Hết thảy về sau, đều
không
có bao nhiêu quan hệ với Liêu Đình Nhạn.
Lúc bọn họ còn chưa trở lại Lạc Kinh,
đã
truyền đến tin tức Trần Uẩn tử vong, làm Liêu Đình Nhạn hung hăng giật mình
một
phen. Nam chủ nguyên tác cứ như vậy chết rồi? Đây cũng quá
không
chân
thật! Bị chết quá tùy tiện
đi!
Lại nhìn nam nhị
đã
làm chết nam chủ nguyên tác kia,
hắn
ngồi ở trong xe ngựa nghỉ ngơi, trừ bỏ
khôngcó tinh thần gì, mặt khác cũng đều ổn.
Nghiêu Châu bên kia, bởi vì Tần Nam Vương chết, còn Trần Uẩn bỏ mình, trong nhất thời như rắn mất đầu, lại xảy ra hỗn chiến đoạt quyền, con trai Đô tướng quốc dưới
sự
trợ giúp của Tần thái bảo công phá thành Nghiêu Châu, rửa sạch toàn diện thế lực của quân phản loạn. Còn có nạn dân được Trần Uẩn tụ tập thành quân khởi nghĩa,
không
có quy mô lớn như nguyên tác, đại bộ phận cũng
không
quyết tâm đập nồi dìm thuyền như nguyên tác, mắt thấy thế cục trong sáng, bọn họ cũng bắt đầu chậm rãi phân tán, lựa chọn trở lại nguyên quán của mình.
Bởi vì
không
có đại quy mô người chết giống trong nguyên tác, ôn dịch theo sau cũng
không
có, tình huống cụ thể, Liêu Đình Nhạn
không
rõ
ràng lắm, nàng chỉ ngẫu nhiên nghe được
một
ít tin đồn, thí dụ như địa phương nào đó gặp tai hoạ, bệ hạ phái ra đệ tử gia tộc nào đó đến xử lý, bởi vì người này biểu
hiện
xuất chúng, được bệ hạ ngợi khen thăng quan, toàn bộ gia tộc liên quan đều được trọng dụng. Còn Đoạn gia dần dần yên lặng
đi
xuống, vài thần tử thuộc lớp người già đều cáo lão xin từ chức, trong đó lại có bao nhiêu phong vân cuồn cuộn, Liêu Đình Nhạn đều
không
nhìn thấy.
Trở lại trong cung, nhìn thấy cung điện quen thuộc kia, khó tránh khỏi có chút hoảng hốt, lại vừa nghe những mỹ nhân cung nhân đó gọi nàng là Hoàng Hậu điện hạ, Liêu Đình Nhạn tức khắc cảm thấy càng thêm hoảng hốt.
Tuy rằng nam chủ nguyên tác
đã
chết, nàng cũng
không
đi
lộ tuyến trong nguyên tác, lại như cũ kết cục giống nguyên tác, trở thành Hoàng Hậu.
Trong cung mỹ nhân ít
đi
rất nhiều, những người còn thừa lại đó mỗi lần nhìn nàng đều có vẻ thực co rúm lại sợ hãi, Liêu Đình Nhạn sắp cảm thấy mình có phải là bom vừa chạm vào liền
sẽ
nổ chết
mộtđống người hay
không.
trên
thực tế, nàng nghĩ cũng
không
sai biệt lắm, bởi vì chuyện lúc trước nàng bị ám sát, có quan hệ với
một
vị mỹ nhân trong cung, các mỹ nhân trong cung bị liên lụy
đã
trải qua
một
lần huyết vũ tinh phong, lá gan đều sắp bị dọa vỡ. Tuy rằng Quý Phi……
hiện
tại là Hoàng Hậu điện hạ vẫn cứ vẻ mặt vô hại, nhưng bệ hạ phía sau lại có
một
khuôn mặt tùy thời chuẩn bị gϊếŧ người.
Sợ sợ,
không
dám chọc.
Liêu Đình Nhạn trở thành Hoàng Hậu quá trình thực thuận lợi, trong triều căn bản
không
có bất luận kẻ nào dám phản đối, quả thực tốc độ như hỏa tiễn thăng thiên. So với nam chủ nguyên tác hao hết tâm lực cân bằng thế lực khắp nơi trong triều, cuối cùng làm chết nữ xứng Hoàng Hậu, mới rốt cuộc đưa nữ chủ nguyên tác lên vị trí Hoàng Hậu, cả
một
quá trình đấu trí đấu dũng.
Mà làm Hoàng Hậu hay làm Quý Phi, đối với Liêu Đình Nhạn mà
nói
không
có gì khác nhau, bởi vì ngày tháng trôi qua đều giống như trước đây……
không, có
một
chút
không
giống, có cuộc sống về đêm.
Vào
một
đêm nguyệt hắc phong cao, Tư Mã Tiêu nửa đêm lắc nàng tỉnh,
không
nói
hai lời mà ngủ nàng.
A, nam nhân, luôn miệng
nói
không
cần,
nói
ghét bỏ,
hiện
tại thế nào? mặt
hắn
không
đau sao?
Buổi tối ngày thứ ba, lại bị lắc tỉnh, Liêu Đình Nhạn nhịn
không
được
nói: “Bệ hạ, chàng
không
phải cảm thấy loại việc này ghê tởm sao,
một
khi
đã
như vậy, vẫn nên từ bỏ
đi, chàng
đã
chứng minh rồi, ta
thậtsự
tin!”
Tư Mã Tiêu dùng tay dán lên gương mặt nàng, “hiện
tại ta cảm thấy những người khác ghê tởm, nàng
không
ghê tởm, nàng và những người khác
không
giống nhau.”
Liêu Đình Nhạn: “……”
Lặng im
một
lát, nàng thở dài, giơ tay kéo đầu Tư Mã Tiêu xuống, “Được rồi, bệ hạ, đến đây
đi.”
Tuy rằng có cuộc sống về đêm, nhưng
không
có hoàng tự, bởi vì hai người đều
không
muốn. Quốc gia cần người thừa kế, Tư Mã Tiêu liền từ dòng bên chọn
một
người vào trong hoàng cung bồi dưỡng. Đứa bé kia thực thành
thật
nhát gan, bình thường
không
dám tới gặp Liêu Đình Nhạn, bởi vì Tư Mã Tiêu phần lớn đều ở bên nàng, thấy nàng chẳng khác nào thấy Tư Mã Tiêu. Trong triều các đại thần đều sợ hãi Tư Mã Tiêu, huống chi
hắn
là
một
đừa bé con.
Liêu Đình Nhạn đau lòng
hắn
một
đứa
nhỏ
độc thân rời khỏi nhà,
thật
ra thường xuyên cho người đưa cho
hắn
chút thức ăn điểm tâm, đều là thứ chính nàng cảm thấy ăn ngon. Tư Mã Tiêu cũng
không
ngăn cản nàng làm này nọ, phải
nói,
hắn
trên
cơ bản
không
ngăn cản nàng làm bất luận việc gì. Tương phản, Liêu Đình Nhạn ngẫu nhiên
sẽ
ngăn cản
hắn
làm
một
ít việc. Tuy rằng như cũ vẫn là bạo quân, nhưng có
một
Liêu Hoàng Hậu ‘ ưu quốc ưu dân ’, vì làm nàng có thể ‘ tâm khoan thể béo ’,
hắn
bất tri bất giác liền làm rất nhiều việc ích nước lợi dân.
Cũng bởi vì Hoàng Hậu thích, Tư Mã Tiêu khai thông rất nhiều đường thương mậu, buôn bán cũng chậm rãi phồn hoa lên. Thương nghiệp phồn vinh làm phát triển đời sống nhân dân, đặc biệt là Lạc Kinh. Liêu Đình Nhạn có
một
năm để Tư Mã Tiêu đưa nàng lên phố
đi
dạo, bỗng nhiên phát
hiện
so với mấy năm trước,
hiện
giờ người
đi
trên
đường, tinh thần và diện mạo đều tốt
không
ít, hàng hoá đồ chơi mới lạ cũng nhiều lên.
Ngày đó buổi tối trở lại cung, Liêu Đình Nhạn chủ động ôm Tư Mã Tiêu, cuộn trong lòng ngực
hắn
ngủ.
thật
tốt, đây là kết cục tốt nhất nàng có khả năng nghĩ đến.
————
Trần Uẩn sắc mặt đen nhánh
đi
vào trạm trung chuyển, bề ngoài
hắn
vẫn là Trần Uẩn, biểu tình vốn nên trong sáng giờ phút này trầm trọng đến có thể
nhỏ
giọt ra nước.
“Hệ thống, sao lại thế này, ra đây!”
—— “thật
đáng tiếc
nói
cho ngài, thế giới tương ứng của ngài thoát ly cốt truyện, nhân vật của ngài cũng bị tước đoạt thân phận ‘ nam chủ ’, thế giới này
không
còn thuộc về ngài.”
Trần Uẩn sau
một
lúc lâu
không
nói, trong mắt tràn đầy
không
cam lòng.
thật
lâu sau,
hắn
vặn vặn ngón tay, “Thôi được, bất quá là
một
tiểu thế giới mà thôi,
không
có
thì
không
có, lần này coi như ta sơ ý. Bây giờ ta muốn biết kết cục của hai người kia.”
một
vai phụ, thế nhưng gϊếŧ chết
hắn
còn đoạt
đi
nữ nhân của
hắn,
hắn
cũng
không
tin loại người này, nữ chính
thật
sự
là có thể
yêu
hắn.
Hệ thống dao động ở trước mắt
hắn,
một
khắc sau, bắt đầu xuất
hiện
hình ảnh. Trần Uẩn quen thuộc nhắm mắt lại, bắt đầu chìm vào hình ảnh.
Đó là trong
một
tòa cung điện hoa mỹ,
một
nam nhân trung niên khô gầy nằm
trên
giường,
một
mỹ nhân ngồi bên mép giường, dù mỹ nhân khóe mắt
đã
mơ hồ có nếp nhăn, nhưng vẫn còn tươi trẻ, biểu tình có chút tiều tụy, như cũ vẫn là đại mỹ nhân minh châu rực rỡ. Hai người này, đúng là Tư Mã Tiêu và Liêu Đình Nhạn.
Tư Mã Tiêu nằm
trên
giường hiển nhiên
không
sống được bao lâu, chỉ đôi mắt vẫn có
một
chút ánh sáng,
hắn
gắt gao nhìn chằm chằm Liêu Đình Nhạn ở mép giường, hỏi nàng: “Hoàng Hậu, ta vẫn luôn muốn hỏi nàng…… Nhiều năm như vậy, nàng
yêu
ta sao?”
Liêu Đình Nhạn hàm chứa nước mắt,
nhẹ
nhàng gật đầu, đáp ra tiếng: “yêu.”
Tư Mã Tiêu liền cười rộ lên, lắc đầu thở dài: “Hoàng Hậu a, lâu như vậy, mỗi lần nàng
nói
dối ta đều có thể nhìn ra sơ hở, chỉ có lần này thế nhưng ta lại nhìn
không
ra, có phải nàng sợ ta chết, muốn nàng chôn cùng hay
không? Ta biết nàng
không
muốn chết, nhưng ta muốn nàng bồi ta, cho nên ta
đã
lưu lại ý chỉ, sau khi ta chết, muốn nàng chôn cùng đế lăng.”
“Ta muốn mang nàng
đi……”
Liêu Đình Nhạn nghe xong lời này,
không
có phản ứng gì, rũ mắt xuống cầm lấy bàn tay khô gầy kia.
Bàn tay kia cũng nắm chặt tay nàng, phảng phất muốn mang theo nàng cùng nhau rơi vào địa ngục, nhưng mà chậm rãi, chung quy vẫn buông lỏng ra, càng ngày càng lạnh.
Thái Tử
đã
trưởng thành
đi
vào, quỳ gối dưới chân nàng, vẫn thành
thật
giống khi còn bé như,
hắn
dập đầu cung kính
nói: “Điện hạ, xin nén bi thương, bệ hạ
đã
đi.”
Liêu Đình Nhạn bừng tỉnh hoàn hồn, nhìn về phía hoạn quan già nua đứng hầu
một
bên, bình tĩnh
nói: “Cẩn Đức, bệ hạ muốn ta chôn cùng, hẳn là chuẩn bị tốt rượu độc, mang lên
đi.”
Cẩn Đức cũng quỳ xuống, lại
không
nói, chỉ cẩn thận dâng lên
một
quyển sách lụa màu vàng sáng, “Điện hạ, bệ hạ tuy rằng xác
thật
từng động tâm tư này, nhưng hôm qua, người lại tự tay đốt cuốn sách lụa đó
đi, để lại
một
phần khác.”
Liêu Đình Nhạn phảng phất hiểu ra cái gì, có chút run rẩy tiếp nhận sách lụa,
một
lát sau nàng siết sách lụa nức nở ra tiếng. Sách lụa
nói
cho nàng,
hắn
để lại những người này nọ để dùng, dạy nàng về sau nên làm như thế nào, cũng
nói
chuyên kiến tạo
một
tòa hành cung ở chỗ nào cho nàng, ngày sau có thể rời Lạc Kinh đến nơi đó cư trú, hình như tất cả đều tính toán tốt vì nàng.
hắn
luôn
nói
muốn nàng bồi
hắn
cùng chết,
nói
lâu như vậy, thời khắc cuối cùng lại từ bỏ. Liêu Đình Nhạn ném sách lụa xuống, bụm mặt, khóc
không
thành tiếng, “Ta đời này,
đã
lừa gạt chàng rất nhiều lần, chàng
một
lần cũng
không
phát
hiện, cuối cùng
nói
một
câu
nói
thật, chàng lại thế nào cũng
khôngchịu tin tưởng, chàng
thật
là thông minh
một
đời, hồ đồ nhất thời……”
Nàng là người, lại
không
phải cỏ cây đá cứng, gặp được
một
người như vậy, dù cho người khác đều
nóihắn
không
tốt, nàng làm sao có thể
không
thích.
“nói
chàng lại
không
tin, chàng
không
tin thế nào lại vẫn hỏi!” Liêu Đình Nhạn khóc lóc bổ nhào vào
trêngiường, giơ tay tát cho thi thể
một
cái, “Ta
đã
sớm chuẩn bị tốt
đi
cùng chàng rồi, giờ chàng lại
nói
để ta
một
mình cố gắng tồn tại, chàng đồ ngốc bức này, chàng dậy cho ta!”
Cẩn Đức và Thái Tử đầy mặt kinh hách, chưa từng thấy Hoàng Hậu thế này, vội
không
ngừng tiến lên ngăn cản nàng, ngăn cách nàng cùng với thi thể của Tư Mã Tiêu.
Khi Liêu Đình Nhạn ở bên giường lên tiếng khóc lớn, tiếng chuông tang dày nặng xuyên thấu qua tường cung thành nặng nề.
……
Trần Uẩn mở to mắt, mắng
một
tiếng, “Cẩu hoàng đế
thật
biết tính kế, cuối cùng ra
một
chiêu như vậy, cho dù nguyên bản
không
yêu
hắn, cũng phải bị
hắn
cảm động.”
—— “Thế giới này cho dù tuyến cốt truyện hay là tuyến cảm tình đều chếch
đi
toàn diện,
không
tìm lại được.”
Trần Uẩn cả giận
nói: “Ta biết,
không
cần nhắc nhở ta, ta lại
không
phải chỉ có
một
cái thế giới này.” Dứt lời
hắn
vung tay áo, biến mất
không
thấy.
……………………
…………
……
Trâu Nhạn từ trong bóng đè quen thuộc tỉnh táo lại, nàng ngồi dậy, nhìn dưới chân mình dẫm lên thảm nhung, giơ tay mở
một
ngọn đèn bàn
trên
tủ đầu giường bên cạnh, từ đám lộn xộn gồm dung dịch săn da cùng với mặt nạ khăn giấy lấy ra di động, nhìn thời gian phía
trên, vừa mới rạng sáng 5 giờ.
“Hô ——” Trâu Nhạn sau đó ngã vào
trên
giường, che hai mắt mình.
Trở lại thế giới này
đã
gần
một
tháng, thời gian càng dài, trong đầu nàng
một
đời thuộc về ‘ Liêu Đình Nhạn ’ càng ngày càng như
một
giấc mộng, giống như đắp lên
một
tầng lụa mỏng. Nhưng đoạn ký ức kia lại làm nàng sinh ra
một
loại cảm giác xa lạ
nói
không
nên lời đối với thế giới này, rất nhiều việc
nhỏ, nàng đều cần hồi ức
thật
lâu, mới nghĩ ra. Bởi vì như vậy, nàng xin nghỉ dài hạn
một
tháng ở công ty.
Ngày mai nếu còn
không
đi
làm, đại khái công việc này liền
không
còn.
Có
hiện
thực tàn khốc làm đối lập, càng thêm có vẻ những năm nhàn rỗi
không
có việc gì chỉ ăn ngủ đó, hình như là giả. Trâu Nhạn đứng dậy thay quần áo,
đi
ra ngoài chạy buổi sáng, nghe nhạc, chạy ba vòng dọc theo hồ bên công viên, chạy đến tinh bì lực tẫn, cái gì cũng
không
nghĩ.
Trở lại công ty ngày đó, đối với mấy đồng
sự
chào hỏi mình, Trâu Nhạn có chút nghĩ
không
ra họ là ai,
một
ngày công tác hiệu suất thấp,
sự
tình mới chậm rãi quen tay.
“Trâu Nhạn,
cô
hết bệnh chưa a, tôi thấy hôm nay
cô
vẫn còn chút kì quái, cũng
không
thích
nóichuyện.” Tới gần giờ tan tầm, nữ đồng
sự
tới
nói
chuyện phiếm, “Ai, chúng ta mấy người chuẩn bị
điliên hoan,
cô
có
đi
hay
không
a?”
Trâu Nhạn cười rộ lên, “đi
a,
đi
đâu ăn?”
Mấy người
nói
nói
cười cười thu thập đồ đạc tan tầm,
đi
vào thang máy, đến tầng thứ chín, vài người
đivào, người đàn tôn tuổi trẻ
đi
đầu mặc
một
thân tây trang, sắc mặt tái nhợt, nhìn qua tính tình táo bạo, mặt
âm
trầm
thật
không
dễ chọc. Trâu Nhạn nhìn
hắn, nháy mắt thất thanh.
Mấy nữ đồng
sự
khác cũng ngừng câu chuyện, có chút xấu hổ chen vào
một
chỗ, thấp giọng chào hỏi, “Ngụy giám đốc.”
Nam nhân
không
nói
chuyện, liếc mắt nhìn các nàng
một
cái, lại nhìn Trâu Nhạn, ngay sau đó xoay người, chờ thang máy vừa mở ra liền mang theo mấy người
đi
vào phòng họp tầng sáu.
Trâu Nhạn nghe mấy đồng
sự
ríu rít, có chút chưa hồi thần, đến lúc
một
người kéo nàng
một
cái, “Trâu Nhạn, thời gian này
cô
xin nghỉ hẳn là chưa biết, vừa rồi vị kia là Thái Tử gia tuần trước vừa phi hành xuống đây, con trai của Đại lão bản tổng công ty, phân công đến chỗ chúng ta nơi này để rèn luyện.”
Trâu Nhạn: Đây là cái cốt truyện chuyển thế cẩu huyết gì, vì cái gì người này lớn lên giống Tư Mã Tiêu như vậy? Hay là mình điên rồi, nhìn ai đều thấy giống Tư Mã Tiêu?
“không
biết tôn tính đại danh của vị thần tiên hạ phàm này?” Trâu Nhạn hỏi.
Nữ đồng
sự
bị nàng chọc đến cười
không
ngừng, ha ha
một
trận mới
nói: “Là Ngụy Tiêu.”
Trâu Nhạn: “kiều là làm nũng?”
Nữ đồng
sự
tiếp tục cười, “không
không, là tiêu trong thiêu tiêu (đốt hết).”
Trâu Nhạn: Biết rồi, là Tiêu trong Tư Mã Tiêu.
Lúc cùng các đồng
sự
ăn cơm, trong lòng Trâu Nhạn vẫn luôn quanh quẩn những cốt truyện bá tổng kinh điển đó —— “Nhà ta có mười vạn công ty như vậy, có
một
tỷ em
gái
sạch
sẽ
như
cô
vậy ……” “Nữ nhân,
cô
tiếp cận ta, còn
không
phải là vì tiền của ta sao.” “Thực tốt,
cô
thành công khiến cho ta chú ý.”
Phi, bá tổng cái rắm,
hắn
không
phải Thiên Vương lão tử, nàng cũng
không
phải tuyệt sắc mỹ nhân, ai về nhà nấy
đi
tìm mẹ người ấy. Liêu Đình Nhạn
đi
bồi Tư Mã Tiêu,
hiện
tại Trâu Nhạn cũng
không
phải bị bắt buộc
yêu
đương cùng Ngụy Kiều Kiều gì đó.
Nàng Trâu Nhạn, chính là nghèo chết, chết ở bên ngoài, bỏ công việc này, cũng
không
yêu
đương cùng Ngụy Tiêu.
Ngày hôm sau, Trâu Nhạn ở thang máy lần thứ hai ngẫu nhiên gặp được Ngụy Tiêu. Vị giám đốc từ
trêntrời mới rơi xuống này, thủ trưởng của thủ trưởng nàng,
một
tiểu bạch kiểm cả người cao quý lãnh diễm, tính tình hung bạo, có tiếng
không
thích để ý người khác. Lại đột nhiên mở miệng hỏi nàng: “côgọi là gì, cũng
đi
làm ở công ty này? Sao tôi chưa từng thấy
cô?”
Có
một
loại ảo giác quen thuộc, bị bạo quân chi phối. Trâu Nhạn giả cười, “Tôi xác
thật
là nhân viên trong công ty, ở ban mỹ thuật, gọi là Trâu Nhạn.”
Giữa trưa ăn cơm ở nhà ăn, lại gặp vị Thái Tử gia này,
hắn
thế nhưng giống nhân viên bình thường ăn ở căng tin. Liêu Đình Nhạn
không
tự giác nhìn bàn ăn của
hắn, căn bản
không
ăn đến hai miếng
đã
đổ
đi. Nàng trong lòng tức khắc có loại tiêu điều
một
sớm trở lại trước giải phóng, Tư Mã Tiêu có Hoàng Hậu Liêu Đình Nhạn, ăn cơm tự giác hơn nhiều.
Thôi
đi, đây là Ngụy kiều kiều, cũng
không
phải Tư Mã làm nũng,
không
ăn cơm liên quan gì đến nàng.
Buổi chiều ở phòng nước trà, Trâu Nhạn lại nhìn thấy Thái Tử gia
đang
châm trà.
Trâu Nhạn: “……” Ngài ở tầng mười hai
không
có phòng nước trà sao? Thế nhưng cũng phải chạy đến tầng mười uống nước?
Ngụy Tiêu rót nước, đầy mặt
không
kiên nhẫn lấy ra hai viên thuốc nuốt vào, uống ngụm nước to. Thấy Trâu Nhạn nhìn
hắn,
hắn
cũng quay đầu nhìn sang, nhìn trong chốc lát rồi
nói: “Đây là thuốc,
khôngphải đường.”
Trâu Nhạn: Tôi cũng
không
phải đứa ngốc
không
nhìn ra.
Nàng vẫn giả cười, gọi
một
câu Ngụy giám đốc, bưng ly nước chuẩn bị rời
đi, Ngụy Tiêu gọi nàng lại.
Trâu Nhạn xoay người, Ngụy Tiêu nhìn chằm chằm đôi mắt nàng, nhìn nửa ngày, mới
nói: “Khi nào chúng ta có thể ở bên nhau?”
Trâu Nhạn: “……??”
anh
nói
cái gì, tai tôi hình như
không
nghe
rõ?
Vài nữ đồng
sự
kết bạn tới phòng nước trà uống nước, vừa vặn đυ.ng phải
hiện
trường: “……???” Chúng ta nghe thấy bát quái lớn kinh thiên gì?
Ngày hôm sau, tin tức về Trâu Nhạn
yêu
đương cùng Thái Tử gia từ
trên
trời rơi xuống
đã
truyền khắp toàn bộ công ty, đến bảo an và bảo vệ trông cửa cũng đều biết. Trâu Nhạn thề thốt phủ nhận cũng
không
ngăn cản được quảng đại quần chúng nhân dân bát quái,
một
ít cao tầng nghe thấy tin tức cũng
không
mấy tin ngay, nửa
nói
đùa hỏi Ngụy Tiêu, “Ngụy giám đốc, nghe
nói
anh
cùng với Tiểu Trâu ở ban mỹ thuật
đang
nói
chuyện
yêu
đương?”
Ngụy Tiêu dời tầm mắt khỏi màn hình máy tính trước mặt, nhìn về phía người
nói
chuyện: “không
phải.”
Người nọ
đã
hiểu, vừa định
nói
đầu năm nay tiểu
cô
nương
không
chịu yên ổn, chỉ nghĩ làm
không
ra có này nọ, còn chưa
nói
ra miệng, liền nghe thấy Ngụy Tiêu
nói: “Tôi cảm thấy chúng tôi hẳn là
đã
kết hôn.”
Đám cao tầng ở phòng họp: “……???”
Tới buổi chiều, lời đồn đãi biến thành Trâu Nhạn kỳ
thật
đã
sớm kết hôn cùng Ngụy Tiêu, lúc trước xin nghỉ dài hạn chính là
đi
tuần trăng mật. Các đồng
sự
đều kêu thảm nàng kết hôn vì sao
không
phát kẹo mừng.
Trâu Nhạn: Mọi người thanh tỉnh
một
chút! Giả! Đều là giả!
không
đến mấy ngày, ở đại sảnh công ty, Trâu Nhạn nhìn thấy
một
vị đại mỹ nhân, mỹ nhân rất quen thuộc lôi kéo nàng, “Con cùng với A Kiều tuổi đều
không
nhỏ, chuẩn bị khi nào có con? Nếu các con vợ chồng son ngại phiền toái
không
chịu nuôi, có thể đưa về nhà cho ta nuôi.”
Trâu Nhạn: “Tỷ tỷ, người là?”
Mỹ nhân ôn nhu cười rộ lên: “Ta là mẹ của A Kiều nha.”
Trâu Nhạn: Mẹ…….
Nàng tìm được Ngụy Tiêu, “Tổ tông,
anh
đừng đùa tôi!”
Ngụy Tiêu nhìn nàng, bỗng nhiên cười rộ lên, “rõ
ràng nhớ
rõ
tôi, còn muốn làm bộ
không
quen biết.”
Trâu Nhạn: “!?”
Ngụy Tiêu: “không
phải
đã
nói, em phải bồi tôi.”
Trâu Nhạn hồi lâu mới
nói: “Nếu đổi là người khác,
anh
như vậy, khẳng định là tiết mục ngược luyến tình thâm.”
Ngụy Tiêu giơ tay nhéo nhéo gáy nàng, lộ ra
một
hàm răng trắng dày đặc: “Cho nên,
không
đổi người, chỉ có em.”
(Quyển thứ nhất xong)