Tiểu Đường Lê là bé
gái
đáng
yêu, lúc cười rộ lên đặc biệt ngoan ngoãn văn tĩnh, giống con thỏ
nhỏ
vô hại.
“Tiểu ca ca, ngươi là người ở nơi này sao? Ta lạc đường, ngươi có biết đây là chỗ nào hay
không
a?” Tiểu Đường Lê ánh mắt chân thành tha thiết, nhìn qua
một
chút cũng
không
giống như
đang
nói
dối.
Tốn Nô vài tuổi còn
không
hiểu thế gian hiểm ác, cả ngày bị nhốt ở chỗ này luyện đao, nhìn thấy bé
gái
ngây thơ đáng
yêu
này tuổi
không
khác mình lắm mà gọi mình là ca ca, trong nhất thời liền có chút do dự.
hắn
buông đao, “Chung quanh đây
không
có thôn nào, ngươi làm thế nào tới được?”
Đường Lê vặn đầu: “Ta
không
biết, tỉnh lại
đã
ở chỗ này, nơi này
không
có người khác, ta sợ hãi.” Nàng tiến đến bên người tiểu Tốn Nô, kéo quần áo
hắn, “Ta còn
thật
đói.”
Tiểu Tốn Nô
không
quá quen thuộc mà lui ra
một
bước, rồi lại
không
kéo tay nàng ra.
hắn
suy nghĩ
một
lát,
một
tay bị nàng kéo,
một
tay còn cầm Tốn Đao của mình,
nói: “…… Ta
đi
lấy đồ ăn cho ngươi.”
hắn
ở
một
cái nhà tranh đơn sơ cùng sư phụ, nhưng sư phụ cũng
không
thích để ý tới
hắn, thường xuyên ra cửa, cho nên
hắn
chỉ có thể tự mình làm đồ ăn. Trong phòng bếp
không
có sẵn thức ăn, chỉ có gạo và mì,
hắn
thuần thục lấy hai nắm gạo chuẩn bị nấu cơm, Đường Lê thò lại gần: “Ca ca, ta biết nấu cơm, để ta làm
đi.”
“Ca ca, ngươi có đói bụng
không? Chúng ta cùng nhau ăn
đi?”
“Ca ca, nơi này còn có trứng gà, ta chưng
một
cái trứng gà cho ngươi được
không?”
Tiểu Tốn Nô đeo Tốn Đao của mình, dọn ra hai cái ghế, lại đem thức ăn bày ở
trên
bàn
nhỏ.
Đường Lê nhìn muốn cười, đứa bé của nàng và Tốn
thật
sự
giống Tốn Nô như đúc, mỗi ngày ăn cơm,
sẽ
dọn ghế cho tỷ tỷ của nó, đũa cũng bày lên.
“Ngươi ăn.” Tiểu Tốn Nô đẩy canh trứng trước mặt Đường Lê, tuy rằng cố ý xụ mặt làm biểu tình nghiêm nghị, nhưng trong mắt trước sau mang theo
một
chút tò mò.
Đường Lê ăn xong rồi cũng
không
vội
đi, hất cẳng chân hừ ca, ngồi ở bên cạnh nhìn Tốn Nô nho
nhỏ
luyện đao.
Đường Lê nhìn
hắn
luyện
một
lúc: “Ca ca, ngươi có thể bắt cá
không, suối bên cạnh có cá, ngươi bắt
một
con, ta hầm canh cá cho ngươi uống.”
Tốn Nô rất thích ăn cá, khi còn
nhỏ
khẩu vị đại khái cũng
không
sai biệt lắm.
Tốn Nô quả nhiên
đi
bắt cá, còn mang về
một
ôm quả dại. “Cho ngươi ăn.”
Đường Lê hầm canh cá, ngồi ở kia ăn xong
một
ôm quả dại chua ê ẩm, nâng mặt
nói
với Tốn Nô: “Ca ca
thật
tốt, về sau ta gả cho ca ca được
không?”
Tiểu Tốn Nô lắc đầu, thực nghiêm túc
nói: “không
được, sư phụ ta
sẽ
không
đáp ứng.”
Đường Lê nhịn cười,
trên
mặt lại làm ra bộ dáng rất khổ sở: “Nhưng ta rất thích ca ca!”
Tiểu Tốn Nô chớp đôi mắt,
không
biết trả lời như thế nào, Đường Lê sắp nhịn
không
được cười ra tiếng, liền cúi đầu làm bộ xoa xoa đôi mắt, “Ca ca có phải
không
thích ta hay
không?”
Nghẹn cười nghẹn đến mức thanh
âm
không
ổn.
“……
không
phải.” Tiểu Tốn Nô
đi
đến bên cạnh nàng.
Đường Lê: “không
phải? Vậy, ca ca cũng thích ta sao?”
Tiểu Tốn Nô lúc này
nói
thật, “Thích.”
Đường Lê: “Ngươi thích ta?”
Tiểu Tốn Nô: “Ừ, ta thích ngươi.”
Đường Lê phụt cười ra tiếng, tiến lên kéo tay
hắn, ôn ôn nhu nhu
nói: “Ta lập tức trở về gặp ngươi, lại chờ ta
một
chút.”
……
Khi Đường Lê trở lại trong phòng, còn nhịn
không
được cười, cười xong lại thở dài
một
tiếng, “thật
nhớ
hắn
và bọn
nhỏ.”
Bạch Lăng chụp vai nàng
một
phen, “Yên tâm, chúng ta nhất định thực nhanh có thể trở về!”
Kế tiếp chính là nàng.
Nàng xuất
hiện
ở trong
một
cái thôn. Nơi này nàng biết, là nơi lần đầu tiên nhìn thấy Lục Lâm Sinh, khi đó
hắn
vẫn là người, chưa biến thành
yêu
ma quỷ quái.
“Đánh chết
hắn! Đánh chết cái sửu bát quái này!”
“Nga nga nga! Nằm sấp xuống, nằm sấp xuống, làm chó cho ta cưỡi!”
một
đám trẻ con hi hi ha ha làm Bạch Lăng cảm giác cái trán gân xanh nhảy dựng, cảnh tượng rất quen thuộc. Nàng nhìn nhìn tay mình vẫn là trẻ con, cầm
một
cây gậy gỗ ở ven đường, xông lên quất
một
trạn. Tiểu long dù còn
nhỏ
sức lực cũng rất lớn,
một
mình nàng có thể đánh mười đầu gấu, đánh đến bọn họ kêu ngao ngao, kêu cha gọi mẹ tè ra quần bò loạn đầy đất.
Tiểu Bạch Lăng đuổi theo lại cho bọn họ mỗi đứa
một
trận đòn hiểm, lúc này mới trở về bên cạnh Lục Lâm Sinh. Giống như lần đầu tiên nàng nhìn thấy
hắn, giống
một
đống bùn xám xịt, che cái mặt xấu xí
không
dám gặp người.
Lúc trước lần đầu tiên nàng thấy
hắn, cũng
không
biết về sau chính mình
sẽ
thích
hắn
như vậy, cho nên chỉ có
một
ít đáng thương, nhưng
hiện
tại, lại nhìn thấy
hắn
dạng này, trong lòng
không
biết có bao nhiêu khổ sở.
Nàng biểu
hiện
chính là dùng sức túm đứa bé xấu xí đó lên, nhéo mặt
hắn
để
hắn
nhìn mình, sau đó
nói: “nói
‘ ngươi thích ta ’.”
Đứa bé xấu xí hoảng sợ mà nhìn nàng.
Bạch Lăng hung
hắn: “Nhanh lên,
nói
ngươi thích ta.”
Đứa bé xấu xí ôm đầu mình, nơm nớp lo sợ mà
nói
lại: “Ta, ta thích, ngươi.”
Bạch Lăng dùng sức sờ sờ đầu chó của nó, khen ngợi: “Thực ngoan!”
“Ngươi chờ đấy, ta
sẽ
đến tìm ngươi.”
Nàng nhanh chóng trở về, thấy được ánh mắt kính sợ của những người khác.
Khương Vũ Triều: “Còn có thể như vậy?”
Bạch Lăng: “Vì sao
không
được?
cô
cũng có thể làm bộ dáng này mà!”
Khương Vũ Triều: “Tôi
không
có khả năng tùy tiện như vậy với Thiếu Nguyên ca ca.”
Đến phiên Khương Vũ Triều, gia cảnh nàng thực tốt, khi còn
nhỏ
chính là kiêu ngạo như tiểu công chúa, còn
không
quá thích để ý tới người khác.
đi
vào quang mang, nàng nhìn thấy chính mình mặc
một
cái váy ren
nhỏ, giày da màu đỏ, còn đội mũ
nhỏ
xinh đẹp, đeo cặp sách thỏ con.
Nàng đứng ở ven đường,
không
biết nên làm thế nào tìm Thiếu Nguyên ca ca, chỉ có thể đứng tại chỗ.
“Em lạc đường sao?”
Khương Vũ Triều quay đầu, thấy được Thiếu Nguyên ca ca của mình co lại.
hắn
so với nàng hơi cao hơn
một
chút, ôm
một
con chó con le lưỡi,
đang
lo lắng mà nhìn nàng, “Sao
một
mình em ở chỗ này, ba mẹ em đâu?”
Khương Vũ Triều nháy mắt mềm nhũn: “Em, em
không
biết.”
Tiểu Hề Thiếu Nguyên: “Em
đi
lạc?
anh
đưa em
đi
cục cảnh sát được
không?”
Cái gì được
không, idol
nói
đương nhiên được! Khương Vũ Triều
không
chút do dự gật đầu,
đi
theo phía sau
hắn,
đi
trong chốc lát bị
hắn
đưa đến cục cảnh sát gần đó.
“anh
đi
đây.” Hề Thiếu Nguyên vẫy vẫy tay với nàng.
không
được a, để
hắn
đi
như vậy liền thất bại! Khương Vũ Triều lại cộp cộp cộp chạy đến phía sau Hề Thiếu Nguyên, cùng
đi
theo
hắn.
Hề Thiếu Nguyên: “A? Em làm sao vậy, sợ hãi sao?”
Khương Vũ Triều lắc đầu, nhìn gương mặt
hắn
tươi cười, buột miệng thốt ra
một
câu: “Em thích
anh!”
Hề Thiếu Nguyên sửng sốt,
hắn
cười ra tiếng, sờ sờ đầu em
gái
nhỏ
đáng
yêu
trước mặt này,
nói
với nàng: “anh
cũng thích em.”
Khương Vũ Triều,
không
thể hiểu được hoàn thành nhiệm vụ.
Tiếp theo là Quách Nhung, nàng cười làm cái dấu thắng lợi với mấy người, cà lơ phất phơ vào cánh cửa kia.
Khi còn
nhỏ
tóc nàng đặc biệt ngắn, dì ở cửa hiệu cắt tóc coi nàng là bé trai, trực tiếp cạo đầu nàng thành trái kiwi, chỉ có
một
tầng tóc ngắn ngủn như gốc rạ. Hơn nữa mặc áo ba lỗ và quần đùi của con trai, cả ngày lăn lê bò toài
trên
mặt đất, cũng
không
ai có thể nhìn ra kỳ
thật
nàng là bé
gái.
Lão bản Thuần Vu Tức nhà nàng lại bất đồng, lúc
hắn
lớn lên là đại lão nữ trang, khi còn
nhỏ
lại là tiểu lão nữ trang, để tóc dài, khuôn mặt thanh tú, ngoan ngoãn ngồi ở phía dưới sân khấu kịch, hoàn toàn chính là bé
gái.
Quách Nhung gặp được
hắn,
một
chút
không
thấy bên ngoài, thò lại gần ngồi ở
trên
ghế bên cạnh
hắn, “Hắc!”
Tiểu Thuần Vu Tức nhìn
một
cái,
không
nói
gì. Quách Nhung trêu chọc nửa ngày
không
thấy
hắn
phản ứng, vừa sờ túi quần phát
hiện
thế nhưng có tiền, chạy đến nơi xa mua hai cái que kem, trở lại bên người Thuần Vu Tức mời
hắn
ăn
một
cây. Rốt cuộc ăn ké chột dạ, Thuần Vu Tức lúc này mới
nói
chuyện cùng nàng.
Quách Nhung: “Chúng ta chơi trò chơi
đi.”
Thuần Vu Tức: “Trò chơi gì?”
Quách Nhung: “Chúng ta
nói
từ trái nghĩa, chính là tớ
nói
một
chữ hoặc là
một
từ, cậu phải
nói
tương phản, ai thua
thì
mời người kia ăn vân phiến đường bên kia!”
Thuần Vu Tức có hứng thú, “Được a.”
Quách Nhung cười: “Tớ trước, ‘ Lớn ’.”
Thuần Vu Tức: “nhỏ.”
Quách Nhung: “Trắng.”
Thuần Vu Tức: “Đen.”
Quách Nhung: “Cậu.”
Thuần Vu Tức
không
chút do dự: “Tớ.”
Quách Nhung tiếp tục: “Ghét!”
Thuần Vu Tức: “Thích.”
Quách Nhung lập tức tiếp: “Tớ!”
Thuần Vu Tức theo bản năng đáp: “Cậu.”
nói
xong
hắn
phát
hiện
tựa hồ có chút
không
đúng, khuôn mặt
nhỏ
thoáng chốc đỏ lên, phồng gương mặt trừng Quách Nhung. Quách Nhung lại cười ha ha, lao lên giống lưu manh hôn
một
ngụm lên khuôn mặt người ta, nhảy xuống ghế chạy
đi, “Cảm tạ bảo bối! Tớ cũng thích cậu ~”
Quách Nhung trở lại căn phòng kia, nghe được
một
mảnh tiếng cười. Ân Như Hứa thường nghe nàng giới thiệu đồ vật mình
không
biết, hơi chút quen thuộc với nàng
một
chút, lúc này khó được mở miệng vui đùa: “Thế nhưng còn có thể như thế,
thật
sự
bội phục.”
Quách Nhung ai
một
tiếng, ra vẻ khiêm tốn mà xua tay, phù phiếm
nói: “Nào có, nào có, chút tài mọn thôi, tôi thường đùa lão bản nhà tôi như vậy,
hắn
đều phản ứng
không
kịp ha ha ha ha!”
Tất cả mọi người đều bị nàng chọc cười, Ân Như Hứa cười, trong lòng có chút chờ mong, nàng cũng muốn
đi
gặp Ốc Đột khi còn
nhỏ
một
lần. Ốc Đột từng
nói
cùng nàng chuyện khi còn
nhỏ,
nói
chính mình là dã hài tử nơi nơi chạy loạn ở
trên
thảo nguyên,
hiện
giờ nàng có thể chính mắt
đi
gặp ‘ dã hài tử’ này
một
lần.
Nàng quả nhiên xuất
hiện
ở
trên
một
mảnh thảo nguyên, bất quá vẫn mặc váy Ân quốc,
trên
tóc quấn tua vàng cùng đóa hoa, đeo vòng cổ ngọc, là bộ dáng tiểu công chúa kim tôn ngọc quý.
Chỉ là, Ốc Đột ở đâu đây?
Ốc Đột chưa thấy, xa xa lại nhìn thấy
một
con sói chạy tới. Ân Như Hứa sửng sốt, quay đầu liền chạy. Nàng cũng sinh sống ở
trên
thảo nguyên mấy năm, đương nhiên biết sói thảo nguyên đáng sợ,
hiện
tại nàng là dạng này cũng
không
có biện pháp đối phó
một
con sói.
Nhưng nàng mặc váy
nhỏ
xinh đẹp, lại là đứa bé, căn bản
không
chạy được xa.
“Ai, ngươi chạy cái gì!”
Nghe thấy phía sau truyền đến tiếng la, Ân Như Hứa quay đầu lại cẩn thận đánh giá con ‘sói’ chạy tới, lúc này mới phát
hiện
kỳ
thật
cũng
không
phải sói, mà là
một
đứa bé khoác da sói.
Nhìn đôi mắt xanh quen thuộc kia, Ân Như Hứa hai mắt sáng ngời. Là Ốc Đột!
Dã hài tử Ốc Đột khoác da sói, đôi mắt cũng rất sáng,
không
ngừng vòng quanh Ân Như Hứa, ngồi xổm bên cạnh nàng, lôi kéo góc váy nàng. Váy lụa mềm mại bị Ốc Đột vừa túm liền xuất
hiện
một
dấu bàn tay màu đen.
Ân Như Hứa: “……”
“Oa a a a!” Ốc Đột kêu to chạy xa.
Ân Như Hứa: “Chờ
đã?”
“Oa a a a!” Ốc Đột kêu to lại chạy trở về.
“Ta lau khô tay.”
hắn
giơ tay lên cho Ân Như Hứa xem.
“Ừ.” Ân Như Hứa lay động tay, lục lạc
trên
tay liền đinh linh linh.
Ốc Đột nhảy tới nhảy
đi, luôn an tĩnh
không
nổi, hiển nhiên
hắn
thực hưng phấn, vòng quanh Ân Như Hứa nhìn tới nhìn lui, thường thường kéo kéo váy nàng, còn có dải lụa cột
trên
tóc, thậm chí chạm vào lục lạc
nhỏ
trên
cổ tay nàng, hiếm lạ vô cùng.
“Ngươi
thật
là đẹp mắt!”
“Ta thích ngươi! Ngươi làm tức phụ của ta
đi!”
Ân Như Hứa có chút tiếc nuối, kỳ
thật
nàng muốn lưu lại chỗ này nhìn tiểu Ốc Đột trong chốc lát, nhưng vừa
không
chú ý,
hắn
liền
nói
câu kia ra.
Cuối cùng chỉ còn lại Tân Tiểu Lộ, mọi người sôi nổi an ủi
cô
gái
nhìn qua dị thường văn tĩnh, “không
cần phải gấp gáp,
cô
xem tất cả mọi người đều thuận lợi như vậy,
cô
nhất định cũng
sẽ
thuận lợi, có thời gian
một
ngày đó, từ từ tới.”
Tân Tiểu Lộ gật đầu
một
cái,
đi
vào cánh cửa.
Nàng thực quen thuộc mình biến thành trẻ con, càng quen Tân Yến Lai biến thành trẻ con.
hắn
từ
nhỏ
đến lớn đều là dáng vẻ kia, làm chuyện gì cũng thực nghiêm túc, là thiếu niên trưởng thành sớm. Nhìn tiểu ca ca sữa bò đứng ở hiệu sách tìm kiếm sách, Tân Tiểu Lộ nghĩ nghĩ, tìm chủ cửa hàng mượn giấy bút, viết mấy chữ.
Sau đó nàng cầm tờ giấy
đi
đến bên Tân Yến Lai, lôi kéo quần áo
hắn.
Tiểu sữa bò ca ca này cũng
không
biết tiểu muội muội bên cạnh, bị nàng kéo, nghi hoặc nhìn lại.
Tân Tiểu Lộ chỉ vào mấy chữ xiêu xiêu vẹo vẹo
trên
giấy,
nói: “Tôi tích bùn.”
Tân Tiểu Lộ: “Là đọc như thế này sao?”
Tân Yến Lai tuy rằng
không
quen biết nàng, nhưng vẫn theo bản năng sửa đúng
nói: “không
phải, đọc là ‘tôi thích bạn ’.”
Tân Tiểu Lộ: “A.”
Toàn bộ quá trình ba phút cũng chưa dùng đến, là nhanh nhất trong bảy người.
Liêu Đình Nhạn, Đường Lê, Bạch Lăng, Khương Vũ Triều, Quách Nhung, Ân Như Hứa: “……”