La Châu trở lại ngoại môn chỗ mình nghỉ ngơi, đóng cửa lại, vừa định lấy bàn tay vàng chậm rãi tu luyện
một
phen, liền nghe có tiếng đập cửa, ngoài cửa có
một
thanh
âm
sợ hãi gọi
hắn: “A Châu ca ca.”
La Châu mày nhướn lên,
đi
mở cửa, “Xú nha đầu, tới tìm ta làm gì?”
Ngoài cửa đứng
một
thiếu nữ tuổi trẻ mặc phục sức của đệ tử nội môn, thiếu nữ có
một
đôi mắt to, nếu chỉ xem đôi mắt, nhất định là mỹ nhân, chỉ tiếc
trên
mặt nàng còn có
một
khối bớt to khó coi, làm ai nhìn
một
cái liền
không
muốn nhìn thêm. Thiếu nữ tên là La Vân Nhi, là bạn chơi thời thơ ấu cùng
một
thôn
nhỏ
với La Châu, bởi vì đều trở thành
cô
nhi, liền nâng đỡ lẫn nhau
đi
vào Quảng Trạch phái.
Lúc trước La Châu mang cái đứa con chồng trước này cùng tới đây, chỉ là bởi vì bị đối phương quấn đến phiền, cũng hy vọng ở
trên
đường có thể tìm người hầu hạ mình. Nhưng ai biết tới Quảng Trạch phái, vừa thí nghiệm tư chất, xú nha đầu tiện thể này thế nhưng trắc ra tư chất đỉnh cấp, lập tức được chân nhân nội môn nhìn trúng, trực tiếp thu vào nội môn. Trái lại chính
hắn, thân thể này bản thân tư chất
không
cao, cũng chỉ có thể ở lại ngoại môn làm tiểu đệ tử bình thường.
La Vân Nhi tuy rằng tư chất tốt vào nội môn, nhưng tính cách nàng khϊếp nhược, lại thực ỷ lại ca ca La Châu nhà bên cùng nhau lớn lên, thường xuyên tới đây tìm
hắn.
“A Châu ca ca, ta sắp tới Trúc Cơ, sư phó
nói,
một
khi ta thành công vào Trúc Cơ, là có thể
đi
lên Linh Xu phong tu luyện. Nghe
nói
nơi đó có rất nhiều sư tỷ, nhưng các nàng đều xinh đẹp như vậy, ta sợ các nàng khinh thường ta…… Ta
không
muốn
đi.” La Vân Nhi chán nản
nhỏ
giọng
nói.
La Châu nghe nàng
nói
xong lời này, lập tức ở trong lòng trợn trắng mắt, cái đồ vô dụng này.
“Muội ngốc a, Linh Xu phong là địa phương nào, muội còn
không
muốn
đi, có cái gì mà sợ, tư chất muội tốt như vậy, còn
không
phải là cái bớt khó coi mà thôi sao, hơn nữa ta cảm thấy muội cũng
không
phải xấu như vậy, yên tâm
đi
đi.”
hắn
thật
đúng là lo lắng ngốc tử này từ bỏ cơ hội tốt,
hắn
còn nghĩ về sau nhờ La Vân Nhi tìm cơ hội
đi
lên Linh Xu phong dạo vài vòng đó.
hắn
thuận miệng an ủi La Vân Nhi vài câu, rốt cuộc
nói
ra ý đồ chân
thật
của mình: “Ta đây đến lúc đó có thể
đi
thăm muội
không? Khụ, rốt cuộc ta cũng coi như là ca ca muội,
không
quá yên tâm muôi
một
mình ở nơi đó.”
La Vân Nhi nghe được lời này, lộ ra
một
cái tươi cười đơn thuần cao hứng, nàng
đã
biết, chỉ có A Châu ca ca
sẽ
không
ghét bỏ nàng! Nhưng…… nàng lại khó xử mà gục đầu xuống, “Sư phó
nói, đệ tử bình thường
không
thể
đi
Linh Xu phong ……” Tựa hồ là sợ La Châu tức giận, nàng lại bỏ thêm
một
câu, “Bất quá đến lúc đó ta hỏi sư phó
một
chút,
nói
không
chừng có thể khai ân để A Châu ca ca
đi
thăm ta.”
Được câu trả lời vừa lòng, La Châu tâm tình rất tốt, khó được lại thêm lời vài lời hay dỗ dành xú nha đầu dễ lừa này, chờ đến lúc La Vân Nhi ngượng ngùng rũ đầu rời
đi, La Châu ở trong phòng hắc hắc cười ra tiếng, nắm tay làm cái dấu thắng lợi.
Chính là liệt nữ sợ triền lang, ai
nói
hiện
tại thân phận
hắn
là
một
đệ tử bình thường
không
tiếp xúc đến được đại mỹ nhân Chung Ly Thanh Bích kia, giờ
không
phải có biện pháp sao. Cái loại đại mỹ nhân này nhìn qua lạnh như băng, kỳ
thật
dễ lấy tới tay nhất, thế giới này nữ nhân còn chưa từng thấy kỹ thuật liêu muội cao siêu của người
hiện
đại. Chờ
hắn
đem ra hết mười tám thủ pháp liêu muội, khẳng định có thể lay động xuân tâm của mỹ nhân.
Lúc La Châu
đang
mặc sức tưởng tượng mộng đẹp,
hắn
cũng
không
biết
một
mỹ nhân lạnh băng mang theo sát ý
đang
hướng đến chỗ
hắn.
Chung Ly Thanh Bích nếu quyết định đêm nay gϊếŧ
hắn,
sẽ
tuyệt
không
sẽ
để đến ngày mai,
hắn
dù
một
ngày cũng
không
nhịn nổi để nam nhân này còn lưu lại
trên
thế giới.
La Châu từ trong mộng đẹp tỉnh lại, chuẩn bị tu luyện, Chung Ly Thanh Bích lặng yên
không
một
tiếng động xuất
hiện
ở trong phòng
hắn.
hắn
không
che lấp thân hình, cho nên La Châu lập tức liền thấy
hắn, tức khắc ngạc nhiên, “Chung Ly……
không
đúng, Đại sư tỷ?”
hắn
chỉ vào lúc nhập môn gặp qua vị Đại sư tỷ tuyệt sắc này
một
lần,
không
nghĩ tới người vừa rồi mình còn
đang
ý da^ʍ
đã
đột nhiên xuất
hiện
ở trước mặt, cả người đều ngây ra.
Trước khi tiến vào Chung Ly Thanh Bích
đã
thiết hạ cấm chế chung quanh, miễn cho lát nữa thanh
âm
quá lớn rước lấy người khác chú ý.
hiện
giờ,
hắn
đứng ở đó bễ nghễ trước mắt La Châu. Nam nhân này tuy rằng có
một
cái túi da nhìn còn tạm, nhưng láu cá đáng khinh trong ánh mắt căn bản
không
chỗ nào che giấu được, cái loại quang mang săn diễm này, sao
hắn
có thể
không
cảm giác được, lập tức càng cảm thấy chán ghét.
Nghĩ đến bản thân
hắn
mặc dù ở thế giới nào cũng đều là người
trên
người, đối với La Châu loại tiểu nhân vật này
đã
thấy rất nhiều, hoàn toàn
không
thêm che dấu khinh thường và miệt thị.
La Châu ban đầu còn nghĩ có phải có diễm ngộ hay
không, đắc chí
không
hổ là mệnh vai chính, nhưng ngay sau đó
hắn
phát
hiện
Chung Ly Thanh Bích khinh thường nồng đậm, tức khắc cảm thấy
không
cao hứng. Lại là cái thứ mắt chó xem người thấp, bởi vì
hiện
tại thân phận của
hắn
không
cao mà xem thấp
hắn, chờ đến ngày sau tu vi
hắn
vượt qua nàng, đè nàng ở dưới thân, xem nàng còn có thể bày ra bộ dáng cao ngạo này hay
không.
“Đại sư tỷ,
không
biết tới tìm sư đệ có chuyện gì?”
Chung Ly Thanh Bích còn lười
nói
chuyện cùng
hắn, nhìn
hắn
một
vòng rồi trực tiếp động thủ.
hiện
giờ tu vi của
hắn
là Kim Đan, người xuất sắc nhất trong đệ tử tuổi trẻ, phải đối phó La Châu cái người cũng chưa đạt tới Trúc Cơ này đương nhiên dễ dàng,
hắn
chỉ lật tay
một
chút
đã
khiến cho La Châu quỳ rạp
trên
mặt đất
không
thể động đậy.
“Ngươi! Ngươi muốn làm gì!” La Châu đầu gối phát đau, mặt dán
trên
đất, vừa kinh vừa giận mà hô: “Ta cũng
không
đắc tội ngươi! Trong môn phái
không
cho phép đồng môn lén động thủ, nếu ta bị thương, ta tuyệt đối
sẽ
đi
Chấp Pháp Đường cáo trạng!”
“Ta
không
muốn thương tổn ngươi.” Chung Ly Thanh Bích đứng cách
hắn
một
mét, tiếng
nói
mỹ diệu vào tai phá lệ dễ nghe.
La Châu nghe vậy trong lòng thả lỏng chút, “Vậy ngươi muốn làm gì!”
Chung Ly Thanh Bích: “Gϊếŧ ngươi.”
La Châu
không
dám tin, “Cái gì? Ngươi, ngươi gạt ta chơi.” Đại sư tỷ Chung Ly Thanh Bích này
không
phải nổi danh chính nghĩa công đạo trong chính đạo Tu Chân giới sao, tru ma trừ tà, sao có thể tùy ý gϊếŧ hại đồng môn.
“Ngươi khẳng định là muốn làm ta sợ.” La Châu chắc chắn mà cười.
Sau đó tươi cười của
hắn
liền cứng ở
trên
mặt, tươi cười cứng đờ kia thực mau lại biến thành hoảng sợ. Chung Ly Thanh Bích giật giật ngón tay, trong phòng
hắn
treo đao kiếm chủy thủ, cùng hết thảy đồ vật sắc bén tất cả đều trôi lên, tất cả mũi nhọn lóe hàn quang với
hắn.
Rốt cuộc phát
hiện
Chung Ly Thanh Bích
không
phải
đang
nói
giỡn, La Châu dùng sức giãy giụa, “Này, ngươi
thật
sự
làm?
không
phải đâu, ngươi
không
phải người tốt chính nghĩa sao, sao lại tùy tiện động thủ gϊếŧ người! Cứu mạng a! Có kẻ muốn gϊếŧ người! Chung Ly Thanh Bích gϊếŧ hại đồng môn!”
hắn
hoảng sợ kêu to, mà Chung Ly Thanh Bích tựa như xem xiếc khỉ nhìn
hắn
giãy giụa, nhìn đủ rồi,
hắn
tùy tay làm La Châu lật người, chỉ nghe lả tả vài tiếng, toàn bộ đao kiếm chủy thủ chui vào tứ chi La Châu, ghim
hắn
trên
mặt đất.
“A!!!” La Châu đau đến kêu to,
hắn
sao chịu đựng nổi loại đau đớn kịch liệt này.
Nhưng mà còn chưa xong,
hắn
nhìn thấy Chung Ly Thanh Bích dùng thuật pháp làm xuất
hiện
một
cái lò đồng
nhỏ
trong phòng, lò đồng rất nặng được thuật pháp thêm vào càng nặng đến vạn cân. Mắt thấy lò đồng chậm rì rì bay tới chỗ mình, La Châu sợ đến tứ chi đau đớn cũng
không
lo, vặn vẹo mặt hô to: “Dừng tay! Cầu ngươi dừng tay!
không
cần!”
“Ầm ——”
một
tiếng trầm vang, La Châu cả người kịch liệt run rẩy, mặt như giấy vàng chết ngất
đi, đến
một
tiếng kêu đau ngắn ngủi cũng chưa thể phát ra.
Nhìn thấy La Châu bị đồ vật đó đập nát ở bên dưới, Chung Ly Thanh Bích chỉ cảm thấy thần thanh khí sảng, buồn bực tiêu hết, nhịn
không
được
nói
một
câu: “Khó trách.”
Khó trách lúc trước có nữ nhân hận
hắn
đến mức động thủ thiến
hắn, nguyên lai làm như vậy xác
thật
hả giận.
La Châu còn chưa chết, Chung Ly Thanh Bích tiến lên
một
bước, lại lần nữa
hiện
lên lò đồng dính máu, lúc này trực tiếp đập vào đầu La Châu, làm
hắn
chết
không
thể chết hơn.
hắn
biết La Châu này có bàn tay vàng, là
một
khối ngọc giác trói định thần hồn, người vừa chết, thần hồn ly thể,
hắn
còn có thể thử cướp ngọc giác
đi.
Nhưng mà lúc lâu qua
đi, Chung Ly Thanh Bích cũng chưa phát
hiện
thần hồn La Châu xuất
hiện, ngọc giác càng
không
thấy tung tích.
Sao lại thế?
hắn
dời lò đồng, cẩn thận kiểm tra lại bộ thi thể thê thảm đó, cũng chưa phát
hiện
tung tích thần hồn. Chẳng lẽ
đã
trực tiếp bị đánh tan? Nếu thần hồn yếu ớt, xác
thật
rất dễ dàng bị đập nát, xem gia hỏa thảm hại này, nghĩ đến cũng
không
phải thứ thần hồn lợi hại gì, khả năng vừa rồi
hắn
xuống tay hơi nặng.
“Hừ.” Làm thế nào cũng tìm
không
thấy, Chung Ly Thanh Bích chỉ có thể từ bỏ. Bất quá
không
khỏi gặp phải phiền toái,
hắn
mang thi thể
đi, đánh tan toàn bộ dấu vết trong phòng.
Sau núi Quảng Trạch phái, dưỡng mấy mãnh thú trông coi cấm địa, Chung Ly Thanh Bích cố ý
đi
một
chuyến, đút thi thể La Châu cho những mãnh thú đó, hoàn hoàn toàn toàn hủy thi diệt tích, lúc này mới yên tâm trở về.
Nhưng
hắn
không
nghĩ tới,
hắn
rời
đi
không
lâu sau, trong miệng
một
con mãnh thú bỗng nhiên bay ra
một
quang đoàn. Quang đoàn là
một
viên ngọc hình góc cạnh, ngọc giác kia phảng phất có ý thức giống người, nhanh chóng trốn chạy, rời khỏi địa giới Quảng Trạch phái.
Ngọc giác do dự
không
chừng, tìm kiếm bồi hồi khắp nơi, qua
một
ngày, mắt thấy hoa quang
trên
ngọc giác càng ngày càng ảm đạm, rốt cuộc phát
hiện
một
khối thi thể mới mẻ.
Ngọc giác nhanh chóng chui vào trong óc thi thể kia, bất quá
một
lát, thi thể vốn
đã
lạnh băng chậm rãi khôi phục nhiệt độ, lại
không
lâu sau, người nọ bỗng nhiên ho khan, mở hai mắt.
hắn
đầu tiên là mờ mịt nhìn chung quanh, lại nhìn nhìn thân thể mình
hiện
tại, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, sắc mặt biến đổi, mở miệng mắng: “Mẹ nó, tiện nữ nhân kia
thật
gϊếŧ ta? Ta muốn gϊếŧ ả báo thù!”
Tuy rằng
nói
lời tàn nhẫn, nhưng trong ánh mắt La Châu cũng có sợ hãi. Ở trong ý thức của
hắn, tử vong nguy hiểm và thống khổ là vừa xảy ra
không
lâu trước đây, hồi tưởng lại còn
rõ
ràng như vậy. Cái tử vong đột nhiên này làm
hắn
không
tự giác thu hồi đương nhiên trong lòng. Thế giới này
không
hoà bình như trong tưởng tượng, đây
không
phải xã hội pháp trị, những người này đều có thể tùy tiện gϊếŧ người, xác
thật
hắn
phải thay đổi ý tưởng!
“Ngọc, là ngươi
đã
cứu ta a,
hiện
tại thân thể này của ta là chuyện thế nào?” La Châu trong lòng may mắn, còn may
hắn
có bàn tay vàng, nếu
không
chẳng phải
thật
sự
đã
chết! Hơn nữa
hắn
cảm giác được, vì cứu
hắn, lực lượng lúc trước ngọc giác tích tụ đều dùng hết tất cả. Nếu
không
có
một
vụ này,
hắn
đã
không
sai biệt lắm có thể mở ra càng nhiều nơi bên trong miếng ngọc!
Chung Ly Thanh Bích nữ nhân này,
thật
sự
đáng giận đáng chết!
Ngọc giác trong đầu La Châu chớp động, làm
hắn
thấy được
không
ít ký ức của nguyên thân. Xem xong, La Châu đầy mặt vui mừng.
Thân phận của nguyên thân này cũng khó lường, so với khối thân thể lúc trước kia tốt hơn nhiều. Thân thể này cũng họ La, tên là La Tử Chu, là tu tiên ba đời, tổ phụ là đại năng Luyện Hư kỳ, phụ thân là Hóa Thần kỳ, còn có thúc phụ cũng là Hóa Thần kỳ. La gia là thế lực thứ nhất mới quật khởi, đệ tử môn hạ hơn vạn, tuy
nói
so ra kém những đại môn phái vạn năm có nội tình thâm hậu, nhưng bởi vì người La gia ngang ngược vô lý lại bênh vực người mình, ít có ai dám trêu chọc người nhà bọn họ.
La Tử Chu là
một
hài tử duy nhất trong đời thứ ba của La gia,
một
kẻ ăn chơi trác táng khinh nam bá nữ, ăn nhậu chơi
gái
cờ bạc, tu vi
không
cao. Bởi vì cùng người ta đánh cược, mang theo người tới rừng rậm Vạn Thú săn thú, vừa
không
cẩn thận chơi quá trớn, đến bản thân và thủ hạ cũng chết ở nơi này, lúc này mới làm La Châu nhặt được tiện nghi.