Quyển 2 - Chương 40: Vậy chúng ta cùng chung mộng đẹp

Hôn

một

người, là cái tư vị gì? Nếu có người ở trong lòng, nhìn thấy,

hắn

liền muốn mỉm cười,

khôngthấy,

hắn

liền tưởng niệm, vậy lúc hôn lòng tràn đầy đều là vui mừng.

Đây cũng

không

phải

một

cái hôn triền miên, chạm môi

thì

buông. Đường Lê đối với chuyện này cũng

không

thuần thục, Tốn Nô đồng dạng như thế, nhưng

hắn

nhìn sóng mắt nàng liễm diễm ôn nhu như cảnh xuân, môi hồng nhuận cong lên, đầu quả tim

một

mảnh nóng lên, trong mắt đen nhánh phảng phất cũng có ngọn lửa

đang

âm

thầm thiêu đốt.

Đường Lê chưa kịp thối lui,

đã

bị Tốn Nô đỡ lấy bên hông, lần thứ hai hôn lên. Khoảng cách quá thân cận, hai người hơi thở giao nhau, thậm chí có thể nhìn vào chỗ sâu trong đôi mắt đối phương. Tốn Nô hôn giống con người

hắn, lúc đầu lãnh đạm trầm ổn, rồi lại như đao sắc bén cường ngạnh,

không

cho phép lui về phía sau.

Khung cửa sổ bị gió thổi phát ra tiếng kẽo kẹt, Tốn Nô rốt cuộc buông Đường Lê đầy mặt đỏ bừng ra, để nàng dựa vào vai mình. Đường Lê chỉ cảm thấy môi tê dại, tay có chút

không

dùng sức được, dựa vào

trên

vai Tốn Nô chậm rãi điều chỉnh hô hấp. Hô hấp của nàng thổi bay vài sợi tóc bên má Tốn Nô, Tốn Nô hơn nghiêng sườn mặt, lỗ tai đỏ lên bị Đường Lê vừa vặn nhìn thấy.

Ôm cổ Tốn Nô, Đường Lê chôn mặt đỏ bừng

trên

vai

hắn, cười hai tiếng, lúc này mới dùng ngón tay nhéo vành tai Tốn Nô,

nhỏ

giọng

nói: “Nóng.”

Tốn Nô lại

không

được tự nhiên mà né tránh, chặn ngang ôm nàng xuống, đặt lên mặt đất.

“Ta vừa mới…… khó kìm lòng nổi, đường đột nàng.” Thanh

âm

Tốn Nô giờ phút này càng khàn khàn, dường như móc

nhỏ

nhẹ

nhàng cào vào trong lòng, nghe vào tai, đến sau đầu cũng nổi lên

một

mảnh tê dại.

hắn

mắt cũng

không

nháy nhìn nàng, trong ánh mắt ngày xưa có vẻ bình tĩnh

đã

tràn ngập

một

loại thần thái được thắp sáng. Đường Lê nhìn khóe mắt

hắn

ửng đỏ cùng đôi môi mỏng ướŧ áŧ,

không

biết vì sao, nhịn

không

được nhìn thêm nữa,

không

chỉ có muốn nhìn, còn muốn lại……

Đối mặt với người mình thích, dù nam hay nữ, đều

sẽ

có xúc động. Đường Lê giữ chặt hai ngón tay Tốn Nô rũ bên người, “không

đường đột, ta thích, nếu huynh cảm thấy đường đột ta, ta có thể đường đột trở lại.”

Tốn Nô sửng sốt, bỗng nhiên quay đầu,

một

tay nắm lấy để ở

trên

môi, che khuất ý cười nổi lên. Đường Lê cười kéo tay

hắn

xuống, “Huynh cười lên

thật

là đẹp mắt,

thật

muốn giấu huynh

đi,

không

cho người khác nhìn.”

Tốn Nô: “Trước nay

không

ai

nói

với ta như vậy.” Bởi vì

không

có ai dám đùa giỡn

một

sát thủ hung danh hiển hách.

Đường Lê

trên

mặt

không

áp lực được cười, lôi kéo tay

hắn

hôn xuống, sau đó dẫn theo làn váy nhanh chạy vào phòng bếp, để Tốn Nô

một

mình đứng ở bên ngoài ngây người.

Hai người sáng tỏ tâm ý với nhau đều có chút thất thần, ngẫu nhiên đối diện, Đường Lê đều

sẽ

theo bản năng cười rộ lên, Tốn Nô tuy rằng

không

cười, nhưng ánh mắt cũng nhu hòa hai phần, nhìn nàng

thật

lâu

sẽ

không

dời ánh mắt

đi.

Hai người vốn

đã

ở bên nhau,

hiện

nay cơ hồ càng như hình với bóng. Dưới bếp nhàn rỗi, Đường Lê liền nhịn

không

được duỗi tay

đi

kéo tay Tốn Nô, hai tay

một

lớn

một

nhỏ

thực nhanh nắm chặt bên nhau, truyền độ ấm cho nhau. Cho dù cái gì cũng

không

nói, vẫn cảm thấy mỹ mãn.

Chỉ khổ cho tiểu tỷ tỷ Đường Lê buổi tối bôi thuốc cho Tốn Nô, lúc trước còn có thể nhịn xuống

không

bị sắc đẹp của tiểu nam thần mê hoặc,

hiện

giờ

đã



ràng lưỡng tình tương duyệt, dựa theo tình hình chung mà

nói

là bạn trai bạn

gái, nhìn sống lưng cùng

một

đôi chân dài xinh đẹp của bạn trai, cũng rất khó nhịn xuống

không

nghĩ loạn, rốt cuộc thực sắc tính dã,

đã

hai mươi mấy tuổi, chuyện nên biết đều biết. Nàng cảm thấy so với mình, tiểu nam thần chỉ sợ còn biết ít hơn nhiều.

Đường Lê

không

dễ chịu, Tốn Nô đồng dạng cũng như thế,

hắn

không

rên

một

tiếng ngồi ở kia cởϊ qυầи áo

trên

người ra, để nữ tử trong lòng bôi thuộc cho mình, miệng vết thương kết vảy,

đã

bắt đầu có da non, có chút ngứa, bị đôi tay mềm mại

nhẹ

nhàng bôi thuốc,

hắn

đều

không

khỏi căng thẳng cơ bắp, lực chú ý hoàn toàn đều đặt ở

trên

người phía sau. Đúng lúc tuổi tác huyết khí phương cương,

hắnmuốn nhẫn nại

không

lộ ra khác thường, cũng

thật

sự

phí chút tâm thần.

Người thiếu niên biết nhân

sự

rồi mới cảm kích ái là vật gì, Tốn Nô lại hiểu



tình là thế nào trước, trong lòng có người, mới sinh ra ái dục, bởi vậy

hắn

chưa bao giờ cảm thấy, nguyên lai khắc chế du͙© vọиɠ là gian nan như thế. Người

yêu

ở bên, nhất tần nhất tiếu, mỗi

một

động tác, thậm chí

một

sợi hương khí

trên

người nàng đều có thể câu ra dục niệm lưu luyến ở đáy lòng, thế tới rào rạt.

Tình nóng như lửa, hai người đều là lần đầu chạm đến nơi đó, dù trì độn, cũng có thể nhận thấy

khôngkhí

không

giống bình thường, chậm rãi,

không

khí trong phòng tựa hồ trở nên ấm nóng lên. Đường Lê buông bình

nhỏ

đựng thuốc mỡ, “miệng vết thương phía sau lưng bôi xong rồi, còn lại huynh tự làm, ta

đi

ra ngoài trước.”

Tốn Nô ừ

một

tiếng,

không

quay đầu. Đường Lê bước nhanh ra ngoài rồi, Tốn Nô mới

nhẹ

nhàng hít vào

một

hơi.

Có lẽ

không

nên bôi thuốc mỡ,

hiện

tại khả năng

hắn

cần dùng nước lạnh thanh tỉnh đầu óc

một

chút. Ngồi ở đó

một

lúc lâu

không

nhúc nhích, Tốn Nô chung quy

không

đứng dậy

đi

tắm, mà là cầm lấy Tốn Đao bên cạnh, phủ thêm quần áo nhảy qua cửa sổ

đi

ra ngoài.

Vẫn nên luyện đao

đi.

Đường Lê

không

ngủ được, đứng dậy

đi

phòng bếp hầm canh trừ hoả khí, chuẩn bị

đi

đưa cho tiểu nam thần, nhưng gõ cửa lại

không

nghe thấy tiếng, đẩy cửa ra mới phát

hiện

hắn

không

ở trong phòng, chỉ có cửa sổ

đang

mở.

“Ta

đi

ra bên ngoài luyện đao.” Ngày thứ hai, Tốn Nô trả lời như thế.

Đường Lê tức khắc lòng tràn đầy trìu mến, tiểu nam thần,

sẽ

không

phải nghẹn hỏng

đi.

Đối diện Đường Lê

một

lát, Tốn Nô đột nhiên tỉnh ngộ, ánh mắt của nàng có ý tứ gì, dời ánh mắt

đi, bộ dáng khó được có chút chật vật, “không

phải như thế.”

Đường Lê: “Ta hiểu.”

Tốn Nô: “……”

Đường Lê: “Thương thế của huynh, có phải đỡ rất nhiều

không, luyện đao

không

ngại sao?”

Tốn Nô: “không

ngại, ngoại thương cơ hồ đều

đã

khỏi hẳn, rất nhiều việc đều có thể làm.”

nói

xong

hắnmới phát

hiện

hình như có chỗ nào

không

đúng.

Đường Lê mặt đỏ lên, vén lên

một

sợi tóc rơi bên tai, “Ừm.”

Tốn Nô: “không, ta

không

phải ý tứ này.”

Đường Lê: “Ừ, ta biết,

không

phải ý tứ này, huynh đừng vội.”

Tốn Nô: “……”

Đợi

hắn

đi

ra ngoài, Đường Lê biểu tình biến đổi, chôn mặt ở

trên

đầu gối, hai vai run rẩy, muộn thanh cười to, cười đến cơ hồ thở

không

nổi. Tiểu nam thần sao lại đáng

yêu

như thế, nàng càng ngày càng muốn hảo hảo thương tiếc

hắn.

Hôm nay buổi tối, Đường Lê gõ vang cửa phòng Tốn Nô. Tốn Nô mở cửa ra, thấy nàng bưng hai ngọn nến đỏ đứng ở ngoài cửa, trong lòng lập tức phát

hiện

cái gì.

“Ta có thể

đi

vào sao?” Đường Lê ngẩng đầu vuốt tóc sang

một

bên vai, mặt mày dịu dàng, khóe mắt đuôi lông mày đều là nhu tình. Tuy là hàn đao sắt đá, trong

một

khắc này cũng hóa thành sợi chỉ mềm, Tốn Nô lui về phía sau hai bước, để cho nàng vào trong phòng.

Đường Lê đặt giá cắm nến lên bàn, có chút khẩn trương gom tóc lại, nghiêng mặt nhìn về phía

hắn: “Đêm nay, chúng ta dùng tới bộ giường hỉ đó, được

không?”

Tốn Nô ánh mắt nóng rực, đứng yên trước bàn vẫn

không

nhúc nhích, bỗng nhiên ách giọng hỏi: “Nàng

thật

sự

không

hối hận sao? Có lẽ ta mãi mãi

không

thể cho nàng cuộc sống ổn định và bình tĩnh cả đời.”

Đường Lê: “Lúc này nơi đây giờ phút này, chính là ta muốn. Tốn Nô, huynh

không

biết, có đôi khi ta nghĩ, có lẽ ta chính là vì huynh mà đến.” Nàng biểu tình có chút bất đồng với ngày xưa, làm Tốn Nô vô cớ nghĩ đến bồ vĩ. Thân bồ vĩ như tơ, có lẽ, nàng cũng

không

phải hoa lê đầu cành dễ rụng.

Tiến lên

một

bước, Tốn Nô

nói: “Ta tối nay ở đây, lại thề lần nữa,

sẽ

dùng sinh mệnh của ta bảo hộ nàng, dù ngày nào đó gặp phải bất kì chuyện gì, tuyệt

không

thay đổi, cho dù năm tháng lâu dài, tâm này

không

đổi.”

hắn

vươn tay, Đường Lê thả tay lên, gắt gao cầm, “Ta tuy rằng

không

lợi hại như huynh, nhưng ta thề, ta cũng

sẽ

dùng sinh mệnh của ta bảo hộ huynh, dù qua bao lâu, ta đều

sẽ

yêu

huynh.” Nàng

nói

xong, cười mềm mại, lôi kéo Tốn Nô

đi

đến mép giường, ngồi về phía sau, sờ sờ tịnh đế liên

trên

tấm chăn màu đỏ.

Tốn Nô ngược lại có chút co quắp, “Hẳn là nên uống chén rượu giao bôi?”

Đường Lê chớp chớp mắt, “không

được, huynh nội thương còn chưa tốt, đại phu

nói

không

thể uống rượu.”

Tốn Nô: “……”

Đường Lê dư vị

một

chút cũng cảm thấy mình

nói

rất buồn cười, nàng cảm nhận được Tốn Nô cùng với mình lòng bàn tay dán vào nhau nóng bỏng, trong lòng cũng nóng lên, dứt bỏ ngượng ngùng, duỗi tay sờ lêи đỉиɦ đầu rút cây trâm ra, thoáng chốc mái tóc đen dài buông xuống như lụa, xõa tung ở sau đầu. Nàng đặt cây trâm sang

một

bên, giơ tay vuốt ve gương mặt Tốn Nô.

“không

uống rượu, cũng có thể say.”

Tốn Nô cảm thấy, mình tựa hồ

thật

sự

say ở trong ánh mắt mang theo cười kia. Người

yêu

rộng mở ôm ấp, triển lộ ra phong tình vạn chủng, là ai cũng

sẽ

vì thế mà động dung. Tốn Nô cúi đầu hôn Đường Lê, mang theo nàng, nằm ngã lên đệm hỉ. Đường Lê giữa hai nụ hôn, kéo ra dây cột tóc

trên

đầu Tốn Nô, lúc tóc đen của

hắn

buông xuống, năm ngón tay cắm vào tóc

hắn, ôn nhu vô cùng vuốt lên tóc

hắn.

“Ta chưa từng nghĩ tới muốn trở thành thê tử của ai, nhưng trở thành của huynh, ta cam tâm tình nguyện.”

Tốn Nô nằm ở

trên

người nàng,

nói

nhỏ

bên tai nàng: “thật

giống như mộng đẹp.”

Đường Lê ôm chặt

hắn, dùng ngón tay miêu tả mặt

hắn, “Chúng ta đây cùng qua mộng đẹp.”

Nến đỏ hỉ bị, tuy

không

có cao đường, minh ước làm môi, kết thành lương duyên. Chỉ nguyện đêm này đẹp, qua tháng đổi năm dời.

……

Tốn Nô vẫn tỉnh dậy

thật

sớm, bên ngoài trời còn chưa sáng, người trong lòng ngực

đang

ngủ say, bởi vì đêm qua ngủ quá muộn nên hơi lộ ra mỏi mệt, tóc dài hỗn độn tán

trên

vai. Cho dù ngủ rồi, cũng nắm

một

bàn tay

hắn.

trên

bàn nến đỏ cháy hết, sáp nến đỏ đọng thành

một

bãi,

trên

mặt đất

nhỏ

giọt thành hai điểm đỏ. Cửa sổ

không

đóng kín, gió lạnh thổi vào, làm cho trong nhà có vài phần lạnh lẽo. Tốn Nô ôm Đường Lê chặt hơn nữa, hoàn toàn cất chứa trong ngực,

một

thân thể ấm áp xua tan sáng sớm lạnh lẽo ngày mùa thu, làm thời gian đều trở nên yên tĩnh mà an bình, bên tai chỉ còn lại có tiếng hít thở kia

nhẹ

nhàng chậm chạp.

Đường Lê tỉnh lại

đã



một

nửa canh giờ sau, nàng mở mắt ra, còn có chút buồn ngủ, nho

nhỏ

ngáp

một

cái, mới phát

hiện

mình còn ở trong lòng ngực Tốn Nô. Ngẩng đầu đối diện ánh mắt Tốn Nô, Đường Lê nhớ tới đêm qua mình chủ động, tức khắc mặt đỏ thẫm, dũng khí đều giống như nến đỏ đêm qua

đã

cháy hết, vùi mặt vào ngực Tốn Nô.

Đυ.ng tới hai vết sẹo

trên

ngực, nàng càng cảm thấy mặt đỏ,

một

tay bưng kín gương mặt mình. Đêm qua đại khái nàng bị ma quỷ ám ảnh, đau lòng Tốn Nô đầy người vết thương, sau đó……

không

thể nghĩ nhiều, lại nghĩ tiếp

thì

không

thể rời giường.

Tốn Nô ở trong chăn ôm eo nàng, làm đầu nàng lộ ra ngoài chăn, biểu tình trong bình tĩnh mang theo

một

cỗ thân mật, lãnh đạm mới đầu giống như sương bị hòa tan biến mất vô tung, tóc rối tung càng làm cho

hắn

thấy người so với tuổi càng

nhỏ

bé ngây ngô.

“Hôm nay nghỉ ngơi

đi,

không

mở cửa hàng.”

“Ừ.” Đường Lê ánh mắt sáng quắc nhìn

hắn.

Tốn Nô nhìn dương quang bên ngoài xuyên qua cửa sổ giấy, ngồi dậy, “Ta dậy trước.”

Mới vừa ngồi dậy,

đã

bị Đường Lê kéo tay lại.

Tốn Nô quay đầu, cầm tay nàng, “Làm sao vậy?”

Đường Lê

không

nói, ngửa mặt nhắm mắt lại. Tốn Nô dừng

một

chút, rũ mắt cúi đầu, hôn nàng

mộtchút, là

một

cái hôn thực ôn nhu.

“Huynh

thật

thông minh a, biết ta có ý tứ gì.” Đường Lê nằm về

trên

gối đầu, kéo chăn che lại nửa khuôn mặt cười.

Tốn Nô ngồi ở mép giường, lắc đầu

nói: “Ta

không

biết nàng nghĩ cái gì, nhưng hành vi vừa rồi, là suy nghĩ trong lòng ta.”

Nằm ở

trên

một

mảnh màu đỏ, gương mặt nữ tử càng hồng nhuận, kiều diễm như hải đường, bên cổ có hai vệt đỏ mơ hồ, Tốn Nô nhìn đến đây

thì

dừng lại, duỗi tay phất

đi

sợi tóc đen dây dưa ở

trên

gối,

hắncúi đầu xuống, môi như chuồn chuồn lướt nước chạm vào

một

cái.