Quyển 1 - Chương 23: Trời có mây gió bất trắc

Ở Cửu Hoa hành cung ngày tháng trôi qua cực kỳ tiêu dao, Liêu Đình Nhạn lúc trước bởi vì hai quả dưa ban thưởng hậu hĩnh cho cung nhân trồng dưa, làm cho toàn bộ các cung nhân ở hành cung đều hao hết tâm tư lấy lòng nàng, hy vọng chính mình cũng có thể may mắn nhận được ban thưởng phong phú.

Trong núi tóm lại là so với trong cung càng làm người ta thả lỏng, đồ vật thú vị cũng càng nhiều, các cung nhân hôm nay bắt được con chim

nhỏ

xinh đẹp, ngày mai đưa lên con nai con, hao hết tâm tư bày trò cho nàng. Liêu Đình Nhạn chính mình chơi

không

đủ, còn phải chia sẻ cho Tư Mã Tiêu

một

chút,

hắncó thích hay

không

Liêu Đình Nhạn nhìn

không

ra, nhưng có thể phát

hiện

ít nhất

hắn

không

chán ghét.

Từ khi tới Cửu Hoa hành cung, ngược lại đại bộ phận thời gian Tư Mã Tiêu đều nằm liệt ở đó nghỉ ngơi, Liêu Đình Nhạn hăng hái chạy khắp nơi quanh hành cung.

Hành cung trong núi ban đêm yên lặng, mở cửa sổ ra, dù

không

cần bồn băng cũng cảm thấy mát mẻ. Bọn họ ngủ

trên

giường lót chiếu trúc ngọc, lạnh băng rất là thoải mái. Liêu Đình Nhạn tắm gội xong liền rũ tóc nằm ở

trên

giường, trong tầm tay bày các loại trái cây ướp lạnh, Tư Mã Tiêu ở bên nàng, dùng tay chậm rãi vuốt chải mái tóc dài cho nàng —— đây là

yêu

thích gần đầy

hắn

mới thêm vào.

Thường thường Liêu Đình Nhạn cứ như vậy mơ hồ mà ngủ mất, buổi sáng tỉnh lại phát

hiện

Tư Mã Tiêu ngủ còn chưa tỉnh. Liên tiếp vài sáng sớm tỉnh lại phát

hiện

Tư Mã Tiêu còn

đang

ngủ, Liêu Đình Nhạn cảm thấy

không

thích hợp, phải biết rằng từ trước đên giờ

trên

cơ bản nàng đều ngủ sớm dậy muộn hơn Tư Mã Tiêu, buổi sáng tỉnh lại phát

hiện

hắn

còn

đang

ngủ, loại tình huống này cực ít.

Nàng suy đoán, có thể là vào mùa này thân thể Tư Mã Tiêu có cái gì đó dị thường. Nghĩ lại nghe

nói

hắntừ trước tới nơi này tránh nóng

không

mang theo bất kì mỹ nhân nào, cũng có thể phỏng đoán

hắn

xác

thật

có chỗ

không

bình thường. Nhưng Tư Mã Tiêu

không

nói, nàng coi như

không

biết thôi.

Đáng giá cao hứng chính là, mấy ngày này Tư Mã Tiêu tính tình tốt rất nhiều, ít nhất

không

còn động bất động muốn gϊếŧ người.

Phát

hiện

điểm này, Liêu Đình Nhạn trong lòng cũng

nhẹ

nhàng rất nhiều, hơn nữa ở Cửu Hoa hành cung vô câu vô thúc, nàng quả thực thành con ngựa hoang thoát cương, còn có thể làm ra chuyện leo cây hái quả

không

phù hợp thân phận Quý Phi. Tư Mã Tiêu chưa bao giờ quản nàng làm cái gì, trừ Tư Mã Tiêu, địa vị tối cao nơi này chính là Liêu Đình Nhạn, bởi vậy, Liêu Đình Nhạn dứt khoát cao hứng như thế nào

thì

làm tới như thế đấy.

Nàng

đang



một

dòng suối trong núi gần hành cung bắt cá, làn váy và tay áo đều ướt đẫm, mới dưới

sự

trợ giúp của

một

đám cung nhân nữ hầu bắt được

một

con cá

nhỏ.

Cuối cùng con cá

nhỏ

này tiến cống lên cho Tư Mã Tiêu, để

hắn

ăn.

Cẩn Đức vẫn là lần đầu nhìn thấy mỹ nhân hậu cung như vậy, lặng lẽ báo cáo cho Tư Mã Tiêu, “Bệ hạ, mấy ngày này, Quý Phi ngày ngày ở chỗ nước cạn bên kia nghịch nước, có phải là có chút……”

Tư Mã Tiêu dựa ở

trên

giường nhắm mắt dưỡng thần, vẫy vẫy tay, “Cứ để nàng cao hứng, phái nhiều người bảo vệ.”

Cẩn Đức cũng chỉ

nói

một

câu này, rốt cuộc

không

dám nhiều lời.

Nhưng mà, từ xưa đến nay vẫn có câu

nói

là vui quá hóa buồn.

Tháng ngày vui sướиɠ tùy tính

không

được mấy hôm liền xảy ra chuyện.

một

ngày này, Liêu Đình Nhạn giống mấy ngày trước đây ở chỗ nước cạn chỗ nghịch nước hóng mát, bên cạnh còn có mười mấy cung nhân hầu hạ, chỗ xa hơn là

một

đội hộ vệ bao vây mảnh rừng cây này, biến cố liền đột nhiên xảy ra.

một

đám thích khách che mặt vượt qua phòng tuyến hộ vệ, vọt tới các nàng bên này, sợ tới mức chúng cung nhân run bần bật chạy trốn tứ tán. Có hai cung nhân túm Liêu Đình Nhạn chạy vào trong rừng, muốn né tránh những thích khách đó. Bởi vì trường hợp quá mức hỗn loạn, mọi người chạy thực nhanh. Liêu Đình Nhạn căn bản

không

nghĩ

sẽ

có thích khách tới ám sát mình.

Chư vị,

nói

đạo lý

một

chút, chẳng lẽ

không

phải ám sát hoàng đế mới là bình thường sao?

Hoảng hốt

không

chọn đường chạy

một

lát, càng chạy càng hẻo lánh, Liêu Đình Nhạn bắt đầu cảm thấy

không

thích hợp, nàng dừng lại, nhìn về phía hai cung nhân thần sắc khẩn trương, “Các ngươi muốn mang ta

đi

nơi nào?”

một

cung nhân nắm chặt nàng, sức lực lớn mười phần, “Quý Phi, nô chỉ mang ngài trốn những thích khách đó a.”

Liêu Đình Nhạn nhìn nhìn chung quanh, muốn lôi tay ra, “Vậy các ngươi vì sao càng chạy càng xa Cửu Hoa hành cung?”

Hai cung nhân liếc nhau,

một

người đôi tay nắm chặt Liêu Đình Nhạn,

một

người liền tới che nàng miệng, Liêu Đình Nhạn thấy

không

đúng, giãy giụa cắn tay cung nhân

một

cái, nhân lúc đối phương ăn đau hô to ra tiếng. Trong rừng cây có thanh

âm

lá cây cọ xát truyền đến, sột sột soạt soạt, mấy người ăn mặc như thích khách xuất

hiện

ở cách đó

không

xa. Cung nhân lại lần nữa che miệng Liêu Đình Nhạn, ở bên tai nàng thấp giọng uy hϊếp

nói: “Quý Phi có thể nghĩ kỹ, những thích khách đó là muốn gϊếŧ Quý Phi, chúng ta tạm thời lại có thể bảo đảm Quý Phi an toàn, Quý Phi cũng

không

nên

không

biết tốt xấu!”

Liêu Đình Nhạn: Muốn nôn, các ngươi thế nhưng còn

không

phải

một

đám sao?

Nàng vốn dĩ cho rằng có hai đám người muốn gây bất lợi cho mình cũng

đã

đủ kỳ quái, ai biết hai cung nhân kia bắt cóc nàng chạy ra khỏi rừng cây, lại gặp phải mai phục, hai cung nhân đột nhiên

không

kịp phòng ngừa bị hai mũi tên bắn lén đâm thủng ngực, lập tức ngã xuống đất bỏ mình. Liêu Đình Nhạn cũng trúng

một

mũi tên, bất quá nàng hơi may mắn hơn, mũi tên

không

đâm vào nơi yếu hại, chỉ đâm lên cánh tay, nhưng mà vẫn đau đến trước mắt nàng tối sầm té ngã xuống đất.

Mấy hán tử ăn mặc mười phần thô lỗ từ rừng cây nhảy ra. Liêu Đình Nhạn vừa mới ngẩng đầu nhìn thoáng qua, còn

không

kịp chạy,

đã

bị

một

hán tử thô tráng nhanh chóng xông tới bắt được. Đại hán kia kéo cánh tay nàng, túm đau đến mức nàng lại ứa ra

một

trận mồ hôi lạnh.

thật

là con mẹ nó, sao lại đau như vậy, còn mũi tên này hẳn

không

phải là

không

sạch

sẽ

đi, vạn nhất bị nhiễm trùng, ở thời đại này

thật

sự

sẽ

chết người!

“Hắc, mấy

anh

em chúng ta vận khí cũng

thật

tốt, nhặt được đồ tốt như vậy, di chuyển quanh đây

đãlâu

không

có cơ hội,

không

thể tưởng tượng được hôm nay có người giúp chúng ta

một

phen, đưa người đến trước mặt.” Hán tử cạc cạc cười to, cẩn thận đánh giá Liêu Đình Nhạn

đang

sắc mặt tái nhợt, nhăn mày hút khí.

“Xem nữ lang này lớn lên xinh đẹp như vậy, khẳng định chính là Liêu Quý Phi kia, người đẹp còn từng ngủ với hoàng đế, cứ như vậy gϊếŧ

đi

không

phải quá đáng tiếc sao,

không

bằng chúng ta mang nàng

đi, để

anh

em chúng ta ngủ mấy lần, ngủ đủ rồi lại gϊếŧ cũng được a.”

Mấy hán tử khác đều có chút ý động, nhìn về phía hán tử khô gầy cầm đầu kia, hán tử cầm đầu lại lắc đầu, dứt khoát

nói: “không

được,

không

cần cành mẹ đẻ cành con, nhanh động thủ, cắt đầu nàng

đigiao hàng, nhanh chóng lấy thù lao tới tay mới là chính

sự.”

Hán tử túm chặt Liêu Đình Nhạn kia còn có chút

không

cam lòng, kêu

một

tiếng đại ca.

Nhưng đúng lúc này, thích khách che mặt lúc trước

đã

đuổi tới đây, hai bên vừa đối mặt, liền

không

nóihai lời động chân tay tới.

Liêu Đình Nhạn:…… Cho nên

nói

các ngươi cũng

không

phải

một

đám, rốt cuộc có bao nhiêu người muốn lấy mạng chó của ta?! Mẹ nó cánh tay đau quá!

Hơn nữa

nói

thật, nếu hai bên đều muốn gϊếŧ nàng, vì cái gì

không

cùng nhau gϊếŧ, còn muốn trước đánh

một

trận rồi quyết định do ai động thủ, vậy cũng quá sa điêu

đi. Liêu Đình Nhạn ở dưới tình huống nguy cơ tứ phía, sinh mệnh nguy ngập, vẫn

không

nhịn được nội tâm mãnh liệt vô ngữ. Loại đãi ngộ bị người đoạt tới cướp

đi, gϊếŧ tới gϊếŧ lui, quả nhiên

không

bôi nhọ thân phận nữ chính.

Nếu sớm biết ban ngày ban mặt ở gần hành cung chơi bắt cá còn gặp thích khách, nàng liền thành

thậtở hành cung cùng Tư Mã Tiêu ngủ ngon!

Liêu Đình Nhạn trong lòng mắng to, bị hán tử kia túm lấy vừa đánh vừa lui.

“Lão tam, trước mang nữ nhân này

đi, hội hợp ở chỗ cũ!”

Hán tử bắt Liêu Đình Nhạn kia lớn tiếng đáp ứng, kéo nàng chui vào đám cây cối. Đám huynh đệ thích khách đuổi tới đây

không

nhiều lắm, nhất thời bị mấy hán tử này ngăn cản, vô pháp đuổi theo. Mà Liêu Đình Nhạn bên này bị người túm lấy chạt trốn, da thịt đều bị gai nhọn trong rừng đâm bị thương, miệng vết thương

trên

cánh tay càng

không

ngừng đổ máu, nhiễm đỏ nửa bên xiêm y của nàng.

Bên này núi rừng rậm rạp, mọc rất nhiều loại cây. Nhưng đại hán kia tựa hồ rất quen thuộc địa hình, nhìn dáng vẻ ở chỗ này

đi

lại rất nhiều lần, cơ hồ là kéo Liêu Đình Nhạn đổi tới đổi lui, trong chốc lát chui ra khỏi rừng cây,

đi

tới

một

sơn đạo hẻo lánh.

Liêu Đình Nhạn thân thể này vốn chính là tiểu thư quý tộc, tiến cung rồi lại bị Tư Mã Tiêu dưỡng đến tứ chi

không

cần,

một

chuyến này mang theo vết thương chạy xuống, suýt nữa hôn mê

đi, mới vừa dừng lại liền té ngã

trên

đất, trước mắt biến thành màu đen.

thật

sự

không

được a, an nhàn khiến người ta sa đọa, thân thể

không

rèn luyện chạy trốn cũng chưa có sức lực và thể lực. Bất quá vị huynh đệ này đầu óc

thật

không

thành vấn đề sao?

nói

tốt là gϊếŧ nàng, sao lại

không

trực tiếp chém đầu nàng, còn phải lo lắng cố sức mang theo nàng

một

người bị thương cùng nhau chạy?

Chờ ngẩng đầu nhìn lên đại huynh đệ đầy mặt cười da^ʍ, Liêu Đình Nhạn minh bạch, à, thấy sắc nảy lòng tham.

nói

câu

nói

thật, xem

hắn

gương mặt này, nàng tình nguyện lựa chọn ngủ Tư Mã Tiêu.

“Quý Phi mỹ nhân, ngoan ngoãn cùng đại gia ta

đi, nếu nàng chịu hầu hạ ta

một

chuyến, lúc gia gϊếŧ nàng

sẽ

động thủ nhanh nhẹn, miễn cho nàng thêm

một

lần chịu tội.” Hán tử hắc hắc cười, phỏng chừng nếu

không

phải nơi này còn

không

an toàn,

hắn

liền chuẩn bị trực tiếp làm.

Liêu Đình Nhạn trong lòng phát hoảng,

trên

mặt lại

không

có biểu tình gì, càng là

một

chữ cũng

khôngnói.

Cố lên, tin tưởng quân ta có thể qua được!

nói

chung loại tiết mục này nhất định có thể từ tuyệt địa phùng sinh…… Ngao, tóm lại Tư Mã Tiêu cứu mạng a, ngươi nhanh chạy tới cứu ta! Lại muộn nữa ta

thật

sắp chết rồi!

Lúc Liêu Đình Nhạn thành tâm thành ý kêu gọi,

một

người như kỳ tích từ

trên

trời giáng xuống. Bất quá

không

phải Tư Mã Tiêu, mà là Trần Uẩn.

Trần · nam chủ nguyên tác · chuyên nghiệp cứu



nương gặp nạn · Uẩn.

“Liêu nữ lang nàng

không

sao chứ?” Trần Uẩn

không

biết vì sao dắt ngựa xuất

hiện

tại đây

trên

sơn đạo hoang vắng,

một

phen xử lý đại hán kia, liền duỗi tay đỡ lấy Liêu Đình Nhạn.

“Ngươi……” Liêu Đình Nhạn chỉ hộc ra

một

chữ, cả người trước mắt

đã

mơ hồ

một

mảnh.

Trần Uẩn ôm lấy nàng, đầy mặt lo lắng: “Ta là Trần Uẩn,

không

biết Liêu nữ lang còn có nhận ra ta

không, chúng ta từ trước

đã

gặp. Nữ lang bị thương, bất quá

không

cần lo lắng, ta liền mang nữ lang

đitìm đại phu trị liệu.”

Liêu Đình Nhạn đến

hắn

nói

cũng chưa nghe xong liền hôn mê bất tỉnh.

……

Tư Mã Tiêu ngồi ở phía

trên,

trên

mặt biểu tình lãnh lệ, nghe chấp kim tướng quân hồi báo tin tức, “Khắp núi rừng đều

đã

điều tra

một

lần, vẫn là

không

tìm được nơi Quý Phi rơi xuống, chỉ tìm được thi thể hai cung nhân, mấy cỗ thi thể hán tử giang hồ lùm cỏ, còn có mấy cỗ thi thể thích khách ……”

Nhận thấy bệ hạ hơi thở dồn dập, chấp kim tướng quân đến đầu cũng

không

dám ngẩng lên, từ hôm qua Quý Phi mất tích, đến hôm nay,

đã



không

biết bao nhiêu người bị liên lụy vứt bỏ tính mạng, vị phụ trách hộ vệ Quý Phi kia, bởi vì thủ vệ bất lợi, làm kẻ gian nhân cơ hội bắt Quý Phi,

đã

sớm bị xử trí. Còn những cung nhân nhân loạn chạy trốn bị bắt về, thích khách bị bắt lấy,

một

ngày nay phía trước thiên điện

đã

vang lên các loại tiếng kêu thảm thiết, làm người nghe sởn tóc gáy,

hắn

thật

sợ bây giờ bệ hạ lại phát tác

một

hồi, trực tiếp cũng ban chết cho

hắn.

Cũng may Tư Mã Tiêu chỉ lạnh lùng phân phó câu: “Tiếp tục tìm.”

Chấp kim tướng quân

đi

xuống, hoạn quan vội vàng tiến vào, trình công văn lên, “Bệ hạ,

đã

có người nhận tội, bốn cung nhân bị thu mua, có người muốn bọn họ nhân cơ hội bắt Quý Phi

đi.”

“Những thích khách đó đâu?”

Hoạn quan đầu càng thấp: “Mấy thích khách còn chưa có ai nhận tội.”