Quyển 1 - Chương 4: Hắn có bị bệnh không?

Chỉ từ giá trị nhan sắc xem ra, Liêu Đình Nhạn cảm thấy trong nguyên tác vị hoạn quan này hẳn là có tên họ mới đúng.

Vì thế Liêu Đình Nhạn hỏi: “Ngươi tên là gì?”

Hoạn quan cười cười đáp: “Trường Hữu.”

Trường Hữu? Liêu Đình Nhạn cẩn thận ngẫm lại, phát

hiện

trong nguyên tác tựa hồ

không

có tên người này, xem ra quả

thật

là người qua đường Giáp

không

sai. Nếu

không

phải nhân vật trong nguyên tác, vậy có nghĩa là

sẽ

không

tùy tiện kích phát cốt truyện lung tung rối loạn gì, Liêu Đình Nhạn thả lỏng hơn, thuận miệng

nói: “Ta

không

cần người chiếu cố, ngươi

đi

xuống

đi.”

Trường Hữu lại

nói: “Tổng quản

đã

phân phó, nô

không

dám cãi lời, mong rằng nữ lang để nô lưu lại.”

Liêu Đình Nhạn

không



yêu

thích là khó xử người khác, nghe vậy cũng

không

nói

thêm nữa.

một

lát sau, Liêu Đình Nhạn quay đầu nhìn về phía Trường Hữu, đối diện với đôi mắt

hắn. Người này

khôngquấy rồi,

không

náoloạn,

không

nhiều chuyện, còn là tiểu bạch kiểm rất có vẻ cảnh đẹp ý vui, khuyết điểm duy nhất chính là

không

biết vì sao cứ nhìn chằm chằm vào nàng, Liêu Đình Nhạn thầm nghĩ, chẳng lẽ là vị tổng quản kia lo lắng nàng nửa đường chạy trốn, cho nên riêng cho người này tới nhìn chằm chằm?

Cần thiết sao, nhìn chằm chằm như phòng trộm vậy. Liêu Đình Nhạn trong lòng

nói

thầm, dù sao

trênxe

thật

sự

nhàm chán, vậy

nói

chuyện với Trường Hữu

đi.

“Trường Hữu phải

không, ngươi hầu hạ ở trước mặt bệ hạ?”

Trường Hữu ánh mắt chợt lóe, đáp: “Nô cũng

không

thể thường xuyên nhìn thấy bệ hạ.”

hắn

đang

chờ nữ lang trước mặt này hỏi nhiều

một

chút về bệ hạ, ai ngờ Liêu Đình Nhạn nghĩ nghĩ lại hỏi: “Trong cung vào ngày mùa hè có dùng nhiều băng?”

không

nghĩ tới nàng

sẽ

hỏi vấn đề này, Trường Hữu ngẩn ra, nhất thời

không

kịp lấy lại tinh thần, qua

một

lát mới vừa hồi tưởng vừa

nói: “Trong cung mấy nơi chủ điện đều dùng băng, ngoại cung thành có mấy cái hầm băng cực lớn, vào đông chứa băng, thời tiết nóng bức lên, mỗi ngày đều

sẽ

đưa lượng lớn băng đến các nơi trong cung.”

Liêu Đình Nhạn tính toán, chỉ cần có thể hỗn được

một

cái phân vị

không

tồi, cũng có thể sử dụng băng rồi, tốt xấu cũng làm nữ chủ, hẳn là có thể hỗn được

không

tệ

đi.

Trường Hữu đánh giá mặt Liêu Đình Nhạn, phát

hiện

tóc mai của nàng có chút mướt mồ hôi, tức khắc phản ứng lại, nguyên lai nàng sợ nóng. Kỳ

thật

hắn

cũng cảm thấy có chút nóng, trong xe ngựa này quá kín.

“Nữ lang chờ

một

lát.” Trường Hữu nhảy xuống xe ngựa,

không

bao lâu

đã

trở lại, đem

một

chén băng xối sữa bò cùng mứt vụn đặt ở trước mặt Liêu Đình Nhạn, “Nữ lang mời dùng.”

Cái gì, vì sao trong xe ngựa

đi

trên

đường còn có đãi ngộ tốt như vậy? Liêu Đình Nhạn bắt đầu cảm thấy tiến cung

nói

không

chừng là

một

chủ ý

không

tồi.

Nàng đoan trang bưng chén băng lên, ăn từng miếng

nhỏ

một. Nếu Trường Hữu

không

ở đây, nàng lúc này có lẽ

đã

trực tiếp ôm chén băng gặm. Mùa đông năm trước Hà Hạ

không

lạnh, cho nên tất cả mọi người đều

không

thể trữ được bao nhiêu băng, năm nay mùa hè thời gian nóng lại quá dài,

đã

cuối mùa, băng đắt đến mức dọa chết người, căn bản còn

không

có chỗ nào bán.

Ăn đến quá chuyên chú, Liêu Đình Nhạn

không

phát

hiện

vị hoạn quan Trường Hữu kia, lúc này

đanghíp mắt nhìn mình, bộ dáng phi thường dọa người.

hắn

tươi cười đầy mặt mà nhìn chằm chằm nàng, môi hồng răng trắng, hồng như máu, trắng lạnh lẽo, tay cầm

một

chuỗi mộc châu đeo

trên

cổ tay

nhẹnhàng vuốt ve, phát ra tiếng động rào rạt rất

nhỏ.

Liêu nữ lang này,

không

làm

hắn

chán ghét,

thật

đúng là kỳ quái. Trường Hữu nhìn nàng chậm rãi ăn xong chén băng, buông tay

đang

vuốt ve mộc châu xuống.

“Nữ lang còn muốn?”

Liêu Đình Nhạn lau lau miệng, rụt rè lắc đầu, “không

cần, đa tạ ngươi.” Cảm giác giống như sống lại,

thật

mát mẻ!

Lúc này lại nhìn Trường Hữu, Liêu Đình Nhạn cảm thấy

hắn

thuận mắt hơn rất nhiều,

thật



một

hoạn quan tri kỷ. Bởi vì được thỏa mãn, Liêu Đình Nhạn cũng

không

xụ mặt, cười cười với

hắn, “Trong đội ngũ còn có chỗ chuyên môn chứa băng sao?”

Trường Hữu bị nàng cười đến sửng sốt, sau đó cũng cười rộ lên, “Đúng vậy, chuyên lấy băng cho quý nhân dùng.”

Liêu Đình Nhạn chỉ cho rằng

hắn

nói

quý nhân chính là mình, gật gật đầu, nhìn qua lại vui vẻ hơn

khôngít. Trường Hữu phát giác tâm tư của nàng, ngón tay giật giật, bỗng nhiên ghé sát vào

nói: “Nữ lang còn cảm thấy nóng, nô quạt cho người, thế nào?”

Liêu Đình Nhạn liếc

hắn

một

cái, phát

hiện

hoạn quan tuổi trẻ này

trên

khuôn mặt trắng đến quá phận thế nhưng

không

có chút mồ hôi nào, tức khắc hâm mộ. Loại thể chất rất ít ra mồ hôi

thật

tốt a,

khônggiống nàng, mùa hè động bất động liền đầy người mồ hôi,

nói

đạo lý, tuy có câu

nói

mồ hôi thơm đầm đìa, nhưng đại mỹ nhân

một

thân mồ hôi vẫn quá

không

ổn.

Trường Hữu lật lật ở bên thành xe ngựa, lấy ra

một

cây quạt,

thật

sự

quạt cho Liêu Đình Nhạn. Xe ngựa lung lay, lại có gió mát, Liêu Đình Nhạn bất tri bất giác liền ngủ rồi.

Chờ nàng ngủ rồi, Trường Hữu thoải mái hào phóng ngồi vào bên cạnh Liêu Đình Nhạn,

một

chân xếp bằng,

một

tay chống lên chân ghé sát vào nhìn mặt nàng.

thật

sự



một

khuôn mặt

không

hề có tì vết —— khuôn mặt như vậy

hắn

đã

từng thấy rất nhiều.

Liêu Đình Nhạn

một

sợi tóc đen bên cạnh bị gió thổi dán lên má, Trường Hữu bỗng nhiên nhăn mi lại, dừng cây quạt, vươn ngón tay vén sợi tóc đen kia lên, quan sát cẩn thận

một

chút, lúc này

hắn

mới vừa lòng.

Cảm giác ngón tay cọ lên má, giống như

đang

vuốt ve ngọc ấm. Da người loại đồ vật này, vẫn là lúc ở

trên

cơ thể người sờ vào thoải mái hơn chút,

một

khi bị lột xuống, xúc cảm cũng

không

tốt nữa. Trường Hữu cảm thán, thấy Liêu Đình Nhạn vẫn luôn ngủ, bỗng nhiên

không

có hứng thú,

một

tay cầm quạt nhảy xuống xe ngựa.

Thấy

hắn

xuống xe ngựa, hoạn quan

trên

một

chiếc xe phía sau lập tức cho xe dừng lại, tiến lên nghênh đón. Trường Hữu nâng tay cho lui hoạn quan, tự mình vén trường bào, nhấc chân dẫm lên càng xe. Chiếc xe ngựa này bề ngoài nhìn thực bình thường, nhưng bên trong so với chiếc xe ngựa của Liêu Đình Nhạn càng hoa lệ thoải mái hơn. Lên xe rồi, Trường Hữu trực tiếp ngồi xuống, giơ tay kéo xuống mũ quan

trên

đầu, tùy tay ném sang

một

bên.

Ở phía sau

hắn, hoạn quan lên xe đúng là tổng quản sứ giả, lúc này cẩn thẩn ngồi quỳ ở dưới chân

hắn, rót cho

hắn

ly rượu

đã

đổ băng.

Trường Hữu tiếp nhận, ngửa đầu

một

ngụm uống sạch,

một

cái tay khác còn đùa nghịch cây quạt

mộtphen.

Hoạn quan tiếp tục rót rượu cho

hắn, cẩn thận

nói: “Bệ hạ, ngài hà tất như thế……”

hắn

lời còn chưa dứt,

một

cây quạt ném ra trước mặt, động tĩnh

không

lớn, lại ngay lập tức làm

hắn

sợ tới mức câm bặt. Trường Hữu thanh

âm

tùy ý, “Quạt

đi.”

Hầu hạ

hắn

lâu như vậy, hoạn quan hiểu



ràng tính cách

hắn, biết giờ phút này

hắn

không

muốn nghe thấy người ta

nói

bất luận cái gì, liền gắt gao câm miệng, cầm lấy quạt thành

thật

quạt gió cho

hắn.

Người dùng tên giả Trường Hữu, còn giả thành hoạn quan

đi

hầu hạ, đúng là đương kim Hoàng đế bệ hạ Tư Mã Tiêu. Lúc này sở dĩ nhiều người tới như vậy, cùng với

nói

là nghênh đón Liêu Đình Nhạn,

không

bằng

nói

là vì bảo hộ Tư Mã Tiêu.

Lần trước Tư Mã Tiêu ở trong cung phiền muộn, bỗng nhiên muốn

đi

ra ngoài

một

chút, các vị thần tử đương nhiên là kinh sợ,

không

đồng ý hoàng đế khinh suất rời khỏi Lạc Kinh như thế, nhưng mà vị hoàng đế này, là kẻ ngang ngược, cực độ

không

thích người khác phản đối mình, gϊếŧ vài người xong,

hắn

như cũ vẫn nhất ý



hành ra cung. Vừa lúc nghe

nói

thanh danh Liêu mỹ nhân ở Hà Hạ, Tư Mã Tiêu có hứng thú, dứt khoát

đi

vòng đến Hà Hạ đón người, lại tâm huyết dâng trào đóng giả thành như vậy để tiếp cận.

Tư Mã Tiêu hành

sự

luôn luôn tùy tâm sở dục, hành vi giả thành hoạn quan như thế, nếu bị đại thần biết được, tất nhiên lại là

một

bút tích về chuyện

hắn

hoang đường.

“Liêu Đình Nhạn……” Trường Hữu —— Tư Mã Tiêu bỗng nhiên lẩm bẩm: “Nàng

không

tồi, hợp mắt ta.”

Hoạn quan thay

hắn

quạt gió trong lòng vừa động, Liêu nữ lang này, xem ra là

sẽ

được sủng ái

một

thời gian. Bất quá

hắn

cũng

không

vội vã nịnh bợ, rốt cuộc ai biết Liêu mỹ nhân này có thể sống bao lâu đây, vị bệ hạ này của bọn họ hỉ nộ vô thường,

nói

không

chừng qua hai ngày, Liêu nữ lang kia trong lúc vô tình làm cái gì khiến bệ hạ

không

cao hứng, bệ hạ có thể nửa đường trực tiếp cho ném nàng vào núi rừng nuôi dã thú

đi.

Đối với chuyện này, Liêu Đình Nhạn

không

hề có sở giác mà ngủ tới trưa, ngủ đến eo đau lưng đau. Trong xe ngựa chỉ có

một

mình nàng, nàng nhe răng trợn mắt mà xoa eo đấm chân, lại xoay xoay cổ. Tình hình giao thông quá kém, xe ngựa hiệu quả giảm xóc lại

không

phải thực tốt,

thật

là chịu tội, cũng

không

biết còn muốn

đi

trên

đường như vậy bao lâu.

Còn tốt nàng

không

say xe ngựa, nếu

không

nôn đến trời đất tối tăm, vậy mới

thật

là thảm. Vén rèm lên, cảnh sắc bên ngoài Liêu Đình Nhạn

đã

không

nhận ra.

không

biết là chỗ quan đạo nào, ven đường cơ hồ

không

có người

đi

lại, nơi xa dãy núi xanh tươi chập trùng, có gió

nhẹ

thổi,

đã

là buổi chiều,

không

còn nóng bức như giữa trưa nữa.

Thấy nàng tỉnh lại, có hai vị nữ nô

đi

lên hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu. Lúc này lên Lạc Kinh, chỉ có nàng lẻ loi

một

mình, vốn định mang vài vị gia phó, ai ngờ lão hoạn quan kia vẫn bày ra gương mặt tươi cười nhìn dễ

nói

chuyện lại dứt khoát cự tuyệt,

không

có biện pháp, Liêu Đình Nhạn chỉ phải an ủi mình, như vậy cũng tốt, miễn cho thêm vài người

đi

chịu chết, đều là người cũ hầu hạ mình

một

thời gian, vẫn lưu lại Hà Hạ an hưởng lúc tuổi già

đi.

Lúc gần chạng vạng, tới trạm dịch, Liêu Đình Nhạn ở trong phòng cơm nước xong sớm liền

đi

ngủ,

trênxe ngựa rốt cuộc

không

thoải mái như

trên

giường, nằm lên giường nàng mới cảm thấy thả lỏng hơn.

Tư Mã Tiêu thay đổi quần áo, dựa nghiêng

trên

trường kỷ, xuyên qua cửa sổ nhìn cửa phòng đối diện

đang

đóng chặt của Liêu Đình Nhạn.

“Nàng

một

nữ lang, bên cạnh

không

có người quen thuộc, sao lại bình tĩnh như thế?” Tư Mã Tiêu nhàm chán đung đưa chân, “Nàng cũng

không

cảm thấy sợ hãi sao,



ràng nhìn qua là

một

nữ lang quý tộc yếu đuối mong manh, hay là

nói, hung danh của ta còn chưa truyền tới Hà Hạ? Nàng sao còn có thể ngủ được?

thật

cũng kỳ quái thay.”

Liêu Đình Nhạn

không

chỉ ngủ được, còn ngủ rất ngon. Bởi vì trước khi

đi

vào giấc ngủ, nhóm nữ nô còn bừng

một

chậu băng vào trong phòng cho nàng.

Ngày thứ hai, lên đường tiếp, Liêu Đình Nhạn lại nhìn thấy hoạn quan Trường Hữu kia,

hắn

lên xe ngựa rồi, mặt mang mỉm cười

nói

với nàng.

“Nữ lang,

trên

xe phiền muộn, nô tới giải buồn cho nữ lang. Nữ lang nếu có gì muốn biết, cũng có thể hỏi nô.”

Liêu Đình Nhạn nghĩ nghĩ, mình phải vào cung, người lãnh đạo trực tiếp

đã

biết là Tư Mã Tiêu, nhưng tình huống của các mỹ nhân ‘ đồng

sự

’ khác, cũng nên biết mơ hồ mới tốt. Trong nguyên tác

không

có miêu tả nhiều những mỹ nhân đó, dù sao mỗi lần có mỹ nhân lên sân khấu cũng đều phải chết. Vì thế nàng

nói: “Vậy ngươi

nói

cho ta

một

chút nhóm mỹ nhân trong cung

đi.”

Vấn đề này làm khó Tư Mã Tiêu. Trong cung mỹ nhân có bao nhiêu người, kỳ

thật

hắn

cũng

không

rõlắm, hồi tưởng

một

chút, nhớ lại mấy khuôn mặt tràn đầy sợ hãi, giống như cũng

không

quá hợp thân phận.

hắn

nghĩ trong lòng,

trên

mặt bất động thanh sắc, bắt đầu

nói

bậy: “Bệ hạ chưa lập Hoàng Hậu, tam phu nhân nhất phẩm dưới Hoàng Hậu, ví trí Quý Phi, Thục phi và Đức phi đều để trống.”

Từ trước hình như có Đức phi, sau lại bị

hắn

gϊếŧ, cụ thể

đã

làm chuyện gì khiến cho lúc ấy

hắn

khôngcao hứng muốn gϊếŧ người,

hắn

đã

không

nhớ

rõ, chỉ nhớ



sau khi gϊếŧ Đức phi, mấy đại thần ở

trêntriều đình ồn ào

một

trận, thực

sự

phiền toái.

“Cửu tần nhị phẩm có…… bảy người.”

Tư Mã Tiêu lại bắt đầu hồi tưởng, là bảy người sao?

hắn

đột nhiên nhớ tới tháng trước chính mình cho người ném vào chuồng hổ trong vườn kia, hình như là người thứ nhất trong cửu tần, vậy

hiện

tại còn dư lại sáu người mới đúng.

“Tiệp dư mười hai người, mỹ nhân, tài tử, bảo lâm vân vân, ước chừng

một

trăm.” Đại khái như thế, dù sao

hắn

cũng

không

nhớ được quá



ràng.

Liêu Đình Nhạn nghĩ thầm, tựa hồ cũng

không

nhiều như mình tưởng tượng, khả năng nguyên bản có

không

ít, nhưng bị Tư Mã Tiêu gϊếŧ đến chỉ còn lại có chừng đó.

Đợi nửa ngày

không

thấy nàng hỏi hoàng đế, Tư Mã Tiêu đành phải chủ động hỏi: “Nữ lang vì sao

không

hỏi tình huống của bệ hạ?”

Có cái gì mà hỏi, cũng

không

muốn

yêu

đương với

hắn, vào cung an tĩnh như gà có thể sống

một

ngày là được

một

ngày. Nếu

không

phải trốn

không

thoát, nàng khẳng định cũng

sẽ

tránh cái nam nhị bệnh tâm thần kia giống như tránh nam chủ vậy.

Tư Mã Tiêu bình tĩnh nhìn nàng, “Nữ lang

không

sợ bệ hạ sao?”

Liêu Đình Nhạn: “Lá gan của ngươi

không

nhỏ, loại lời này cũng dám hỏi?”

Tư Mã Tiêu cười rộ lên, khuôn mặt tuổi trẻ tuấn tú làm

hắn

nhìn qua vô hại lại chân thành, “Bởi vì nô từ trước gặp được mỹ nhân, biết được phải vào cung, đều khóc sướt mướt, nữ lang lại bình tĩnh như thế, thế này làm cho nô rất tò mò, hơn nữa, nô cảm thấy nữ lang

sẽ

không

bởi vậy mà trách tội nô.”

Tiểu tử vẫn còn quá trẻ. Liêu Đình Nhạn nghĩ thầm, tính tình như vậy khó trách trong nguyên tác

khôngcó tên họ, nếu

không

khả năng là sống

không

quá ba chương đâu.

“Nghe

nói

bệ hạ

yêu

thích gϊếŧ người.” Liêu Đình Nhạn

nói: “Ta

không

lâu trước đây gặp phải sơn phỉ tập kích, tận mắt nhìn thấy bọn họ gϊếŧ người, cảnh tượng đáng sợ, về nhà rồi, ta nửa tháng

không

thể chạm vào thức ăn mặn, ngửi thấy mùi thịt liền muốn nôn.”

Tư Mã Tiêu: “……”

Liêu Đình Nhạn ghé sát vào

hắn

nhẹ

giọng hỏi: “Lúc bệ hạ gϊếŧ người,

sẽ

cho nhóm mỹ nhân hậu cung tiến đến vây xem sao? Nếu mà

không

cưỡng bức ta

đi

xem, vậy

thật

ra còn tốt.”

Tư Mã Tiêu phụt

một

tiếng cười ra, “Nữ lang

thật

kỳ lạ a,

nói

đến bệ hạ gϊếŧ người, nữ lang vừa

khôngkỳ quái bệ hạ vì sao gϊếŧ người, cũng

không

lộ ra vẻ đồng tình với những người bị gϊếŧ đó, nghe

nói

nữ lang là người thiện tâm, người

không

nghĩ khuyên can bệ hạ đừng gϊếŧ người sao?”

Có cái gì mà kỳ quái, bệnh tâm thần gϊếŧ người cần lý do sao? Còn khuyên bệnh tâm thần đừng gϊếŧ người, nàng

nói

không

chừng chính mình còn sắp chết, nghĩ nhiều như vậy làm gì. Làm người quan trọng nhất chính là tự mình hiểu lấy,

không

cần loạn làm cho người khác thêm phiền toái, thân phận nữ chủ nguyên tác cũng

không

đại biểu nàng là trung tâm thế giới này, nghĩ muốn cái gì có cái đó, tự mình còn

không

cứu được, cứu người khác cái rắm.

Liêu Đình Nhạn thở dài,

nói

với vị hoạn quan trẻ tuổi quá mức thiên chân lớn mật này: “Nghe ta khuyên

một

câu, làm việc trong phạm vi của mình thôi,

không

cần xen vào việc của người khác, như thế mới có thể sống lâu dài.”

Tác giả có lời muốn

nói:

nói

mọi người

không

cần hình thành hình thái tư duy nào đó a, kỳ

thật

trong lịch sử có rất nhiều hoàng đế kỳ kỳ quái quái,

không

khí xã hội các thời kỳ cũng đều

không

giống nhau, các loại quy tắc thói quen cũng vậy, cho nên tốt nhất

không

cần dùng bối cảnh của

một

chương hoặc là mấy chương tiểu thuyết

đi

áp dụng cho tất cả các tiểu thuyết.