Đối với La Châu sống lại, Chung Ly Thanh Bích cũng
không
cảm thấy buồn bực kinh dị, có lẽ là bởi vì suy sụp quá nhiều, thất bại quá nhiều,
hắn
đã
quen với những lần ngoài ý muốn
không
làm người ta vui vẻ này.
hắn
không
bởi vì chuyện này mà cảm thấy sợ hãi, ngược lạ, ngọn lửa thiêu đốt trong lòng
hắn
phảng phất càng thêm mãnh liệt,
hắn
không
tin mình
sẽ
vĩnh viễn thất bại,
một
lần thất bại, vậy thử lại
một
lần, thử lại
một
lần! Tựa như lúc trước
hắn
từng
nói
với La Châu, có thể gϊếŧ
hắn
ta
một
lần, là có thể gϊếŧ lần thứ hai.
Nhưng lần này muốn gϊếŧ
hắn
ta
không
có dễ dàng như trước. Lão đông tây La gia kia
không
dễ chọc, lấy tu vi
hắn
hiện
tại, nếu
không
thể lập tức thu phục La gia, tùy tiện động thủ với La Tử Chu, chỉ có rước lấy phản công từ La gia, lão gia hỏa nhìn qua đầu óc cũng
không
linh quang, ai biết lão ta có thể nổi điên hay
không, chọc nóng nảy chính là chó
sẽ
nhảy tường.
Cho nên, Chung Ly Thanh Bích định ra
một
mưu kế,
hắn
muốn phá đổ toàn bộ La gia, chỉ cần La gia
không
còn, muốn gϊếŧ La Tử Chu đương nhiên dễ dàng. Nếu
nói
La Tử Chu dựa vào bàn tay vàng, vậy ưu thế của
hắn
còn lại là biết được ‘cốt truyện’ thế giới này.
Bí địa Hỏa Tổ sơn mở ra, Chung Ly Thanh Bích và rất nhiều đệ tử Quảng Trạch phái cùng tiến vào. Trước khi
hắn
muốn vào bí địa Hoả tổ sơn, trong các đại phường thị Tu Chân giới bỗng nhiên truyền lưu
một
ít tin tức, nghe
nói
chỗ sâu trong bí địa Hỏa Tổ sơn có
một
gốc cây kim long thần dược. Tin tức này
không
biết là
thật
hay giả, nhưng cứ như vậy, liền hấp dẫn càng nhiều người tiến đến bí địa.
nói
chung, linh thảo trân quý nhất bình thường bất quá vạn năm, qua vạn năm
đã
được gọi là tiên thảo, mà cấp bậc tối cao còn lại là thần dược trong truyền thuyết. Tới thần dược giai đoạn này, niên đại đều là thứ yếu, mỗi
một
gốc cây đều có công hiệu bất đồng, quan trọng nhất chính là nó có thể đột phá
một
đạo bình cảnh tùy ý dưới Đại Thừa kỳ, chuyện này đối với những lão quái vật tu hành nhiều năm, gặp gỡ bình cảnh kỳ mà
nói, là dụ hoặc lớn cỡ nào.
Đối với gia chủ La gia, đương nhiên cũng là như thế. Cho nên bọn họ phái
không
ít người La gia tiến đến, ngay cả La Tử Chu cũng
đi. La Tử Chu vốn
không
muốn
đi,
hắn
nghe tin tức Chung Ly Thanh Bích muốn
đi, sợ gặp gỡ nàng, bí địa kia các loại nguy hiểm, vừa
không
chú ý bị nàng gϊếŧ
thì
làm sao. Nhưng ngọc giác lại
nói
cho
hắn, khối bí địa kia có hơi thở phi thường hấp dẫn nó, nếu có thể có được là cũng có thể mở ra càng nhiều năng lực.
La Tử Chu sao có thể
không
tâm động, cho nên
hắn
đi
cầu tổ phụ La Khuê, muốn bốn người bảo hộ lợi hại, bốn người tu vi đều vượt qua Chung Ly Thanh Bích. Cũng
không
phải
không
muốn tu vi càng cao hơn, chỉ tiếc tu vi cao lại
không
vào được bí địa Hỏa Tổ sơn, hết thảy chuẩn bị vạn vô nhất thất, lúc này
hắn
mới yên tâm
đi.
Bởi vì lời đồn đãi, lần này bí địa Hỏa Tổ sơn rất nhiều người, nhưng tuy người tới lại
không
phải mỗi người đều có thể
đi
vào. Hỏa Tổ sơn
không
thuộc về bất kì
một
môn phái nào,
không
ai ở bên bảo hộ, ngày thường lúc bí địa
không
thể mở ra xung quanh cũng
không
có ai, chỉ có khoảng thời gian này lúc bí địa mở ra, mới có thể lục tục có người tới đây. Lối vào
một
mảnh gió lốc khí nóng bạo liệt chính là cái chắn ngăn trở
một
bộ phận người
không
đủ thực lực.
Chung Ly Thanh Bích đương nhiên
không
cần lo lắng cái này, nơi
hắn
đi
qua, tất cả đều là ánh mắt ghen ghét cùng khuynh mộ của cả trai lẫn
gái. Trước đây
hắn
ở rất nhiều thế giới, ánh mắt như vậy
đã
thấy nhiều, chỉ có khi đó phần nhiều là nữ nhân khuynh mộ
hắn, nam nhân ghen ghét
hắn,
hiện
tại vừa lúc tương phản.
“Đó chính là Chung Ly đạo hữu phái Quảng Trạch sao? Khí chất
thật
sự
như băng tuyết thanh lãnh,
không
hổ là ‘băng thanh tiên tử’.”
một
ít các đệ tử môn phái
nhỏ
lần đầu tiên nhìn thấy Chung Ly Thanh Bích,
không
tự chủ được tán thưởng, trong ánh mắt toàn là hướng tới.
Chung Ly Thanh Bích,
không
chỉ có dung mạo vượt xa những người khác, tư chất và thiên phú càng là người xuất sắc trong thế hệ, người cường đại lại mỹ lệ như vậy, đương nhiên làm người ta muốn theo đuổi.
Cho dù La Tử Chu đối với Chung Ly Thanh Bích là cảnh giác lại vừa hận vừa sợ, khi nhìn thấy Chung Ly Thanh Bích bạch y nhanh nhẹn, đứng trong tầm mắt mọi người, tâm thần
hắn
cũng
không
tự chủ được bị nàng hấp dẫn, có
một
lát hoảng thần.
……
thật
là tuyệt sắc nhân gian chưa từng có.
Chung Ly Thanh Bích lại
không
có nhiều tâm tư chú ý những người khác, lúc này đôi mắt
hắn
chỉ nhìn những gió lốc đó, trong lòng
thì
đang
kế hoạch gϊếŧ người diệt môn. Nhìn thấy gió lốc khí nóng bỗng nhiên co rút lại, Chung Ly Thanh Bích quát: “Vào.” Sau đó tự thân rơi vào trung tâm gió lốc.
Trong nháy mắt,
trên
trăm đệ tử Quảng Trạch phái như lưu tinh cản nguyệt, đuổi theo Chung Ly Thanh Bích cùng rơi vào gió lốc. Bên ngoài mọi người còn có thể thấy
rõ
thân hình bọn họ, chỉ thấy Chung Ly Thanh Bích
đi
đầu giống như
một
thanh kiếm sắc bén, bổ ra gió lốc ầm ầm, mang theo chúng đệ tử Quảng Trạch phái biến mất trong hỗn độn.
Các môn phái khác cũng
không
cam lòng
đi
sau, sôi nổi vung pháp bảo, mỗi người tự
hiện
thần thông, trong nhất thời như sao băng rơi ào ào.
Bí địa Hỏa Tổ sơn bất đồng với ngoại giới, linh khí đều tràn ngập khí cháy, đối với người tu hành công pháp hệ hỏa mà
nói
thì
đương nhiên là mười phần thoải mái, nhưng đối với người khác
thì
không
hữu hảo như vậy. Nơi này
không
trung cũng phảng phất như lửa đốt,
hiện
ra màu cam và màu đỏ đậm đậm nhạt nhạt, ngay cả thực vật
trên
mặt đất phần lớn cũng mang theo hỏa khí màu đỏ.
Chung Ly Thanh Bích có chuyện phải làm, đương nhiên
không
thể mang theo
trên
trăm đệ tử Quảng Trạch phái, bởi vậy
hắn
chia mọi người làm hai mươi đội, cho bọn họ phân công nhau chọn
một
phương hướng rèn luyện.
Có đệ tử tuổi trẻ lần đầu tiên tiến đến do do dự dự, hỏi
hắn: “Đại sư tỷ, tỷ
không
cùng chúng ta sao? Chung quanh tựa hồ có
một
ít hơi thở nguy hiểm, chỉ mấy người chúng ta mà
nói……”
Chung Ly Thanh Bích cao quý lãnh diễm liếc đệ tử kia
một
cái, “Lần này cho mọi người tới đây là vì rèn luyện,
không
trải qua nguy hiểm sao gọi là rèn luyện, nếu sợ hãi
thì
cút
đi, sau này cũng
không
cần đến nữa.”
Người
nói
chuyện ngượng ngùng câm miệng, lại
không
dám
nói
thêm cái gì. Người quen biết Chung Ly Thanh Bích trong tâm cũng
âm
thầm
nói
sao cảm thấy gần đây Đại sư tỷ táo bạo hung tàn hơn rất nhiều, nhìn liền có chút sợ hãi.
“đi
thôi.” Tất cả dám người đều rời
đi, Chung Ly Thanh Bích
một
tay kết ấn, tính toán phương vị, liền bay tới
một
chỗ. Nơi đó chính là ‘đại lễ’
hắn
chuẩn bị đưa lên cho La Tử Chu.
Nguyên cốt truyện, La Châu chính là ở chỗ này tìm kiếm được cây kim long thần dược thuộc tính hỏa dó, cùng với thần thạch chi tủy sinh ra bên cạnh thần dược.
Đúng vậy, Chung Ly Thanh Bích cố ý thả ra tin tức kia đúng là
thật. Lúc này đây, La Tử Chu vẫn
sẽ
bắt được hai loại bảo bối khác biệt này, nhưng
hắn
không
có cách nào tiêu thụ
nhẹ
nhàng giống như nguyên bản.
Chung Ly Thanh Bích biết được
yêu
thú bảo hộ thần dược là cái gì, đó là
một
con
yêu
thú thượng cổ, nguyên bản dị thường lợi hại, đáng tiếc lần này đúng là thời kỳ nó lột da nên suy yếu nhất.
hắn
lặng yên
không
một
tiếng động lẻn vào chỗ sâu trong hang đá,
ẩn
núp ở đỉnh hang. Bởi vì
yêu
thú kia
đang
vào kỳ suy yếu, chỉ cần
hắn
không
mang bảo bối
đi,
thì
sẽ
không
khiến cho
yêu
thú chú ý. Đương nhiên
hắn
không
cần mang bảo bối
đi,
hắn
chỉ cần thêm chút đồ vật vào hai bảo bối.
Bất quá,
hắn
vẫn chưa vội vã động thủ, chỉ lẳng lặng chờ đợi. Từ trước
hắn
không
muốn làm nhất chính là chờ đợi, nhưng
hiện
tại
hắn
đã
học được.
không
biết qua mấy ngày, Chung Ly Thanh Bích
ẩn
thân trong hang động đá vôi thiên nhiên, giờ
đã
đến lúc.
Tới.
La Tử Chu quả nhiên mang theo người tới, bọn họ người đông, lại
không
có Linh Khí
trên
tay Chung Ly Thanh Bích dùng để che dấu hơi thở, ý đồ xông vào trong động đoạt bảo, lập tức liền dẫn ra
yêu
thú bảo hộ. Chung Ly Thanh Bích nghe động tĩnh bên kia đánh nhau, vẫn bất động tĩnh tọa tại chỗ. Rốt cuộc, lúc cảm giác được tình hình chiến đấu đến thời
đi
kịch liệt nhất,
hắn
đi
vào chỗ thần dược cùng thần thạch chi tủy, phân biệt đổ xuống hai dạng chất lỏng khác biệt
đã
chuẩn bị sẵn, tiếp theo
hắn
lóe người, trở lại góc chỗ đỉnh hang động, tiếp tục che dấu thân hình và hơi thở.
hắn
chậm rì rì chờ đợi, còn rất có hứng thú đếm xem bên ngoài
đã
chết bao nhiêu người. Người La gia mà La Tử Chu mang đến sợ là
đã
chết thất thất bát bát. Kỳ
thật
ở cốt truyện nguyên bản, La Châu
không
biến thành La Tử Chu, mà sở dĩ
hắn
có thể có được bảo vật trân quý trong động, chính là bởi vì ở lúc trước những người La gia đó ở chỗ này chiến đấu cùng
yêu
thú bảo hộ đến lưỡng bại câu thương, mới bị
hắn
kẻ tới sau nhặt tiện nghi.
Cái gọi là cốt truyện, xác
thật
có quán tính này, chỉ là loại ‘tu chỉnh’ vô ý thức này với Chung Ly Thanh Bích xem ra
không
có tác dụng.
hắn
ở phía
trên
nhìn La Tử Chu mang theo vết máu đầy người, vui rạo rực mang thần dược
đi, trong lòng xùy lạnh,
không
biết lại qua chút thời gian nữa, ngươi còn cười ra nổi
không.
La Tử Chu
đi
rồi, Chung Ly Thanh Bích cũng rời nơi này,
hắn
không
dựa theo nguyên tác
đi
tìm linh thảo Chung Ly Thanh Bích muốn tìm, chỉ tìm nơi nghỉ ngơi.
Bất quá
trên
đường nghỉ ngơi,
hắn
gặp gỡ
một
sự
kiện đuổi gϊếŧ, vốn
không
định quản, nhưng
hắn
phát
hiện
nữ nhân bị đuổi gϊếŧ đến thê thê thảm thảm kia là người thứ nhất trong hậu cung của La Châu trong cốt truyện nguyên bản. Chính là bởi vì ở chỗ này được La Châu cứu
một
lần, sau đó nàng ấy đối với La Châu khăng khăng
một
mực, giúp đỡ La Châu quản lý thế lực mới xây dựng giai đoạn trước, tận tâm tận lực làm ra phụng hiến rất lớn.
Vì tránh đưa giúp đỡ cho La Châu, Chung Ly Thanh Bích
đi
ra ngoài quản nhàn
sự
một
lần, bất quá,
hắn
lo chuyện bao đồng
không
phải
đi
cứu người, mà là giúp đỡ bên gϊếŧ người,
một
lần dứt khoát mà giải quyết nữ nhân thiếu chút nữa
đã
chạy thoát, lại cũng trở tay làm chết đám người đuổi gϊếŧ kia.
một
tháng sau rời khỏi bí địa Hỏa Tổ sơn, chúng đệ tử Quảng Trạch phái đều ngạc nhiên phát
hiện
Đại sư tỷ tâm tình
không
tồi, ngữ khí gần đây thêm
một
tia ôn nhu, còn ném cho mấy đệ tử trọng thương chút đan dược cực phẩm, làm chúng đệ tử thụ sủng nhược kinh.
một
đội người trở về đầy mặt vui mừng,
không
biết còn tưởng rằng bọn họ ở bí địa đạt được chỗ tốt cực đại gì.
Chân chính được ‘chỗ tốt’, La Tử Chu mang theo hai người còn lại che chở thần dược trở về La gia, tuy rằng chết nhiều người như vậy, nhưng La Tử Chu cảm thấy đáng giá, rốt cuộc kim long thần dược này nếu cho tổ phụ La Khuê, ông ấy rất có khả năng
sẽ
trực tiếp đột phá Luyện Hư Kỳ tới Hợp Thể Kỳ. Tuy rằng
hắn
có chút luyến tiếc thần dược này, nhưng nghĩ lại nghĩ, tổ phụ lợi hại hơn, chỗ dựa của
hắn
càng vững chắc, lúc này mới quyết định dâng thần dược lên. Còn chính
hắn,
hắn
còn tư tàng
một
phần thần thạch chi tủy rất có chỗ tốt với ngọc giác, cũng coi như là chuyến
đi
này
không
tệ.
La Khuê thấy tôn tử thế nhưng mang về thần dược này, vui mừng
không
thôi, khen
hắn
ánh mắt tốt, vận thế tốt, ngay sau đó ông ta gấp
không
chờ nổi tuyên bố bế quan, hấp thu thần dược.
Cũng chính là
một
tháng sau khi La Khuê bế quan,
trên
phố lại có đồn đãi,
nói
thần dược trong bí địa Hỏa Tổ sơn bị La gia đoạt được, cùng lúc đó còn có
một
đồn đãi nữa, chính là gia chủ La gia La Khuê vì
không
thể hấp thu thần dược làm cho pháp thể tán loạn, nguyên khí đại thương, căn bản
không
thể che chở La gia.
Hai cái đồn đãi này vừa ra, tứ phương ngo ngoe rục rịch. La gia mấy năm nay hành
sự
kiêu ngạo,
không
ít lần đắc tội với người khác, sở dĩ
không
ai dám chân chính động thủ với La gia, chính là bởi vì La Khuê trấn ở La gia.
hiện
giờ nếu suy đoán là
thật, mọi người
không
phải là có oan báo oan có thù báo thù, dù
không
oán
không
thù, cũng có rất nhiều người vi ích lợi mà lao ra.
Người La gia
thật
sự
luống cuống, bởi vì trụ cột gia chủ La Khuê của bọn họ xác
thật
xảy ra vấn đề. La Khuê đánh sâu vào Hợp Thể thất bại, đến nay hôn mê bất tỉnh, còn có dấu hiệu trúng độc, toàn thân máu ngưng kết thành khối, kinh mạch tấc tấc vỡ vụn.
Tới Luyện Hư kỳ, độc dược tầm thường
không
làm gì được bọn họ, nhưng mà Chung Ly Thanh Bích dùng
không
phải là độc dược bình thường, cái loại chất lỏng độc dược này vốn đến từ chính tiên thảo, lại trong quá trình trung hoà cùng thần dược, bị hỏa khí trong hang đá hun nóng, hoàn toàn bức tiến vào trong thần dược. La Khuê hoàn toàn
không
hoài nghi thần dược tôn tử đưa lên, vì sơ ý
đã
bị thần dược mang độc này đầu độc đến hơi thở thoi thóp, cách cái chết
không
xa.