Quyển 1 - Chương 22: Đều là Quý phi dạy thật tốt a

Trần Uẩn

đi

vào trong thư phòng của Tần Nam Vương, thấy

trên

mặt

hắn

mang cười, ánh mắt nhìn mình cũng thực vừa lòng, liền đoán được là việc

đã

thành.

“Phụ thân.” Trần Uẩn cười

nói.

Tần Nam Vương gật gật đầu, cầm lấy

một

phong thư trong tầm tay đưa cho Trần Uẩn, “Con

đã

đến rồi, nhìn xem, Lạc Kinh gởi thư. Quả thực như lời của con, vị kia

đã

đồng ý, có

hắn

tương trợ, đại

sự

của chúng ta có hi vọng.”

Trần Uẩn cười theo, cung kính tiếp nhận thư, mở ra nhìn kỹ. Tần Nam Vương mấy ngày nay, nhìn người con rể này là càng xem càng thuận mắt, người này tài trí hơn người, quan trọng nhất chính là

hắn

có dã tâm có đảm lược, về điểm này mà

nói, so với bản thân mình còn càng ưu tú hơn. Tần Nam Vương biết tính cách của mình, thường dễ dàng băn khoăn quá nhiều,

không

có quả quyết như người trẻ tuổi này.

Thời gian này, mắt thấy Trần Uẩn làm những thủ hạ của mình nhìn với con mắt khác, Tần Nam Vương cũng đúng lúc bỏ ra chút quyền lợi cho

hắn.

hắn

chỉ có Tần Vô Hạ

một

nữ nhi như vậy, ngày sau

hắn

đirồi, nữ nhi còn phải để cho Trần Uẩn chăm sóc, có lẽ chờ bọn họ tính toán đại

sự

thành công, thiên hạ này đều thuộc về Tần gia

hắn, mà tương lai trừ

hắn

ra, có thể ngồi

trên

cái vị trí, chỉ có thể là hài tử do nữ nhi sinh ra.

Tần Nam Vương dấu tinh quang trong mắt, lại khen ngợi: “Ít nhiều nhờ con cho người truyền ra lời đồn đãi, lại phái người châm ngòi nạn dân khắp nơi,

hiện

giờ chỉ chờ tình huống càng thêm nghiêm trọng, chúng ta liền có thể dựa thế khởi

sự.”

Trần Uẩn cười cười, thở dài

một

tiếng: “Nhưng hoàng đế Tư Mã Tiêu tàn bạo, chỉ sợ những nạn dân đó nháo

sự

cũng phải nếm chút khổ sở, đến lúc đó chúng ta cần sớm phái người tương trợ mới được. Còn nữa người chúng ta an bài trong Lạc Kinh, bị hoàng đế gϊếŧ

không

ít,

thật

sự

đáng tiếc. Bởi vì

một

chút lời đồn đãi liền tùy ý gϊếŧ người như thế, nếu

không

lật đổ bạo quân này, chắc chắn có càng nhiều bá tánh vô tội phải chịu khổ.”

Tần Nam Vương

không

để bụng, “Vậy

thì

có gì, bất quá chết vài người mà thôi, lại phái người khác

đi

ẩnnúp là được.” Lời tuy như thế, nhưng trong lòng

hắn

đối với tính cách của Trần Uẩn lại rất vừa lòng, chính là tính cách như vậy ngày sau mới

không

có khả năng vong ân phụ nghĩa.

Trần Uẩn rời khỏi chỗ Tần Nam Vương, trở lại viện của mình, nhận được

một

phong thư khác. Phía

trênviết cũng là tin tức từ Lạc Kinh, bất quá tương đối hỗn độn, ánh mắt Trần Uẩn cuối cùng dừng lại ở chỗ cuối thư, viết Liêu Quý Phi được hoàng đế Tư Mã Tiêu sủng ái, ngày gần đây

đang

chuẩn bị cùng

đi

Cửu Hoa hành cung ra ngoài tránh nóng.

Ngày mùa hè Lạc Kinh thời tiết nóng bức, mùa hè này phá lệ quái dị, dường như so với năm trước càng nóng hơn vài phần, Liêu Đình Nhạn sợ nóng nhất, từ lần trước dùng quá nhiều băng làm cho sinh bệnh, bệnh khỏi rồi nàng lại

không

dám tùy tâm sở dục dùng băng, nhưng

thật

sự

quá nóng.

Ban đêm, Liêu Đình Nhạn ngủ đến mơ mơ màng màng luôn tiến đến bên người Tư Mã Tiêu, muốn ôm

hắn

ngủ, ai bảo nhiệt độ cơ thể Tư Mã Tiêu thích hợp. Nhưng chỉ ôm trong chốc lát nàng cảm thấy nóng, lại đẩy Tư Mã Tiêu ra lăn vào phía trong giường, như thế cả đêm lăn lộn tới lăn lộn

đi, Tư Mã Tiêu quả thực sắp bị nàng làm chết, ngủ

không

tốt hỏa khí cũng lớn hơn bình thường rất nhiều.

Vì tất cả mọi người đều tốt, Tư Mã Tiêu thực nhanh quyết định mang Quý Phi

đi

Cửu Hoa hành cung tránh nóng. Mùa hè vừa rồi Tư Mã Tiêu cũng

đi

Cửu Hoa hành cung ở

một

thời gian, nhưng chưa từng mang theo mỹ nhân hậu cung

đi

cùng, năm nay vẫn là

một

lần đầu, lúc này trong ngoài cung càng thêm hiểu biết Liêu Quý Phi trong truyền thuyết được thánh sủng đến mức độ nào.

Biết được Tư Mã Tiêu mang Liêu Quý Phi

đi

Cửu Hoa hành cung tránh nóng, trong cung các mỹ nhân khác tâm tình đều thực phức tạp, năm rồi các nàng ước gì Tư Mã Tiêu nhanh

đi

tránh nóng, lưu lại các nàng ở lại cung đình Lạc Kinh tốt xấu quá mấy ngày sống yên ổn,

không

cần mỗi ngày lo lắng đầu

sẽ

bị rơi, da

sẽ

bị lột. Nhưng năm nay, Tư Mã Tiêu riêng mang theo Liêu Quý Phi

đi

cùng,

thật

giống như lại

một

lần làm cho các nàng



ràng ý thức được, các nàng nhiều người như vậy cũng

không

thể làm gì mà bị kẻ tới sau làm được, trong lòng sao có thể thoải mái.

không

thoải mái nhất chính là, đối với tình huống này các nàng còn

không

hề có cách nào.

Mặc kệ những người khác nghĩ như thế nào, Liêu Đình Nhạn là người vui mừng nhất. Hành cung tránh nóng a…… Nàng lúc ở thời đại kia xem phim truyền hình có nhắc tới hành cung tránh nóng, hình nhau đều xây ở trong núi, hoàn cảnh thanh u, rất là mát mẻ.

Ở Lạc Kinh lâu như vậy, nàng cũng

không

sai biệt lắm có chút chán ngấy, vừa vặn

đi

hành cung giải sầu, kiến thức

một

chút người cổ đại có tiền có quyền vào mùa hè sinh hoạt như thế nào.

Xe ngựa chạy mấy ngày, rốt cuộc tới Cửu hoa cung. Nơi đây quả nhiên là phong thuỷ bảo địa, mới xuống xe ngựa, Liêu Đình Nhạn liền cảm giác

một

trận gió núi tươi mát thổi vào mặt, mang theo hơi thở vô cùng sạch

sẽ

thoải mái thanh tân, chung quanh cỏ cây tươi tốt, thanh sơn liên miên, làm cho nhiệt độ

không

khí giảm đáng kể, Liêu Đình Nhạn lập tức cảm thấy

một

trận buồn ngủ nảy lên, nhịn

khôngđược nheo nheo mắt.

Lần này

đi

ra ngoài, trừ hoàng đế và Quý Phi, còn có rất nhiều cung nhân hầu hạ cùng hộ vệ bảo hộ, bọn họ đều từng nghe lời đồn đãi về Liêu Quý Phi, bên ngoài

hiện

đều truyền ra nàng có mỹ mạo thiên tiên, mới mê hoặc Tư Mã Tiêu thần hồn điên đảo. Nhưng người chân chính gặp được Liêu Đình Nhạn cực ít, mọi người trong lòng đều tò mò về nàng, lần này

đi

ra ngoài Cửu hoa cung, mới có cơ hội chính mắt nhìn thấy tuyệt thế mỹ nhân trong lời đồn kia.

Liêu Đình Nhạn được đỡ xuống xe ngựa, say mê với gió mát núi xanh ở Cửu hoa cung,

trên

mặt

khôngche đậy bất cứ thứ gì, băng cơ ngọc nhan, thanh triệt thông minh sắc xảo,

một

thân áo lụa màu nhạt theo gió bay tán loạn,

thật

sự

giống như tiên tử trong mây, khiến người ta kinh diễm.

Người xem há hốc mồm

không

phải ít, chờ đến Liêu Đình Nhạn vào trong Cửu hoa cung, rất nhiều người mới hồi phục tinh thần lại, thầm nghĩ trong lòng, nếu ta là hoàng đế, ta cũng thích mỹ nhân thiên tiên như vậy.

Nếu Liêu Đình Nhạn biết được những người này suy nghĩ cái gì, nàng

sẽ

chỉ làm mấy cái xem thường.

đã

từng, nàng cũng cho rằng Tư Mã Tiêu nhân thiết là hôn quân háo sắc, nhưng

hiện

tại nàng

đã

minh bạch, hôn quân

thì

có, háo sắc là còn chờ thương thảo, rốt cuộc người này

thật

sự

thẩm mỹ khiến người ta

không

chịu nổi, công năng tìиɧ ɖu͙© cũng làm người ta hoài nghi.

Ở hành cung tránh nóng ngày thứ nhất, Tư Mã Tiêu cuối cùng

không

còn nửa đêm bị Quý Phi mình đẩy tỉnh, Quý Phi lại khôi phục giấc ngủ ngon dĩ vãng, có thể ngủ say đến hừng đông. Tư Mã Tiêu nửa đêm phát thần kinh, niết mặt cắn tay mà lăn lộn cũng

không

thể đánh thức nàng. Liêu Đình Nhạn buổi sáng dậy, phát

hiện

nhóm nữ hầu nhìn mình ánh mắt có điểm kỳ quái, soi soi gương, lúc này mới phát

hiệntrên

má mình có dấu răng,

không

hề nghi ngờ là Tư Mã Tiêu làm ra chuyện tốt.

“……” Lợi hại,

không



cắn như thế nào, thế nhưng cũng

không

cắn tỉnh nàng.

Tư Mã Tiêu cảm thấy nàng mới lợi hại nhất, cắn mặt nàng như vậy nàng cũng

không

tỉnh, nếu

khôngphải thấy nàng còn hô hấp, đều phải cho rằng nàng tắt thởi rồi. Tư Mã Tiêu nghĩ trăm lần cũng

khôngra, lúc trước vừa mới bắt đầu ngủ cùng

hắn, Liêu Đình Nhạn vừa đẩy liền tỉnh,

hiện

giờ cắn nàng còn

không

tỉnh, nàng là

thật

không

có tâm cảnh giác với

hắn

hay thuần túy là lười?

Liêu Đình Nhạn ngủ ngon, ăn uống cũng tốt lên theo, hơn nữa ở hành cung tránh nóng món ăn sơn trân thôn quê mới mẻ,

không

cẩn thận liền ăn nhiều hơn. Nhìn nhìn lại hành cung còn có ao tắm rửa có thể làm bể bơi, tắm xong rồi còn có nữ hầu chuyên môn mát xa,

thật

là sung sướиɠ, Tư Mã Tiêu cũng chưa hưởng thụ được như nàng.

Tư Mã Tiêu còn ở trong

một

góc nào đó của hành cung gặp mật thám. Cao thái bảo tọa trấn Lạc Kinh, có tin tức gì đều

sẽ

phái hoạn quan phía dưới tới hội báo.

“Hồi bẩm bệ hạ, lần trước bệ hạ sai người

đi

điều tra chuyện kho lúa Tế Địa,

hiện

giờ

đã

điều tra

rõ. Lương trữ trong kho lúa Tế Địa, mấy năm trước

đã

bắt đầu bị Đô quốc tướng sai người tự mình lấy

đimua bán,

hiện

giờ bên trong lương thảo mười phần chỉ còn hai ba, lúc trước bệ hạ ra lệnh mở Tế Địa, Đô quốc tướng ngầm từ Độ Viên vận chuyển hơn phân nửa lương thực bù vào……”

Độ Viên trữ lương thảo so với kho Tế Địa còn quan trọng hơn, Tư Mã Tiêu lúc trước sở dĩ

không

động đến kho Độ Viên mà mở kho Tế Địa, chính là bởi vì nguyên nhân này, lúc trước Đô quốc tướng nhất định

không

chịu mở kho Tế Địa,

hắn

đã

có hoài nghi,

hiện

giờ chứng thực, Tư Mã Tiêu

thật

sự

một

chút cũng

không

ngoài ý muốn.

trên

mặt

hắn

nhìn

không

ra bao nhiêu tức giận, thậm chí có vẻ quá mức vô vị.

“một

khi

đã

như vậy, tìm cơ hội cho người tố giác kho Độ Viên tồn lương bị giảm bớt, quan viên quản lý trông giữ kho lúa hai nơi đều xử trí, còn Đô quốc tướng, tùy

hắn

đi.” Tư Mã Tiêu

nhẹ

cầm

nhẹ

buông,

không

có ý tứ động đến Đô quốc tướng.

Hoạn quan hồi bẩm tuy có khó hiểu, nhưng trăm triệu

không

dám tìm hiểu ý tưởng của bệ hạ, bái

hắnmột

bái rồi lui về phía sau

đi

ra ngoài.

Tư Mã Tiêu đứng dậy

đi

tìm Liêu Đình Nhạn,

đi

ra điện, còn chưa

nói

gì, gặp gỡ cung nhân liền chủ động quỳ gối hành lễ, tiếp theo

nói

cho

hắn

Quý Phi ở chỗ nào, cũng

không

cần

hắn

hỏi.

một

đường đều như thế này, giống như các cung nhân đều khẳng định

hắn

đi

loạn tại đây chính là

đangtìm Quý Phi.

Nhận thấy điểm này, Tư Mã Tiêu bước chân ngừng lại, thế nhưng cảm thấy có vẻ

không

được tự nhiên. Từ khi nào bắt đầu biến thành như vậy?

hắn

chưa nghĩ kỹ,

đã

nghe thấy tiếng Liêu Đình Nhạn cười. Nàng thường xuyên cười, nhìn thấy đồ vật

yêu

thích cao hứng mà cười, bởi vì thực thoải mái thích ý cũng cười, tuy rằng

không

cao hứng nhưng muốn làm bộ cao hứng lại giả cười, vân vân, cười ra tiếng

nhẹ

nhàng sung sướиɠ giống như vậy nhưng

thật

ra rất ít.

Tư Mã Tiêu nghĩ, dừng bước chân lại, đứng ở nơi xa nhìn.

Liêu Đình Nhạn được mấy nữ hầu vây quanh,

đang

đứng ngoài

một

mảnh ruộng dưa. Đại khái đó là cung nhân trong hành cung tự trồng, ở

một

góc ngự viên, dây leo bò đầy đất mặt thậm chí kéo dài đến bờ tường, bò lên

trên

nóc nhà,

trên

mặt đất kết mười mấy quả dưa xanh mượt, Liêu Đình Nhạn xoay người lại gõ dưa hấu, mấy nữ hầu ở

một

bên nhấc làn váy và tóc dài cho nàng. Nàng tựa hồ mới vừa tắm gội xong

không

lâu, tóc dài còn chưa búi lên, buông xõa ở sau người.

Liêu Đình Nhạn rất có hứng thú, nhất nhất gõ từng quả dưa, cuối cùng lựa chọn

một

quả, các nữ hầu nhìn quả dưa, sôi nổi khích lệ Quý Phi tuệ nhãn như đuốc, quả này khẳng định là ngọt nhất.

Hái quả dưa xuống, Liêu Đình Nhạn còn muốn tự mình ôm, nhóm nữ hầu vội lau sạch

sẽ

bụi đất bám ở bên ngoài quả dưa rồi lại giao cho nàng.

Cung nhân chờ ở

một

bên kia, mặc

một

thân chế phục màu xanh lá của hoạn quan hành cung,

hắn

thấp giọng

nói

gì đó, lại chỉ chỉ

một

góc

trên

nóc cung điện. Liêu Đình Nhạn sau khi nghe xong, ôm dưa lùi lại, dẫm lên

một

cục đá nhìn lên nóc nhà,

trên

mặt lộ ra tươi cười.

Tư Mã Tiêu nghe thấy nàng

nói: “trên

nóc nhà quả nhiên cũng mọc lên hai quả dưa, còn

không

nhỏđâu, hái

một

quả xuống nhìn xem?”

Nàng vừa

nói

như vậy, có cung nhân

đi

tới, bắc thang hái dưa hấu, lại đưa đến tay nàng.

Tư Mã Tiêu xem xong, cũng

không

đi

qua, trực tiếp xoay người về trong điện nằm. Cửa sổ mở rộng, bên ngoài gió núi thổi vào, Tư Mã Tiêu nằm

không

bao lâu, nhắm mắt lại nghe thấy tiếng bước chân liên tiếp. Trước khi tiếng bước chân

nhẹ

nhàng tới gần,

hắn

mở to mắt liếc nhìn

một

cái, quả nhiên nhìn thấy Liêu Đình Nhạn ôm hai quả dưa hấu.

“Bệ hạ, thϊếp mới vừa hái dưa, bệ hạ muốn nếm thử hương vị sao?”

Tư Mã Tiêu ngồi dậy, giơ tay đẩy đẩy hai quả dưa đặt ở trước mắt, “Trong hành cung này còn trồng dưa hấu?”

Liêu Đình Nhạn cười trả lời, “Là

một

cung nhân trong hành cung tự trồng!” Tiếp theo liền đem chuyện thú vị

trên

nóc nhà cũng có dưa

nói

một

lần.

Dưa cắt ra, Tư Mã Tiêu khó được chủ động ăn nhiều hai miếng,

không

giống ngày thường ăn

một

chút cũng giống như nuốt độc dược.

hắn

nguyện ý tử tế ăn cái gì, Liêu Đình Nhạn thế nhưng cảm thấy có chút cao hứng, nàng phản ứng trong chốc lát, cảm thấy đây giống hùng hài tử

không

thích ăn cơm,

mộtngày nọ chủ động ăn, người khác nhìn cũng thấy vui mừng.

Hầu hạ Tư Mã Tiêu nhiều năm, trong lòng Cẩn Đức cũng có chút vui mừng, trong khoảng thời gian này tới nay, bệ hạ cho dù ăn ngủ đều tốt hơn trước kia, đều là Quý Phi dạy ra a.