,
hắn
từng gặp Tốn
một
lần, khi đó Tốn mới là thiếu niên, so với dáng vẻ này còn đơn bạc hơn vài phần, nhưng sát khí
trên
người càng nặng, cả người cơ hồ hòa hợp nhất thể cùng với đao trong tay
hắn, chỉ
một
ánh mắt nhìn qua, đều làm
hắn
cảm thấy sau lưng phát lạnh, phảng phất có thể ngửi được từng trận huyết tinh. Có lẽ là ấn tượng quá mức khắc sâu, cho đến hôm nay,
hắn
vẫn có thể nhớ
rõ
dung mạo của Tốn.
Hai người kia nghe được lời này, càng kinh ngạc, “không
có khả năng, sao có thể, vẫn nghe
nói
Tốn hành tung khó lường, càng là sát thủ ý chí sắt đá khủng bố, sao lại
ẩn
cư ở loại địa phương
nhỏ
này, còn, còn thân mật cùng
một
nữ tử như thế, Đại sư huynh, ngươi nhất định nhìn lầm rồi.”
Đại sư huynh trầm ngâm
một
lát,
không
nói
thêm nữa, “Có lẽ là ta nhìn lầm…… Thôi,
đi
thôi, chúng ta cần mau chóng lên đường.”
Đây bất quá
một
đoạn nhạc đệm, Đường Lê
không
để ý, nàng chọn quần áo và ủng mùa đông cho Tốn Nô, nếu
không
phải Tốn Nô cự tuyệt, nàng còn muốn mua cho
hắn
một
cái áo da.
“Người tập võ có nội lực trong người,
không
sợ rét giống người bình thường, ta
không
cần thứ này, nàng mới cần.” Tốn Nô
nói
như thế, cuối cùng mua cái áo da kia cho Đường Lê.
Hai vợ chồng
nhỏ
cầm tay nhau về nhà,
trên
đường
đi
ngang qua cửa hàng điểm tâm, Đường Lê mua chút đường, chuẩn bị trở về làm chút thức ăn mới mẻ cho Tốn Nô,
đi
ngang qua quán rượu, lại lấy chút rượu. Vào đông rét lạnh, hâm chút rượu uống có thể ấm thân. Sau khi thương thế Tốn Nô lành, Đường Lê ngẫu nhiên
sẽ
ở chợ mua rượu về, chính nàng cũng
sẽ
uống
một
ít,
trên
thực tế tửu lượng của nàng còn tốt hơn Tốn Nô.
Qua hai ngày, Tốn Nô dậy sớm mở cửa hàng, ở bên phía ven sông
trên
cây liễu, thấy
một
mảnh vải đón gió phấp phới,
trên
mảnh vải vẽ đồ án bất quy tắc đen trắng giao nhau. Ánh mắt
hắn
hơi trầm, nhìn trong chốc lát mới tiếp tục động tác trong tay. Tới buổi chiều,
hắn
trước tiên đóng cửa hàng, lôi kéo Đường Lê ngồi ở trong phòng.
Nhiều ngày mưa dầm, trong phòng thả chậu than, bắc giá có l*иg tre dùng để hong khô quần áo, người bên này đều quen như vậy, Đường Lê mấy ngày trước đây mới ở chỗ thợ mộc làm
một
cái, dọn vào phòng rồi, ban đêm còn có thể dùng thứ này làm ấm nước. Tốn Nô ấn nàng ngồi ở bên chậu than, “Tối nay
sẽ
có khách
không
mời mà đến, nàng
không
cần sợ hãi, cứ ngồi ở chỗ này.”
Đường Lê ừ
một
tiếng,
không
có hỏi nhiều, chỉ
đi
ra ngoài bưng bánh đường buổi chiều mới làm, rót nước trà, còn bưng lên
một
mâm hạt dưa.
“Huynh muốn ăn hạt dưa sao, ta bóc cho nàng.”
Tốn Nô cầm đao ngồi ở bên cửa nhìn, nghe thấy lời này, quay đầu nhìn về phía nàng, thấy biểu tình của nàng như thường,
thật
sự
bắt đầu bóc hạt dưa.
Đường Lê
đã
bóc được ba đĩa hạt dưa, bên ngoài rốt cuộc truyền đến động tĩnh, Tốn Nô đứng lên,
đi
tới cửa, đẩy cửa phòng nhìn ra bên ngoài. Đường Lê ở phía sau
hắn
liếc mắt
một
cái, phát
hiện
trong viện nho
nhỏ
đứng
không
ít người, đại khái bởi vì viện quá
nhỏ,
không
đủ phô trương,
trên
nóc nhà đều có người đứng.
không
chỉ có người, còn có
một
cỗ kiệu bốn người nâng.
“Tốn, nếu
không
phải ngày hôm trước có tin tức truyền đến, ta cũng
không
biết ngươi còn sống. Nếu còn sống, vì sao
không
trở về Luyện Vực?” Bên trong kiệu truyền ra
một
giọng nam hồn hậu.
Tốn Nô đứng ở cửa, ngữ khí bình tĩnh: “Ngươi ra mật lệnh cho ta gϊếŧ Đỗ Lan Tư, tin tức gửi cho ta lại có sai lầm, chờ ta còn là bẫy rập cùng với hai người Chấn, Ly đuổi gϊếŧ, ngươi
đã
muốn gϊếŧ ta, ta hà tất phải trở về.”
hắn
tiếng
nói
khàn khàn, lúc mới ra tiếng, đông đảo hắc y nhân đều theo bản năng rùng mình,
khôngkhí
ẩn
ẩn
có chút khẩn trương.
Người trong kiệu thở dài: “Sư phụ ngươi là huynh trưởng của ta, ngươi từ
nhỏ
lớn lên ở bên người chúng ta,
hiện
giờ càng là đệ nhất sát thủ Luyện Vực của ta, vì sao ta lại muốn gϊếŧ ngươi.”
Tốn Nô
không
dao động, ánh mắt sắc bén phảng phất muốn xuyên qua mành kiệu, hỏi ngược lại: “Cho nên, ngươi vì sao muốn gϊếŧ ta?”
Người trong kiệu đột nhiên cười hai tiếng, “Thôi, Tốn, giờ ngươi định thế nào, muốn thoái
ẩn
sao? Hương mỹ nhân mả
anh
hùng, ngươi nên nghĩ cho kĩ,
không
cần làm ra việc hồ đồ, chỉ cần ngươi trở về, ta
sẽ
xử trí hai người Chấn, Ly, cho ngươi
một
câu trả lời.”
Tốn Nô
không
hề dao động, “không
cần,
hiện
giờ ta có người muốn bảo hộ người,
sẽ
không
trở về nữa, ngươi cũng có thể yên tâm.” Nếu
không
có Đường Lê, có lẽ
hắn
sẽ
trở về, tự tay gϊếŧ chết hai người kia.
Người trong kiệu nghe hiểu ý ngoài lời của
hắn, trầm mặc hồi lâu
nói: “không
thể ngờ được, ngươi lại vì tình mà có
một
ngày này…… Tốn, ngày nào đó ngươi chắc chắn
sẽ
hối hận.”
Vừa dứt lời, tiếng xé gió vang lên,
một
vật từ trong kiệu xuyên qua mành bay ra, bắn thẳng đến mặt Tốn Nô. Tốn Nô mắt cũng
không
chớp, giơ tay tiếp được, là
một
khối ngọc bài ghi tên
hắn. Tốn Nô
mộttay nắm chặt ngọc bài, khí kình chấn ra, ngọc bài nháy mắt vỡ thành bột mịn, phiêu tán rơi xuống.
Người trong kiệu thấy
một
màn này, đôi mắt hơi hơi nheo lại. Quả nhiên
không
hổ là Tốn Nô người kia luyện ra, vết thương nghiêm trọng như vậy, thế nhưng có thể trong thời gian ngắn như thế khôi phục như lúc ban đầu.
“Luyện Vực
đã
xoá tên ngươi, sau này ngươi tự giải quyết cho tốt.” Ra lệnh
một
tiếng, bóng người màu đen
trên
nóc nhà đứng bắt đầu lục tục lui ra
một
lát sau toàn bộ biến mất vô tung.
Mãnh thú bị thương trong tưởng tượng cũng
không
có thái độ suy yếu, ngược lại, bởi vì cùng đường, so với trước đây càng
hiện
ra cường thế lãnh ngạnh,
một
hồi mưa gió sắp đến trong đêm tối cứ như vậy biến mất vô hình.
Tốn Nô lại đứng đó
một
lúc lâu, cảm nhận được toàn bộ người nhìn trộm trong chỗ tối
đã
rời
đi, mới xoay người trở lại trong phòng, đối diện ánh mắt Đường Lê, biểu tình của
hắn
hơi hòa hoãn
nói: “Ta sau này
không
còn là sát thủ, nàng
không
cần lo lắng nữa.”
Đường Lê cũng
không
rõ
mạch nước ngầm mãnh liệt mới vừa rồi, chỉ cảm thấy trường hợp người giang hồ từ chức
thật
là lớn, xứng với danh hào của tiểu nam thần. Nàng chớp chớp mắt, giữ chặt tay Tốn Nô an ủi
hắn: “không
sao, dù huynh từ chức, chúng ta còn có cửa hàng,
đã
bắt đầu có lợi nhuận, ta có thể kiếm tiền nuôi huynh và hài tử.”
Tốn Nô: “……”
không, hình như có cái gì
không
đúng.
“Hài tử?”
Đường Lê vuốt tay
hắn: “Tạm thời còn chưa có.”
Đường Lê cho rằng đêm nay qua
đi,
sẽ
không
có cái gì quan hệ cùng với những sát thủ hắc y đó, ai ngờ ngày thứ hai, lại có
một
huynh đệ sát thủ tới cửa.
hắn
thực trẻ, nhìn như là thiếu niên. Đường Lê ban đầu cũng
không
nhận ra, chỉ coi
hắn
là khách nhân bình thường, hỏi muốn đồ ăn gì, kết quả thiếu niên
trên
dưới đánh giá nàng
một
trận, cười hì hì gọi tiếng tiểu tẩu tử.
Tuy rằng thiếu niên này
một
gương mặt tươi cười, nhưng Đường Lê nhìn ra được,
hắn
tựa hồ cũng
không
thích mình, gọi tiếng ‘ tiểu tẩu tử ’ ngữ khí cũng thập phần ngả ngớn.
Là
một
thiếu nam ngu ngốc, Đường Lê ở trong lòng dán cho
hắn
cái nhãn, bình tĩnh cười hỏi: “Ngươi là?”