—— “Chúc mừng Khương Vũ Triều, được đến vật trang sức ‘ Hề Thiếu Nguyên ’×1”
Khương Vũ Triều thở hổn hển, ném xuống tang thi nát nhừ, nâng Thiếu Nguyên ca ca của mình sang
một
bên bình phục tâm tình.
Liêu Đình Nhạn ngồi xổm bên xẻng sắt bị vứt bỏ, trong lòng phát lên kính sợ nồng đậm, mẹ nó, xẻng sắt này còn bị
cô
ấy đập cong! Khương tỷ
thật
là cuồng nhân!
Nàng trở về, nhìn thấy búp bê
nhỏ
của Khương Vũ Triều
đang
cầm
một
cái khăn tay
nhỏ
lau rỉ sắt
trên
ngón cái Khương Vũ Triều, vừa rồi cầm xẻng sắt quá dùng sức lưu lại dấu vết.
Đám búp bê tuy rằng
không
thể
nói
chuyện, nhưng cũng
không
ảnh hưởng mọi người vuốt ve, đặc biệt là Khương Vũ Triều, thậm chí ở trong tiệm búp bê ven đường nàng tìm được mấy con chó bông treo ở
trên
người,
nói
phải cho Thiếu Nguyên ca ca chơi, bởi vì
hắn
thích chó.
Tìm được búp bê, Khương Vũ Triều
rõ
ràng bình thản rất nhiều.
Chỉ còn lại Liêu Đình Nhạn chưa tìm được, mọi người tích cực ra chủ ý cho nàng.
“đi
nhà bảo tàng nhìn xem trước?”
đi
dạo bảo tàng
một
vòng lớn, Liêu Đình Nhạn thậm chí hủy
đi
mấy cái nóc nhà cung điện thu
nhỏ
để tìm ở bên trong, cũng chưa tìm được búp bê Tư Mã Tiêu.
Tiếp theo hai ngày, các nàng cơ hồ
đi
khắp toàn bộ mọi nơi, cũng chưa thể tìm được.
“không
có việc gì, vẫn có thể tìm được,
cô
không
cần gấp.” Đường Lê an ủi Liêu Đình Nhạn, “Hôm nay tôi làm chút đồ ăn ngon cho
cô
bồi bổ, ngày mai lên tinh thần tiếp tục tìm.”
“Ừ.” Liêu Đình Nhạn có vẻ hơi xấu hổ mà nhìn những người khác, “một
mình tôi lãng phí nhiều thời gian như vậy.”
Bạch Lăng xua tay: “Sợ cái sao, chậm
một
chút cũng
không
là gì.”
Đến Khương Vũ Triều nhìn qua khó
nói
chuyện nhất cũng
nói: “Tôi cảm thấy thế giới này tốc độ thời gian trôi hẳn là
không
giống thế giới nguyên bản của chúng ta, cho nên
cô
hoàn toàn
không
cần lo lắng ở chỗ này lãng phí thời gian. Hoặc là
nói, tôi cảm thấy ở chỗ này cũng
không
tệ lắm.” Nàng nhìn Thiếu Nguyên ca ca trong tay mình, lại bắt đầu vuốt ve búp bê.
Quách Nhung bưng di động cùng búp bê của nàng, “Tuy rằng
một
ngày tôi
không
sờ máy tính liền cả người khó chịu, nhưng cũng may tôi mang theo sặc điện thoại, chỉ cần có trò chơi để chơi, tôi còn có thể ở thêm mấy ngày.”
Ân Như Hứa: “Ta cảm thấy nơi này có rất nhiều vật thú vị, muốn nhìn thên, cho nên
không
sao.”
Tân Tiểu Lộ văn tĩnh: “Tôi sắp thi.” Duỗi tay che lại lỗ tai của búp bê sữa bò ca ca, tiếp theo mặt vô biểu tình
nói: “Tôi
không
muốn thi.”
Được rồi, đám chị em này cũng
thật
tốt quá
đi! Liêu Đình Nhạn cảm động mà
đi
tìm đồ ăn vặt cho mọi người, Đường Lê cũng
đi
tìm đồ ăn, trở về nấu cơm.
Đường Lê trở về, biểu tình có chút cổ quái, Liêu Đình Nhạn liếc mắt
một
cái liền nhìn thấy xe đẩy của nàng để hơn mười con cá muối, “Siêu thị còn có cá muối a? Buổi trưa chúng ta chưng cá muối ăn sao?”
Đường Lê lấy ra
một
con búp bê, đặt ở trước mặt Liêu Đình Nhạn, “Cái này là búp bê của
cô
sao?”
Liêu Đình Nhạn nhìn búp bê Tư Mã Tiêu cả người tản ra mùi cá muối, sau
một
lúc lâu
không
ra tiếng.
“Tìm được ở đâu?”
Đường Lê cười rộ lên: “Treo ở
trên
quán cá muối trong chợ bán thức ăn.”
Khó trách hun ra
một
thân mùi cá muối.
Từ từ.
Liêu Đình Nhạn cầm búp bê lên, “Chàng cam chịu ta chính là con cá muối sao?? Chàng ở trong đống cá muối là có ý tứ?”
—— “Chúc mừng Liêu Đình Nhạn, được đến vật trang sức ‘ Tư Mã Tiêu ’×1”
Búp bê Tư Mã Tiêu giật giật chân, lại giật giật tay, ngồi dậy, nhìn chằm chằm Liêu Đình Nhạn, sau đó chỉ chỉ tay áo rộng của mình.
Liêu Đình Nhạn: “Đâu có chuyện gì liên quan tới ta, chàng muốn ở trong đống cá muối, cá muối đương nhiên là mùi vị này.”
Búp bê Tư Mã Tiêu đứng lên, cởi giày ném ra ngoài.
Liêu Đình Nhạn: “Tổ tông, muốn ta tìm mấy khối ngọc cho chàng đập hay
không?”
Búp bê Tư Mã Tiêu cũng ném
một
chiếc giày khác ra ngoài, biểu đạt mình phẫn nộ.
“Tới a, chàng nhảy dựng lên đá đầu gối ta a. Hắc,
hiện
giờ ta cũng
không
sợ chàng ha ha ha ha!”
Đường Lê cười lắc lắc đầu, nghĩ thầm, nếu Đình Nhạn ở trong lòng Tư Mã Tiêu là cá muối, vậy
hắn
ở trong đống cá muối, có phải ý tứ chính là ‘ta ở nơi có nàng’ hay
không
đây? Đây chẳng lẽ ý tứ
không
phải là thực thích sao.
“Đều tìm được rồi,
hiện
tại có phải chúng ta có thể tiến hành bước cuối cùng, ‘xông ra khỏi thành phố tang thi’ hay
không?”
Quách Nhung hưng phấn mà la lên
một
tiếng: “Xuất phát!” Các nàng mấy ngày nay
không
đi
bộ, đều là Quách Nhung lái xe.
hiện
tại Quách Nhung tiếp đón mọi người lên xe,
một
chân nhấn ga hướng về phía đường cái
đi
như bão táp. Tiểu bạch long đứng ở
trên
nóc xe, thay đổi
một
cây côn sắt, dùng để mở đường.
Xe các nàng
đi
lung tung, lúc lao ra con đường đầy chướng ngại vật, tất cả mọi người có cảm giác trước mắt vặn vẹo, sau đó nháy mắt các nàng xuất
hiện
ở trong
một
căn phòng kỳ quái.
“Thiếu Nguyên ca ca của tôi đâu!” Khương Vũ Triều là người thứ nhất ra tiếng.
không
thấy búp bê của các nàng.
Thanh
âm
hệ thống đúng lúc xuất
hiện
—— “Cửa thứ hai, các
cô
phải thông qua vài cánh cửa này,
đi
bảy thế giới bất đồng trước.
hiện
tại, người
yêu
của các
cô
không
nhớ
rõ
các
cô, các
cô
phải làm cho bọn họ chính miệng
nói
ra “Tôi thích em”, vậy tính là thành công, thời hạn
một
ngày. Nếu thất bại, các
cô
vĩnh viễn
không
thể quay về, bây giờ bắt đầu!”
Răng rắc
một
tiếng, trước mặt các nàng xuất
hiện
một
cánh cửa, đồng thời,
trên
người Liêu Đình Nhạn sáng
một
chút. Nàng nhìn những người khác, “Hình như là tới rồi, tôi đây
đi
trước?”
Đường Lê: “đi
thôi, cố lên a.”
Liêu Đình Nhạn hơi thấp thỏm
đi
vào trong cánh cửa, trước mắt bạch quang tiêu tán, nàng phát
hiện
mình ở trong rừng hồng mai với
một
mảng tuyết trắng, mặc
một
cái áo bông màu đỏ quen mắt, quấn khăn quàng cổ hồng nhạt, biến thành
một
chú lùn.
Chờ
đã? Làm cái gì, sao lại co lại! Hình như là trang điểm như tám chín tuổi lúc ăn tết?
Nàng mơ hồ trong chốc lát, ngẩng đầu nhìn chung quanh, thấy
một
góc cung điện. Nơi này, hình như là mai viên gần Thuấn Hoa điện kia. Nàng
đi
về phía trước, nhìn thấy phía dưới cửa sổ hoa đình,
trên
nền tuyết
một
đứa bé
đang
nằm.
Là Tư Mã Tiêu.
hắn
cũng biến thành bộ dáng trẻ con, tay ngắn chân ngắn, mặt mũi rất giống
hắn
về sau. Nằm ở
trên
tuyết nhắm mắt lại, bởi vì làn da trắng lạnh, làm người hoài nghi có phải
hắn
là tuyết xếp thành hay
không.
Liêu Đình Nhạn chạy qua.
“Ngươi tỉnh tỉnh,
không
có việc gì
đi? Này?” Nàng dùng sức kéo người nằm
trên
nền tuyết giống
một
con búp bê lên, vừa sờ đến tay
hắn
liền cảm giác như là sờ phải khối băng, đông lạnh đến phát run, vội vàng gỡ khăn quàng cổ xuống quấn cho
hắn.
hắn
mặc
không
nhiều lắm, xõa tóc, là bộ dáng kẻ điên
nhỏ
không
ai quản, khuôn mặt
nhỏ
tái nhợt nhìn qua phá lệ đáng thương.
Liêu Đình Nhạn xoa xoa tay
hắn, hà hơi, lại dán dán mặt
hắn, hoài nghi
hắn
đã
đông lạnh ngất
đi
rồi, lại ý đồ cõng
hắn
lên quay lại Thuấn Hoa điện bên kia. Nhưng nàng còn chưa dùng sức, liền cảm giác dưới tay bị kéo
một
cái mạnh mẽ, cả người ngã vào
trên
tuyết, đầu óc đều ngốc. Liêu Đình Nhạn bò dậy, dùng tay béo vỗ vỗ tuyết
trên
đầu, nhìn thấy nhãi ranh Tư Mã Tiêu hư hư thực thực té xỉu
đang
ngồi xếp bằng ở
trên
tuyết, nghiêng nghiêng đầu nhìn nàng, lộ ra cái vẻ châm biếm thiếu đòn.
Gia hỏa này nhắm mắt lại đáng thương hề hề, mở mắt ra là đầy người hung ác nham hiểm, cho dù là trẻ con, cũng làm nhân tâm rùng mình.
“Ngươi
không
ngất xỉu?” Liêu Đình Nhạn
thật
sâu hoài nghi chỉ số thông minh của mình, mẹ nó, nàng thế nhưng bị nhãi con này lừa rồi?
“Ta ngủ ở chỗ này, ai bảo ngươi tới đυ.ng đến ta?” Tư Mã Tiêu bò dậy,
đi
vòng quanh nàng, kéo kéo áo bông của nàng: “Ngươi từ nơi nào tới, hình thù kỳ quái.”
“không
được phép
đã
xông vào nơi này, các nàng
sẽ
móc tròng mắt ngươi xuống, cắt đứt đầu lưỡi ngươi.” Tư Mã Tiêu đầy mặt tươi cười ác ý,
một
chút cũng
không
giống như
đang
hù dọa.
Liêu Đình Nhạn: “Ha hả, ta đây
thật
đúng là rất sợ hãi nga.”
Nàng mới vừa
nói
xong liền hắt xì
một
cái,
thật
sự
quá lạnh! Sớm biết thế vừa rồi
không
nên gỡ khăn quàng cổ ấm áp của mình xuống đeo cho tiểu quỷ này.
Tư Mã Tiêu dùng chân đá đá khăn quàng cổ hồng nhạt
trên
mặt đất, lộ ra biểu tình ghét bỏ, bỗng nhiên bắt lấy tay Liêu Đình Nhạn, túm nàng chạy về phía cung điện.
Liêu Đình Nhạn
hiện
tại biến thành
một
tiểu béo lùn, căn bản
không
có cách nào mở tay Tư Mã Tiêu, chỉ có thể bị
hắn
kéo chạy về trước. Dọc đường
đi
cũng
không
nhìn thấy
một
bóng người, nàng bị Tư Mã Tiêu kéo vào Thuấn Hoa điện. Lúc nàng trở thành Hoàng Hậu của Tư Mã Tiêu, Thuấn Hoa điện
đã
không
còn, cho nên vẫn là lần đầu tiên nàng
đi
vào Thuấn Hoa điện nguyên bản này. Nơi này trang trí thực hoa lệ, bậc cửa cũng phi thường cao, Tư Mã Tiêu
đã
quen, lập tức vượt qua, Liêu Đình Nhạn lại mặc mập mạp, lập tức còn chưa vượt qua.
Tư Mã Tiêu quay đầu lại nhìn nàng
một
cái, cười nhạo: “thật
vô dụng.” Trong tay dùng sức, lôi kéo nàng qua.
Liêu Đình Nhạn: “……” Đây mẹ nó cũng
không
tránh khỏi quá mất mặt?
Trong điện có màn chướng trùng điệp, trong màn có bóng người mảnh khảnh, vừa khóc lại cười, nghe có chút đáng sợ, như là……
một
kẻ điên.
Tư Mã Tiêu cũng
không
nhìn thân ảnh kia, đối với tiếng khóc càng là có tai như điếc, lập tức lôi kéo Liêu Đình Nhạn
đi
một
phòng bên cạnh, phòng này so với nơi khác ấm áp hơn, bởi vì thả
một
cái lò than lớn.
“nói
đi, ngươi là ai, sao đến nơi đây, ngươi tới làm gì?” Tư Mã Tiêu đứng ở
trên
một
cái ghế, từ
trên
cao nhìn xuống Liêu Đình Nhạn ngồi xổm bên cạnh lò than hơ tay.
Liêu Đình Nhạn: “thật
không
dám dấu diếm, ta về sau là lão bà của ngươi ……”
Tư Mã Tiêu nhảy xuống, ấn mặt nàng nhìn nhìn, có chút hoài nghi: “thật
vậy chăng, về sau có phải ta mù hay
không?”
Liêu Đình Nhạn nhảy dựng lên cùng
hắn
đánh
một
trận, đánh nhau trình độ nhà trẻ, cuối cùng dùng quần áo dày nặng của mình thêm vào, đè Tư Mã Tiêu.
“Nghe đây, bây giờ ngươi
nói
một
câu ‘ta thích ngươi’.”
Tư Mã Tiêu phẫn nộ hô to: “không
nói, ta muốn rút lưỡi ngươi, chém đầu ngươi!”
Liêu Đình Nhạn há mồm cắn mặt
hắn, sau đó nàng hoài nghi có phải thân thể mình biến thành trẻ con, tâm trí cũng biến thành trẻ con hay
không, sao lại theo bản năng làm ra động tác này.
Tư Mã Tiêu đột nhiên bị cắn
một
ngụm, cũng táo bạo lên, há mồm liền cắn tay Liêu Đình Nhạn.
Cuối cùng Liêu Đình Nhạn ngồi ở
một
bên giơ cái tay đầy dấu răng, khóc đến trời đất tối tăm.
Tư Mã Tiêu: “…… Ngươi đừng khóc, là ngươi cắn ta trước!”
“Ngươi còn khóc
thì
ta gọi người tới!”
“Ngươi còn khóc
thì
ta lại cắn ngươi!”
“Này, ta
không
cắn ngươi.”
“…… Sao người còn
đang
khóc.”
“Ngươi
thật
sự
rất ồn.”
“…… Này.”
“Ngươi muốn thế nào?”
Liêu Đình Nhạn nức nở: “Ngươi
nói, ngươi, ngươi thích ta.”
Tư Mã Tiêu xoa nước miếng
trên
mặt mình, “Được được được, ta thích ngươi, ngươi đừng gào, ồn muốn chết, sao ngươi lại phiền như vậy a.”
Liêu Đình Nhạn lau nước mắt
trên
cái mặt béo, oán hận mà
nói
với
hắn: “Ngươi chờ, tiểu tử, chờ ta trở về, thế nào cũng phải khóc ồn chết ngươi! Còn muốn ôm lão nương ngủ, ngươi nằm mơ!”
Nàng
không
nghe được nhãi con Tư Mã Tiêu trả lời, bởi vì nàng về lại căn phòng ban đầu kia.
Mấy người còn lại tựa hồ thấy được toàn quá trình, ánh mắt hơi có khác thường mà nhìn nàng.
“Ừm,
cô
thật
sự
thực có thể khóc a.” Khương Vũ Triều
nói.
Quách Nhung: “Hãi, khóc cũng rất hữu dụng.”
Liêu Đình Nhạn: “Các
cô
nghe tôi giải thích…… Chủ yếu là biến thành trẻ con, tâm trí có chút chịu ảnh hưởng, nếu là trạng thái bình thường, khẳng định
sẽ
không
như vậy, tin tôi.”
Quách Nhung: “Được được được, tin
cô
tin
cô, ha ha ha ha!”
Đường Lê
đi
cánh cửa mở ra thứ hai, “Đến tôi, tôi lập tức quay lại.”
Nàng và Liêu Đình Nhạn tình hình tương tự, cũng biến thành bộ dáng trẻ con mấy tuổi, mặc cái váy
nhỏ
màu vàng, thất hai cái bím tóc. Nơi nàng xuất
hiện
là ở trước
một
cái nhà tranh.
Nàng nghe được sau nhà truyền ra thanh
âm, liền
đi
qua bên đó.
trên
mảnh đất trống sau nhà có
một
đứa trẻ
đang
luyện đao,
hắn
thậm chí cũng chỉ cao hơn thanh đao kia
một
chút, sau đầu thắt lung tung
một
cái búi tóc, vặn
một
khuôn mặt
nhỏ
đẹp đẽ,
không
chút cẩu thả múa trường đao.
Đường Lê biết thanh đao, đó là đao của Tốn Nô. Nàng cũng biết đứa trẻ này, đây là Tốn Nô của nàng.
“Ai!” Tiểu Tốn Nô dừng luyện đao, cảnh giác nhìn về phía nàng.
Tiểu Đường Lê giơ lên
một
nụ cười rạng rỡ.