Thân thể này của Diệp Thanh Bích, tổng cộng có sáu nam nhân từng có quan hệ,
một
là Chân Nam tiểu vương gia, chính là kẻ lúc
hắn
vừa tới thế giới này
đã
nhìn thấy, bị
hắn
răng rắc vặn gãy đầu nhét vào dưới giường. Còn có
một
sư huynh đồng môn, bị
hắn
một
đao đâm thủng ngực, chết rồi tùy tiện ném vào ven đường hoang, cho nên còn dư lại bốn người.
một
là lão đại tổ chức tình báo mở tiểu quan quán, nam nhân này lúc trước đưa Diệp Thanh Bích tới tiểu quan quán, muôn vàn làm nhục dạy dỗ, coi là đồ chơi dưỡng ở bên người, trong lòng có tình lại
không
chịu thừa nhận, cuối cùng còn vì chặt đứt tơ tình, bán Diệp Thanh Bích cho tướng quân Thạch Lương.
Tướng quân Thạch Lương, bởi vì nữ nhân
hắn
ta
yêu
nhất lại thâm ái Diệp Thanh Bích, cho nên hận ý sâu đậm với
hắn. Lúc Diệp Thanh Bích gặp nạn, Thạch Lương mang
hắn
về quân doanh cường ngủ, còn ý đồ ném
hắn
vào hồng trướng quân doanh để
hắn
gặp càng nhiều vũ nhục, nếu
không
phải Chân Nam tiểu vương gia trùng hợp
đi
qua coi trọng Diệp Thanh Bích mang người về, chỉ sợ Diệp Thanh Bích
đã
sớm chết ở quân doanh.
Còn có
một
người là Ma giáo giáo chủ, năm đó gặp phải kẻ thù
không
cẩn thận thân bị độc thương, ngoài ý muốn đυ.ng phải Diệp Thanh Bích, dưới thần trí
không
rõ
cưỡng bách Diệp Thanh Bích,
một
đêm xong rồi phi thường dứt khoát mà vỗ vỗ mông chạy lấy người.
Người cuối cùng Hận Vô Hoan là
một
tà ma mà người trong giang hồ sợ hãi, cũng chính là người gϊếŧ chết trang chủ Diệp gia sơn trang, là đại thù sinh tử của Diệp Thanh Bích. Nhưng mà nam nhân này có thù oán cùng Diệp gia sơn trang, lại là bạn chơi cùng thanh mai trúc mã khi còn bé của Diệp Thanh Bích, đối với Diệp Thanh Bích sớm có tâm
yêu
say đắm. Trước khi
hắn
gϊếŧ chết cha ruột của Diệp Thanh Bích,
hắn
cùng Diệp Thanh Bích là lưỡng tình tương duyệt, đương nhiên cũng từng ngủ.
Xem
nhẹ
những thứ bị đánh mã bạch bạch bạch đó, sửa sang lại xong cốt truyện, tuy là
một
thần thẳng nam bá đạo cũng nhịn
không
được cảm thán
một
câu: Diệp Thanh Bích
thật
thảm.
hiện
tại
hắn
là Diệp Thanh Bích, vẫn là
một
nam nhân có kiệt bảo chưa bao giờ từng đứng đắn sử dụng, cúc hoa lại sử dụng quá độ. Diệp Thanh Bích mỗi khi nhớ tới ‘cốt truyện’ đều mặt đen tựa đáy nồi, chỉ có suy xét làm thế nào xử lý những ‘vết nhơ’ chướng mắt đó mới có thể hơi chút bình tĩnh lại…… Thế giới này đối với
hắn
chấn động quá lớn, phảng phất là
một
thế giới hoàn toàn mới, trong khoảng khắc, thế nhưng
hắn
cảm thấy da đầu tê dại, dạ dày
không
ổn, cũng
không
biết nên xuống tay từ chỗ nào mới tốt.
Bệnh này đại khái gϊếŧ mấy nam nhân
thì
tốt rồi, chờ gϊếŧ xong rồi
hắn
phải tìm mấy mỹ nhân thử xem kiệt bảo còn có thể dùng hay
không. Rốt cuộc
thật
vất vả lần thứ hai có được, phải học được quý trọng.
Diệp Thanh Bích vội vàng lên xe ngựa
đi
Diệp gia sơn trang trước, sửa sang lại xong cốt truyện
hắn
cũng
đã
nghĩ kỹ kế tiếp phải làm cái gì. Đầu tiên
hắn
muốn
đi
Diệp gia sơn trang gặp Hận Vô Hoan. Nam nhân này có tình với Diệp Thanh Bích, ở cốt truyện nguyên bản, Diệp Thanh Bích lại lần nữa nhìn thấy
hắn
chính là ở Diệp gia sơn trang. Hận Vô Hoan gϊếŧ sạch
trên
dưới Diệp gia sơn trang, duy độc
không
gϊếŧ Diệp Thanh Bích, còn cảm thấy hổ thẹn với
hắn, cho nên quyết định đem
một
thân võ công truyền cho Diệp Thanh Bích, muốn lấy chết tiêu trừ hận ý trong lòng Diệp Thanh Bích.
Đương nhiên nguyên tác Diệp Thanh Bích kia thấy tình nhân cũ vì
hắn
tình nguyện liều mình, lại nghe
hắn
ta vào trước khi chết kể ra Diệp gia sơn trang từng làm ác với nhà mình, trong lòng giãy giụa cảm động, cuối cùng từ bỏ cừu hận, cùng Hận Vô Hoan
một
pháo xóa ân thù —— còn là đánh pháo ở phần mộ cha
hắn.
hiện
tại Diệp Thanh Bích đương nhiên
không
phải
đi
làm pháo thủ, càng
không
phải viếng mồ mả đưa cúc hoa,
hắn
coi trọng
một
thân võ công của Hận Vô Hoan. Đó chính là Hận Vô Hoan nhân vật thiên tài này tu luyện hai mươi năm, cộng thêm sư phụ
hắn
trước khi chết truyền cho
hắn
tu vi vài thập niên chồng lên. Nếu có
một
thân võ công đó, muốn gϊếŧ vài người cũng
không
khó khăn.
Có lối tắt
không
đi
chính là đồ ngốc!
một
đường lên xe tìm đến Diệp gia sơn trang, Diệp Thanh Bích nhảy xuống xe ngựa,
đi
đến bậc thang cỏ dại mọc thành cụm. Diệp gia sơn trang suy tàn rồi, nơi này vẫn truyền ra tiếng quỷ khóc, hù dọa
không
ai dám tới,
hiện
giờ chưa quá hai năm, chung quanh cỏ dại mênh mang,
đã
lộ ra
một
mảnh hoang vắng.
Bên trong Sơn trang từng bị đốt cháy, trừ
một
cái thùng rỗng
thật
lớn lung lay sắp đổ, cái gì cũng đều
không
còn. Là Diệp Thanh Bích nguyên bản kia, nếu lại đến chốn cũ, tất nhiên thống khổ vạn phần, nhưng Diệp Thanh Bích
hiện
tại
không
hề có cảm giác, chỉ
đang
tìm kiếm chung quanh có tung tích người sống hay
không,
hắn
muốn tìm Hận Vô Hoan, nếu
không
chẳng phải là đến
không
một
chuyến.
Cũng may
hắn
vẫn đoán đúng rồi, Hận Vô Hoan đúng là nơi này, ở cái viện trong Diệp gia sơn trang Diệp Thanh Bích cư trú lúc trước, cái viện này so với nơi khác tốt hơn rất nhiều, còn để lại bộ dáng đại khái.
“Ngươi rốt cuộc tới rồi, ta vẫn luôn ở chỗ này chờ ngươi.” Hận Vô Hoan đầu bạc đứng ở
một
thân cây nhìn Diệp Thanh Bích ở cửa, trong mắt hình như có thiên ngôn vạn ngữ. Thẳng nam Diệp Thanh Bích tiếp thu
không
nổi sóng điện đồng tính truyền đến, mặt vô biểu tình nhìn lại.
Hận Vô Hoan trong mắt nổi lên gợn sóng, “Ngươi hận ta, phải
không.”
Diệp Thanh Bích răng đau: “Đúng vậy.”
Hận Vô Hoan: “Ta cũng hận chính ta, nhưng ta cần phải làm như vậy. Ta muốn cùng ngươi trở lại như trước, nhưng ta cũng biết
không
có khả năng, chúng ta trở về
không
được, phải
không.”
Diệp Thanh Bích cảm giác cả người
không
thích hợp, cứng mặt nghĩ, đến tột cùng làm thế nào mới có thể khiến
hắn
ta chủ động nhắc tới truyền võ công cho mình.
“Đương nhiên trở về
không
được, ta
đã
không
phải tiểu thiếu gia của Diệp gia sơn trang, ta
đã
trải qua chuyện gì, ngươi đại khái cũng
không
biết, võ công của ta hoàn toàn biến mất,
đã
không
có chỗ dựa, mỗi người đều có thể khinh nhục ta.” Diệp Thanh Bích chậm rãi
nói.
Hận Vô Hoan: “…… Ta
sẽ
dùng sinh mệnh bồi thường ngươi.”
Diệp Thanh Bích: “Bồi thường như thế nào?”
Hận Vô Hoan cực kỳ dễ
nói, hơi chút châm ngòi vài câu, liền dựa theo trình tự. “Ta độ công lực cho ngươi, như thế, ngươi có thể buông cừu hận trong lòng sao?”
Diệp Thanh Bích ức chế hưng phấn trong lòng, “A? Là
thật
sự?”
Hận Vô Hoan: “Ta
sẽ
không
lừa ngươi nữa.”
Gia hỏa này trước kia lừa Diệp Thanh Bích đến xoay quanh, lừa đến
hắn
nói
ra bí mật của Diệp gia sơn trang, nhược điểm võ công của cha mình, cái gì cũng
nói, khiến cho Hận Vô Hoan dễ dàng làm suy sụp
một
cái sơn trang lớn như vậy.
Diệp Thanh Bích: “Nếu đúng như lời ngươi, ta
sẽ
không
hận ngươi nữa.” Vốn dĩ
hắn
cũng
không
có quan hệ gì cùng Hận Vô Hoa này, chính chủ sớm
đã
chết, hồn cũng
không
biết
đi
đâu rồi.
Hận Vô Hoan tuy rằng cảm thấy Diệp Thanh Bích bất đồng với trước đây, nhưng
hắn
chỉ cho rằng Diệp Thanh Bích
đã
trải qua sinh tử cừu hận mới có thể thay đổi, trong lòng càng thống khổ, lập tức
không
hề giữ lại mà truyền công lực
trên
người cho Diệp Thanh Bích.
hắn
đã
quyết tâm muốn chết, sau đó trong miệng từng đám máu tươi đỏ sậm phun ra.
Ba canh giờ sau, Diệp Thanh Bích có được
một
thân công lực cao thâm, còn Hận Vô Hoan
đã
hấp hối.
“Như vậy, ngươi vừa lòng sao?” Hận Vô Hoan phảng phất như buông gánh nặng, hơi thở suy yếu
nói.
Diệp Thanh Bích quay đầu lại nhìn
hắn, xoay chuyển cổ tay, thử thử lực lượng mênh mông trong thân thể, “Đương nhiên vừa lòng, đa tạ.”
Hận Vô Hoan tựa ở
một
bên, che ngực lại chậm rãi
nói: “Ta sắp chết, Thanh Bích, ta biết ngươi hận ta, nhưng ta muốn
nói
cho ngươi, ta sở dĩ muốn gϊếŧ
trên
dưới Diệp gia sơn trang, đều là bởi vì Diệp lão tặc,
hắn
đã
từng gϊếŧ
một
nhà
trên
dưới mấy chục nhân khẩu nhà ta, ngươi đại khái
không
biết, mười tám năm trước……”
Diệp Thanh Bích trở tay
một
chưởng đánh bay
hắn, thanh
âm
lãnh đạm, “Ta
không
có hứng thú nghe, ngươi
nói
quá nhiều.”
một
chưởng này
hắn
không
lưu thủ, Hận Vô Hoan đương trường tắt thở, chìm vào hồ nước góc tường, đầu cắm xuống, thân thể ở bên ngoài,
một
tư thái ngã lộn nhào.
“Hận Thương chưởng quả nhiên danh bất hư truyền.” Diệp Thanh Bích thực vừa lòng mà nắm tay, quay đầu rời
đi.
Tiếp theo
đi
gϊếŧ chỗ nào?
Nghĩ đến tướng quân Thạch Lương,
một
kẻ dễ gϊếŧ nhất.
Thạch lương là Đại tướng quân, tuy
nói
có
một
thân sức mạnh, nhưng võ công
không
có, dù
hắn
ta ở trong vạn quân, có khả năng dẫn dắt thiên quân vạn mã phá địch, nếu luận đơn đả độc đấu cũng
không
phải là đối thủ của cao thủ giang hồ cấp bậc như
hắn
hiện
tại.
Diệp Thanh Bích quyết định dùng
hắn
ta thử xem
một
thân công lực mới tới tay.
hắn
trang điểm cho mình, thay hoa phục cẩm tú, khôi phục tư thái cao quý, sau đó mướn chiếc xe ngựa, trang bức xong, thoải mái dễ chịu
đi
quân doanh biên cảnh.
Biên thành hoang vu, Diệp Thanh Bích vào thành, liền nhìn thấy
một
đám quan binh uống rượu ở quán rượu ven đường, lớn tiếng đàm tiếu, ước chừng là quân doanh thay phiên ra nghỉ ngơi.
hắn
ở trong xe ngựa nhắm mắt dưỡng thần, ngón tay gõ bàn
nhỏ
bên cạnh.
Ban đêm, Diệp Thanh Bích lẻn vào quân doanh, lấy công lực
hắn
hiện
tại, nhập quân doanh như vào chỗ
không
người, doanh trướng Thạch Lương ở giữa toàn bộ đại doanh,
hắn
dễ dàng tìm tới, tùy tiện
đi
vào. Thạch lương cũng
không
ở bên trong, Diệp Thanh Bích cũng
không
vội, chờ ở sau bình phong, rút ra
một
bội đao của Thạch Lương nhìn kỹ ở trong tay.
không
đến
một
lát, bên ngoài tiểu binh kêu tướng quân,
một
thân ảnh đĩnh bạt vĩ ngạn
đi
đến. Người tới có
một
đôi mắt như ưng, đầy người sát khí.
hắn
vào trướng, liền
một
mình ngồi ở đó trầm mặc, bỗng nhiên lại cầm lấy
một
vò rượu ngửa đầu uống.
Diệp Thanh Bích
một
ngón tay gõ gõ đao trong tay lóe hàn quang, phát ra “Canh”
một
tiếng. Thạch Lương bỗng nhiên buông vò rượu, quát khẽ: “Ai!”
Diệp Thanh Bích
đi
ra, mặt
hắn
ở dưới ánh nến nhảy nhót trong lều lớn, có vẻ
âm
trầm và túc sát kỳ quái. Thạch Lương thấy
hắn, cả người sửng sốt, chợt nhăn mi lại, “Sao ngươi lại ở chỗ này.”
So sánh với
hắn
ta, tư thái của Diệp Thanh Bích có vẻ
không
chút để ý, lúc
hắn
cảm thấy hết thảy toàn bộ
đã
ở trong lòng bàn tay, gϊếŧ người đều
sẽ
biểu
hiện
ra thong dong hơn.
hắn
nhìn Thạch Lương, như là
đang
xem cái gì dơ bẩn, Thạch Lương còn chưa bao giờ gặp
hắn
như vậy,
hắn
sắc mặt tối tăm mà đứng lên, cái bóng thân thể cơ hồ muốn bao phủ Diệp Thanh Bích, khí thế cả người nháy mắt càng sắc bén lên.
“Ngươi tốt nhất…… Ô!” Thạch Lương chợt câm miệng, thân hình cứng đờ tại chỗ.
Diệp Thanh Bích vốn ở phía trước
đã
đi
ra phía sau
hắn, chỉ nhấc chân đá, Thạch Lương liền lăn
trên
mặt đất. Diệp Thanh Bích cầm theo đao, từ
trên
cao nhìn xuống
hắn.
hắn
dùng
một
đao, gọt bỏ mấy ngón tay của Thạch Lương.
“Đao này của người còn tính là sắc bén.” Diệp Thanh Bích bỗng nhiên dùng mũi đao đẩy quần Thạch Lương ra, sau đó ánh đao chợt lóe, huyết hoa vẩy ra.
Thạch Lương đau đến hai mắt bạo đột, nhưng mà lại
nói
không
ra
một
câu, chỉ có thể toàn thân run rẩy. Diệp Thanh Bích tiếp tục vung đao cắt bá bá bá,
không
biết vì sao, từ thể nghiệm cảm giác của mình mất
đi
bảo bối, liền phá lệ muốn cho nam nhân nhìn
không
thuận mắt cũng thể nghiệm cảm giác như vậy
một
phen. Lúc trước mấy kẻ kia gϊếŧ
thật
vội vàng, cũng chưa có hứng thú làm như vậy.
“Ngươi hẳn là cảm thấy vinh hạnh, ít nhất ta nguyện ý lãng phí thời gian ở chỗ ngươi.” Diệp Thanh Bích tra tấn người đủ rồi, lại bỗng nhiên
một
đao băm rớt cái đầu của Thạch Lương. Đầu băm xuống, Thạch Lương biểu tình dừng ở hình ảnh vặn vẹo.
hắn
dùng mũi đao chọc đầu Thạch Lương, lao ra khỏi đại doanh, ném đầu và đao
đi, đao đâm ở phía
trên
một
cây gỗ bên đại doanh, làm cho rối loạn xong,
hắn
cười ha ha rời
đi.
Lúc quân doanh bởi vì tướng quân chết mà phát sinh rối loạn, Diệp Thanh Bích
đã
xuống nam,
đi
tiểu quan quán tên là Dương Liễu Thanh. Danh nghĩa là tiểu quan quán,
thật
ra là tổ chức tình báo Lăng Phong Lâu, lâu chủ Thái Nhân
âm
của Lăng Phong Lâu, tuy rằng võ công
không
cao, lại có được mạng lưới tình báo
không
bình thường, cho nên lúc Diệp Thanh Bích tìm tới cửa, Thái Nhân
âm
bày ra tư thế
đã
đợi lâu ngày.
“đã
lâu
không
gặp, ngươi
thật
làm ta chấn động.” Thái Nhân
âm
nhìn qua hào hoa phong nhã,
không
phải rất giống kẻ biếи ŧɦái, nhưng vừa mở miệng
nói
chuyện liền bại lộ,
hắn
ta
nói: “A Bích, ta
thật
hoài niệm lúc ngươi gọi ta là chủ nhân.”
Sau nửa canh giờ,
hắn
ta bị Diệp Thanh Bích cắt bỏ hai cái trứng nhét vào trong miệng.