Quyển 2 - Chương 39: Lòng ta có nàng, muốn bảo hộ nàng

Tốn Nô trầm ngâm

một

lát, giơ tay nắn nắn xương tay Đường Lê, lại gập đầu gối ngồi xổm xuống nắn xương đùi, sau đó đứng lên

nói: “không

cần bái sư, ta có thể dạy nàng

một

ít công phu, nếu có thể thuần thục, sau này hẳn là có thể tự bảo vệ mình trước người thường. Nhưng muốn luyện đao kiếm vũ khí, chỉ sợ nàng

không

quá thích hợp.”

Đường Lê xoa xoa bàn tay vừa rồi bị tiểu nam thần niết, ho

nhẹ

một

tiếng: “không

sao, ta cũng chỉ muốn học chút công phu phòng thân, để ta chuyên môn như huynh, ta cũng

không

học nổi.”

Hai người

nói

xong, Đường Lê mỗi ngày buổi sáng dậy sớm hơn, ở trong sân học với Tốn Nô.

“Sức lực của nàng quá yếu.” Tốn Nô thử nắm cổ tay mảnh khảnh mềm như bông của Đường Lê, biểu tình nghiêm khắc, “không

cần đập toàn lực, căn bản

không

có khả năng tạo thành bất luận thương tổn gì.”

“Lại đến, phải chuẩn xác đập vào mấy vị trí ta

đã

nói

kia.”

Đường Lê

không

nghĩ tới, lúc cục cưng tiểu nam thần dạy dỗ nàng

sẽ

nghiêm khắc giống như biến thành

một

người khác, xụ mặt, ngữ khí

không

hề nhấp nhô, động tác dứt khoát lưu loát, quả thực đáng sợ. Nhưng mà tiểu nam thần ‘ hung ’ như vậy nhìn lại càng soái, đặc biệt là lúc làm mẫu cho nàng,

rõràng là cùng

một

động tác,

hắn

làm

thì

mau lẹ như chớp,

một

chút cũng

không

lôi thôi ướŧ áŧ, cảm giác nâng nặng đỡ

nhẹ, Đường Lê đều

không

đạt được đến 1%.

Nàng tính cách mềm ấm, mỗi khi ra tay cũng theo bản năng lưu lại ba phần đường sống,

không

dám dùng toàn bộ sức lực, đặc biệt đối luyện cùng Tốn Nô, còn sợ làm bị thương

hắn.

Tốn Nô cũng thực bất đắc dĩ, lại

một

lần dễ dàng bắt lấy tay nàng, “Vẫn là sức lực quá

nhỏ.”

Đường Lê cũng

không

có cách nào, lộ ra tươi cười lấy lòng xin tha với

hắn, “Ta lại luyện thêm vài lần.”

Tốn Nô dừng lại,

đi

đến phía sau nàng, yên lặng nắm cánh tay nàng, dẫn theo nàng chém ra phía trước, “Nàng phải như thế, nhớ kỹ độ cong và tốc độ này.”

Đường Lê cảm thấy mình học với tiểu nam thần thế này, có thể là tự mình chuốc lấy cực khổ, vốn dĩ

đãkhông

quá hiểu, bị

hắn

ôm lấy ‘ luyện tập ’ như vậy, nàng càng

không

nhớ được.

đang

nghĩ ngợi, Tốn Nô lại nhấc chân

nhẹ

đá gót chân nàng, mang theo lực đạo làm nàng đá ra, đồng thời giảng giải: “Chân đá nghiêng ra như thế.” Động tác này của

hắn,

một

lời chào hỏi cũng

không

có, Đường Lê căn bản

không

phản ứng kịp, trực tiếp ngã văng ra, may mắn Tốn Nô bắt lấy tay nàng, kéo nàng lại.

Tốn Nô buông tay ra rồi, Đường Lê có điểm hổ thẹn cúi đầu, cảm giác như lúc trước khi bái sư học trù nghệ,

không

thể đạt tới kỳ vọng của lão sư.

“Hôm nay đến đây, ngày mai tiếp tục.” Tốn Nô chỉ

nói

một

câu này.

Đường Lê ở trong phòng bếp thái rau, cổ tay có chút

không

linh hoạt, hồng hồng

trên

khớp xương ngón tay cũng

không

biến mất. Tốn Nô hỗ trợ bên cạnh vẫn luôn nhìn tay nàng, khi Đường Lê buông dao xoa tay, bỗng nhiên cầm tay nàng.

Tốn Nô nắm tay nàng cúi đầu nhìn, thanh

âm

trầm thấp chậm rãi

nói: “Thực xin lỗi.”

Đường Lê giật giật tay, nhưng

không

rút về, “Làm sao vậy, là chính ta học

không

tốt, ngày mai ta luyện thêm trong chốc lát, thuần thục

thì

tốt rồi.”

Tốn Nô lắc đầu, “Ta

không

từng dạy người khác, có thể là ta

không

biết dạy …… tay nàng, có phải buổi sáng bị ta niết đau hay

không?”

Đường Lê lúc này mới biết

hắn

để ý cái gì, nhịn

không

được cười rộ lên, “không

phải, huynh dạy thực tốt, là ta

không

quen. Học cái gì cũng phải chịu khổ, lúc ta vừa mới bắt đầu học trù nghệ, luyện kỹ thuật thái rau, cũng thái vào tay rất nhiều lần.”

Tốn Nô vẫn nắm tay nàng, ngón cái

nhẹ

nhàng ấn khớp xương nàng phiếm hồng, mày hơi hơi nhăn lại. Bây giờ

hắn

đã

biết

rõ, cái gì gọi là luyến tiếc.

Vốn dĩ tay ngâm nước lạnh, được Tốn Nô nắm

không

trong chốc lát liền ấm áp lên,

một

đôi tay đều ửng đỏ.

Phía trước cửa hàng truyền đến tiếng thét to, Đường Lê lúc này mới thu tay, bưng khay

đi

ra ngoài. Chẳng bao lâu, nàng vội vàng trở về, giữ chặt Tốn Nô, nhìn rèm vải treo ở cửa phòng bếp

đang

lắc lư, có chút dồn dập thấp giọng

nói: “Tốn Nô, trong tiệm có khách nhân tới, ta cảm thấy

hắn

không

quá thích hợp.”

Tốn Nô: “Như thế nào?”

hắn

bình tĩnh trấn an Đường Lê. Đường Lê bình tĩnh lại giải thích: “hắn

vừa đến an vị ở trong góc, mang đấu lạp giống như lẩn trốn gì đó, ta thấy lúc

hắn

duỗi tay đưa tiền lộ ra cánh tay trong ống tay áo, phía

trên

có vết máu còn mới, kẽ ngón tay hình như là dấu máu chưa rửa sạch

sẽ,

trên

giày cũng có vài vết máu. Quan trọng nhất chính là, hai ngày trước ta thấy ở trước cửa phủ nha có

một

bức họa truy nã,

trên

đó là ác đồ gϊếŧ hơn mười hộ gia đình

đang

chạy trốn, so với

hắn

có chút giống, bất quá chỉ lúc

hắnvén đấu lạp lên ta mới nhìn qua, còn

không

thể xác định.”

Tốn Nô đè đè vai nàng, ngữ khí

không

đổi: “Ừ, ta

đã

biết, ta

đi

xem, nàng cứ ở chỗ này.”

Nam nhân đội đấu lạp gọi

một

bầu rượu và hai đĩa điểm tâm, ngồi ở trong góc chốc lát, sau đó lúc trời sắp tối

thì

vội vàng rời

đi.

“Thế nào,

hắn

đi

rồi?” Đường Lê vén rèm lên

đi

ra.

Lúc này trong tiệm

đã

không

còn khách nhân, Tốn Nô nhìn sắc trời bên ngoài, thấy bắt đầu có mưa phùn, giơ tay dựng thẳng phản cửa hàng, thời gian này, cửa hàng cũng nên đóng cửa.

“Xác

thật

là nghi phạm gϊếŧ người, ta tuy

không

quen biết

hắn, nhưng có thể ngửi được

trên

người

hắncó mùi huyết tinh rất nặng,

nói

vậy trước đó

không

lâu còn gϊếŧ

không

ít người.” Tốn Nô đơn giản

nóihai câu,

không

có ý tứ

nói

tỉ mỉ.

Người

đã

đi

rồi, Đường Lê cũng

không

đàm luận tiếp, mang đồ ăn ra ăn cơm.

Nửa đêm, cửa sổ phòng Tốn Nô

không

tiếng động bị mở ra,

một

bóng người nhảy qua, biến mất ở trong bóng đêm.

Mưa phùn dày đặc, cả tòa thành vắng lặng quạnh quẽ trong mưa to, bị hơi nước ướŧ áŧ bao phủ.

Nam nhân tên là Vương Hoán từ trong mộng bừng tỉnh,

hắn

đột nhiên ngồi dậy, cảnh giác đẩy ra cửa sổ bên cạnh, xuyên qua khe hở nhìn lén ra bên ngoài. Bên ngoài màn mưa dày đặc,

một

mảnh hơi nước mênh mang,

không

có bất luận dị trạng gì.

hắn

xoa xoa mồ hôi lạnh giữa trán, bởi vì vừa gặp ác mộng cảm thấy tim đập nhanh, cổ họng khát khô muốn xuống giường uống nước, vừa quay đầu lại phát

hiệnkhông

biết khi nào mép giường có

một

cái bóng đen.

Vương Hoán lập tức cầm lấy đại đao bên cạnh, nâng lên trước người, “Ai!”

Bóng người kia mở miệng hỏi: “Vương Hoán?”

Vương Hoán nheo đôi mắt, phát

hiện

nam tử trẻ ngoài ý muốn trước mặt này có chút quen mắt, tựa hồ là lão bản ở quán ăn

nhỏ

lúc trước, thế này làm

hắn

trong nhất thời có chút phản ứng

không

kịp. Đợi phản ứng lại,

hắn

lập tức hung ác giơ đao chém.

đang

một

tiếng, đao

hắn

đυ.ng phải vật cứng, chấn động ngược lại làm hổ khẩu của

hắn

rạn nứt, Vương Hoán rốt cuộc cảm thấy sợ, quát hỏi: “Ngươi là người nào, tìm ta vì chuyện gì!”

“Gϊếŧ ngươi.” Đứng ở mép giường, Tốn Nô

nói

xong hai chữ này, rút Tốn Đao ra. Thân Tốn Đao sáng như tuyết, trong đêm tối tựa như

một

vòng ánh trăng, chiếu sáng sườn mặt người cầm đao.

Vương Hoán nhìn đao ảnh kia, nhớ tới cái gì, bỗng nhiên hai mắt trừng lớn, tay cầm đao bắt đầu run rẩy, thất thanh

nói: “Là ngươi, ngươi là Tốn kia! Là ai, ai lại

đi

Luyện Vực mua mệnh ta!”

Tốn Nô: “không

ai mua mệnh ngươi.”

Vương Hoán

không

tin, có ai

không

biết vị đệ nhất sát thủ Luyện Vực này

không

dễ ra tay, ra tay đó là chuyện mua bán vạn kim,

hắn

bất quá mới gϊếŧ trăm người, nhiều nhất chỉ là tiểu tặc, ở trong chốn giang hồ căn bản

không

có thanh danh gì, nếu

không

ai ra tiền mua mệnh

hắn, sao có thể làm cho tôn đại thần này vất vả tìm đến.

không

chỉ như vậy, vì thăm dò chi tiết,

hắn

ta thế nhưng còn ở cái tiểu điếm này nằm vùng quan sát

hắn, đối phó tiểu nhân vật như

hắn, hành

sự

còn kín đáo như thế,

thật

sựđáng sợ!

Càng nghĩ nhiều, Vương Hoán đầy đầu mồ hôi lạnh cuồn cuộn rơi xuống,

hắn

nhìn bóng người đứng yên trong đêm tối, cảm giác mình bị bóng ma tử vong bao phủ, cơ hồ

không

phát ra nổi tâm tư chạy trốn, khí thế và sát khí như vậy, dữ dội bức nhân.

“Cầu ngươi, cầu ngươi buông tha ta, ta bất quá là tiểu nhân vật

không

đáng nhắc tới, chúng ta cũng vô oan vô thù, ta nguyện, nguyện dâng lên toàn bộ vàng bạc, chỉ cầu tha ta

một

mạng!”

Ngoài phòng mưa to đột nhiên bàng bạc, trong phòng

trên

tấm màn đột nhiên bắn lên

một

chuỗi máu, thân thể

không

đầu ngã lên giường, cái đầu dính máu ục ục lăn xuống giường, dừng ở bên chân Tốn Nô, sợ hãi bạo đột trong hai mắt còn chưa tiêu.

……

Mưa cả

một

đêm, Đường Lê ngủ

thật

sự

say, buổi sáng dậy muộn hơn, vội vàng buộc tóc đẩy cửa ra, nhìn phòng bếp

đã

dâng lên khói bếp, xem ra là Tốn Nô dậy sớm đốt lửa.

Đường Lê hơi hơi mỉm cười, vừa mới chuẩn bị

đi

phòng bếp hỏi

một

chút hôm nay tiểu sư phụ muốn luyện công phu

không, trong lúc vô tình khóe mắt xẹt qua góc tiểu viện nào đó, tức khắc đứng sững.

Trong

một

góc đó nhiều thêm cái bao vải hình tròn, phía dưới là vết bẩn bị sũng nước. Chung quanh

một

vòng bùn đất có hơi phiếm đỏ, hẳn là bởi vì máu bị nước mưa pha loãng,

đi

đến gần, còn có thể ngửi thấy

một

cổ mùi tanh của đất trộn với mùi máu tươi.

Đây,

không

phải là đầu người

đi? Đường Lê đứng ở bên cạnh, nhìn cái hình dạng kia, rất muốn mở bao ra nhìn

một

cái có phải mình suy đoán đúng

không.

“không

cần tới gần, bẩn.” Tốn Nô từ trong phòng bếp

đi

ra, lặng yên

không

tiếng động đến bên nàng, làm Đường Lê hoảng sợ.

“Cái này là?” Đường Lê cẩn thân hỏi.

Tốn Nô: “Là đầu của tội phạm bị truy nã hôm qua kia, chốc lát nữa phủ nha mở cửa, ta mang

đi

lĩnh thưởng vàng.”

Đường Lê lập tức nhớ tới kim ngạch tiền thưởng kia, là ba trăm lượng. Nàng mở tiểu điếm được mấy ngày, còn chưa bắt đầu có lợi nhuận, tiểu nam thần chẳng lẽ bởi vì thấy nàng kinh doanh

không

tốt, lo lắng nàng sắp đóng cửa hàng, cho nên nửa đêm

đi

ra ngoài kiếm thêm thu nhập nuôi gia đình?

Đường Lê nhìn Tốn Nô, có chút

không

biết nên phản ứng như thế nào.

Tốn Nô

không

biết nàng suy nghĩ cái gì, kéo nàng ra xa khỏi cái bao đựng đầu người, ý bảo nàng

điphòng bếp, “Loại ác đồ này có

không

ít, bọn họ lấy gϊếŧ người làm vui, võ công tuy

không

cao, đối phó người thường lại dư dả, để mặc

hắn

du đãng trong thành này

thì

cũng quá mức nguy hiểm.”

Đường Lê hiểu ra, tiểu nam thần

không

phải vì tiền thưởng, là lo lắng cho nàng.

Trái tim thùng thùng nhảy

một

trận, Đường Lê nhìn bóng dáng Tốn Nô đĩnh bạt cao lớn, bỗng nhiên cảm thấy có an tâm

nói

không

nên lời. Nàng

đi

vào thế giới này, chỉ có Tốn Nô có thể cho nàng cảm giác an tâm như vậy. Có đôi khi, nàng

thật

hy vọng Tốn Nô có thể thích nàng như thích Sở Li trong nguyên tác. Nếu như vậy, nàng nhất định

sẽ

thật

chiếu cố

hắn, quý trọng

hắn.

“Tốn Nô.”

Tốn Nô xoay người lại.

Đường Lê

đi

nhanh lên hai bước, ôm chặt

hắn.

“Huynh đối với ta tốt như vậy, là bởi vì ở Quỷ Khốc Nguyên ta cứu huynh

một

lần sao?”

Tốn Nô cúi đầu nhìn đỉnh đầu nàng, “Ân cứu mạng, đương nhiên báo đáp.”

Đường Lê nắm chặt tay.

“Nhưng, bây giờ ta làm hết thảy, là bởi vì lòng ta có nàng.”

Đường Lê nhất thời cho rằng mình nghe lầm, nàng ngây người

một

chút, buông Tốn Nô ra muốn ngẩng đầu nhìn

hắn, lại bị Tốn Nô giơ tay ôm về, ấn đầu vào trong lòng ngực.

“Ta thích nàng, muốn bảo hộ nàng.”

hắn

lại

nói

lần nữa, ngữ khí so với vừa rồi càng thêm khàn khàn, sàn sạt.

Đường Lê tinh tường nghe thấy trái tim mình dồn dập nhảy lên, còn có ngực Tốn Nô truyền đến chấn động giống như thế. Nàng nắm chặt xiêm y sau lưng Tốn Nô, cảm giác mình đột nhiên chìm vào trong mộng, hoặc là rơi vào đám mây.

“Ta cũng …… Ta cũng thích huynh.” Đường Lê mênh mang mở miệng

nói

một

câu như thế.

nói

cũng kỳ quái, nhiều năm như vậy, có

không

ít người thổ lộ cõi lòng với nàng, thậm chí có vài nam nhân quen biết muốn kết hôn, bày ra

một

màn cầu hôn lớn, nàng đều

không

có cảm giác, nàng chưa bao giờ giống như bây giờ, khẩn trương mà vui sướиɠ, lại

không

biết làm sao.

Có lẽ là bởi vì nàng hiểu



các nam nhân quen biết trước đây,

nói

thích nàng muốn cùng nàng kết hôn, đều là bởi vì muốn

một

hiền thê lương mẫu, hoặc là cảm thấy bọn họ thích hợp. Mà Tốn Nô, lúc

hắnnhìn nàng, chỉ là nàng mà thôi.

Đây là

một

thế giới hoàn toàn bất đồng với thế giới nàng từng quen thuộc,

không

thiếu tàn khốc, lại cũng có lãng mạn khác, ít nhất bọn họ tương ngộ, là điều chưa bao giờ nàng nghĩ tới,

yêu

nhau cũng vậy.

Dưới chân bỗng nhiên bay lên. Tốn Nô dùng

một

tay ôm Đường Lê lên, đặt lên bệ cửa.

hắn

nhìn thẳng Đường Lê mặt ửng đỏ, bàn tay thon dài dày rộng vỗ về gương mặt nàng, ánh mắt so với dĩ vãng càng thêm đen nhánh sáng ngời. Hầu kết

hắn

lăn lộn hai lần, “Nàng……

thật

sự

thích ta?”

Đường Lê rũ mắt cười, “Ừ, thích.”

nói

xong nàng hào phóng giương mắt, nhìn thẳng Tốn Nô, lại

nói

mộtcâu: “Ngay từ đầu ta

đã

thích huynh,

hiện

giờ càng thích.” Nàng cho rằng tuổi

thật

của mình dù thế nào cũng hơn tiểu nam thần mấy tuổi, lúc này nên biểu

hiện

hào phóng

một

chút, nhưng tiếp xúc đôi mắt Tốn Nô, nàng lại

không

tự giác cúi đầu, lòng tràn đầy ngượng ngùng.

Nàng bỗng nhiên nghe thấy

một

tiếng cười

nhẹ

nhàng, thực ngắn,

âm

cuối khàn khàn mà gợi cảm. Nàng ngẩng đầu, phát

hiện

Tốn Nô cười

một

chút, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Tốn Nô cười, tuy rằng thực ngắn ngủi, chợt lướt qua, nhưng xác

thật

nàng thấy



ràng. Ngược lại với tiếng cười của

hắnchính là, cái tươi cười kia còn mang theo ngượng ngùng và vui sướиɠ thuộc về thanh niên.

Sửng sốt trong chốc lát, Đường Lê nghiêng thân mình về phía trước, cánh tay ôm lấy cổ Tốn Nô, ôn nhu mà chủ động mà đưa lên môi mình.