trên
biển sương mù, hàng năm đều có
một
mảng sương trắng xoá, đội thuyền lớn
đi
trên
biển cũng
không
thấy
rõ
vị trí con thuyền bên cạnh, cho nên toàn đội tàu đều
đi
tương đối gần nhau.
Xi đương nhiên ở
trên
chiếc thuyền lớn
đi
trước nhất. Tiến vào biển sương mù vài ngày, bọn họ
đã
rời xa bờ biển, tới biển sương mù. Nghe
nói
con
yêu
thú tử kình thường xuyên ở vùng trung bộ, bởi vì chỗ sâu trong biển sương mù còn có càng nhiều
yêu
thú lợi hại. Trừ tin tức đơn giản theo như lời Liễu Thanh Bích, vì có thể càng thuận lợi
đi
săn
yêu
thú tử kình, Xi lại lệnh cho người riêng tìm người quen thuộc hàng hải đến dẫn đường.
Trong lúc vội vàng, tìm được trong thành phụ cận
một
lão đánh cá, người nọ cũng là tay già đời
trên
biển,
một
khuôn mặt nhiễm đầy phong sương, so với tuổi
thật
nhìn càng già hơn
một
ít. Lão đánh cá ban đầu nhìn thấy thế trận này còn có chút lo sợ nghi hoặc bất an, sau khi được hứa hẹn số tiền lớn, bắt đầu dụng tâm dẫn đường cho bọn họ.
“Thời trẻ ta từng học võ kỹ đơn sơ cùng
một
sư phó, ở trong biển còn có chút tác dụng, cho nên thường
đi
ra biển phía ngoài xa, bên này cũng
đã
tới rất nhiều lần, cũng từng gặp gỡ
yêu
thú tử kình kia. Nhưng mà loại quái vật này
không
phải người thường như chúng ta có thể tới gần,
thật
là đáng sợ. “Lão đánh cá
nói
đến con
yêu
thú tử kình, vẫn còn có vẻ sợ hãi, “một
khi nó xuất
hiện,
một
vùng biển đều
sẽ
biến thành màu tím, hơn nữa nó xuất
hiện
ở nơi nào,
trên
không
trung hải vực
sẽ
ầm ầm sấm sét.”
Có hai đặc thù khác thấy này,
không
đến mấy ngày, Xi mang đội tàu
đã
xa xa phát
hiện
tung tích
yêu
thú tử kình.
Liễu Thanh Bích nhìn hải vực màu tím xa xa này, mặt lộ vẻ lo lắng,
nói
với Xi: “Nhìn qua
yêu
thú kia thực
sự
lợi hại, quá nguy hiểm, chủ nhân,
không
bằng vẫn là thôi
đi.”
Xi
không
thích nghe loại lời này, lấy tự phụ của
hắn, sao có thể biểu
hiện
ra mặt ‘không
được’.
hắn
vốn dĩ
không
muốn lui, bị Liễu Thanh Bích vừa
nói
như vậy lại càng hạ quyết tâm, thầm nghĩ nữ nhân chính là nữ nhân, nhát như chuột.
“một
con
yêu
thú mà thôi, có gì phải sợ, đợi ta bắt nó.” Xi ôm lấy eo
nhỏ
của Liễu Thanh Bích, buông ra cuồng ngôn. Thấy
hắn
tự tin như vậy, Liễu Thanh Bích
một
trận đau mặt, lúc trước
không
phải
hắn
cũng là như vậy sao. Kỳ quái lúc trước
rõ
ràng
không
cảm thấy mình có vấn đề gì, sao bây giờ xem ra Xi này hoàn toàn
không
có phong tư của mình?
—— “Lúc trước ngươi đối với bản thân mình là nhận thức
không
đủ,
hiện
tại đứng ở lập trường người khác, rốt cuộc nhận thức được mình ghê tởm.” Hệ thống đúng lúc xuất
hiện.
Liễu Thanh Bích: “Câm miệng, biến
đi.”
Đội tàu vọt vào bên trong
một
mảnh sấm sét ầm ầm,
không
giống thuyền gỗ bình thường nghiêng ngả trong biển, bọn họ áp chế chính là chiếc thuyền kỳ lạ bằng thiết mộc rất nặng, còn có thể bảo trì vững vàng.
“Tản đội hình ra!”
một
viên đại tướng dưới trướn Xi g đứng ở đầu thuyền huy động quân kỳ, truyền mệnh lệnh cho những thuyền khác. Thực nhanh, trận hình đội tàu biến hóa, ở trong biển hợp thành
một
thế trận vây kín.
Hơn
một
ngàn người ở bên mép thuyền gầm lên, bọn họ đều có tập võ kỹ, sức lực so với người bình thường cường đại hơn mấy lần, trong tay cầm vũ khí đồng thời vỗ lên mặt nước, đánh ra
một
mảnh sóng gió động trời. Kế đó,
yêu
thú tử kình ở trong phiến hải vực
đã
bị động tĩnh này kích ra.
“Tới rồi!” Xi buông eo Liễu Thanh Bích, đẩy nàng sang bên cạnh, chính mình cầm lấy trường thương người bên cạnh dâng lên, mũi chân liền điểm vào đầu thuyền,
trên
thương mang theo kim quang chói mắt, lao vào nước đâm tới
yêu
thú tử kình.
yêu
thú thân thể
thật
lớn, toàn thân làn da màu tím, đuôi lớn có vây cá,
trên
đầu còn có
một
cái sừng nhọn giống như biến dị. Nó ở trong biển rong ruổi nhiều năm, ít có người dám khıêυ khí©h, hôm nay đột nhiên bị vây săn, giận
không
thể át, thân thể quay cuồng mấy lần ở trong biển, nhấc lên
một
đợt lại
một
đợt sóng. Sóng thần đánh về những chiếc thuyền chung quanh, lực đánh
thật
lớn khiến cho thân thuyền lay động, người đứng ở
trên
thuyền cũng ướt đẫm.
Xi hét lớn
một
tiếng, “Định Hải.”
một
đợt ráng màu liên tiếp từ thuyền, làm chúng vững vàng chạy trong sóng biển.
hắn
sử dụng chính là bảo châu định hải, ba mươi viên bảo châu kích phát lực lượng bao phủ nơi có thuyền, cũng đồng thời làm ra
một
cái l*иg, giam giữ
yêu
thú tử kình vào giữa. Vây khốn
yêu
thú tử kình, xi liền dựng trường thương, vận dụng võ kỹ, hướng về
yêu
thú tử kình đâm tới
một
chỗ trũng xuống
thật
nhỏ
trên
trán nó.
Mắt thấy toàn thân Xi được kim quang bao vây, khí phách hăng hái đè nặng
yêu
thú tử kình đánh tới, Liễu Thanh Bích đứng ở ngoài trầm mặc nhìn xem, ở trong lòng yên lặng chờ đợi.
Những binh sĩ giơ cao vũ khí hò hét trợ uy cho Định Xuyên vương của bọn họ, mỗi người đều tin tưởng Định Xuyên vương
sẽ
giống như trước lấy được thắng lợi. Cho nên lúc
yêu
thú tử kình đột nhiên phát uy,
một
ánh sáng tím đánh trúng Xi, đánh bay
hắn
đập vào
trên
boong thuyền, tất cả mọi người sợ ngây người.
yêu
thú tử kình có thể bình an sinh hoạt trong mảng biển sương mù lâu như vậy, đương nhiên
sẽ
không
toàn
không
có năng lực. Nó khác với ba con
yêu
thú lúc trước Xi
đã
săn kia, chỗ bất đồng duy nhất là con
yêu
thú tử kình này kế thừa lực huyết mạch tử long của thượng cổ
yêu
thú. Xi xem thường nó,
một
kích này
hắn
không
chết cũng
đi
nửa cái mạng, càng quan trọng chính là,
một
kích này tất nhiên đánh nát bảo giáp hộ thân
trên
người Xi, là bộ giáp trừ chính
hắn
thì
không
ai cởi ra được.
Chợt nghĩ nhiều năm trước kia, Liễu Thanh Bích trong thân thể Xi cũng từng dẫn người tới săn gϊếŧ
yêu
thú tử kình này, đồng dạng gặp thất bại, tất cả mấy ngàn tinh nhuệ mang đến cơ hồ đều chết ở nơi này, chính
hắn
có hai đại bảo vật, bảo giáp hộ thân cùng trường thương phong vân đều hủy trong
một
trận chiến, sau khi trở về cũng phải dùng nhiều năm dưỡng thương.
Cái khác Liễu Thanh Bích
không
để bụng, nhưng nếu
hắn
muốn gϊếŧ Xi, cái bảo giáp hộ thân
không
rời người của Xi cũng tuyệt
không
thể tồn tại.
Trước mắt phát sinh từng màn giống như trong trí nhớ của
hắn, Xi trả giá cực kì thảm thống, cuối cùng đạt được thắng thảm. Cường chống gϊếŧ chết
yêu
thú tử kình,
hắn
là động cũng
không
thể động, mang theo mấy tâm phúc còn sót lại cùng Liễu Thanh Bích vội vàng quay về bờ biển sương mù, chuẩn bị mau chóng hội hợp cùng đại bộ phận quân đội.
Khi bọn họ quay về chỉ có
một
cái thuyền
nhỏ, thuyền lớn khác đều bị dạp nát lúc
yêu
thú tử kình phản công trước khi chết. Liễu Thanh Bích ở trong khoang chiếu cố Xi
đang
hôn mê, mặt khác còn có hai tâm phúc ngồi ở bên cạnh canh giữ.
Chuyến về gió êm sóng lặng, xa xa sắp trông thấy bờ khi, tất cả mọi người
trên
thuyền thở dài
nhẹ
nhõm
một
hơi. Chính là lúc này, lão đánh cá dẫn đường vẫn co ở trong góc
không
ai chú ý bỗng nhiên bạo khởi, đại khai sát giới.
hắn
thế nhưng là đại sư cấp bậc võ kỹ rất cao,
trên
thuyền này những người còn sót lại đều
không
phải đối thủ của
hắn, mà ở
trên
biển, mọi người
đã
không
có chỗ trốn.
Phát
hiện
bên ngoài khoang thuyền
đã
máu chảy thành sông, trong khoang hai cao thủ,
một
người nhanh chóng
đi
ra ngoài đối phó lão đánh cá,
một
người còn canh giữ ở bên người Liễu Thanh Bích và Xi, để ngừa còn có kẻ khác đột kích.
“Thỉnh phu nhân yên tâm, thuộc hạ tất nhiên
sẽ
bảo vệ……”
“Ặc……”
Ngực
hắn
đột ngột nhiễm
một
mảnh màu đỏ, mũi đao sáng như tuyết chọc ra từ
trên
quần áo
hắn.
Liễu Thanh Bích nhấc chân đá
hắn
đi,
nói
với lão đánh cá đầy người huyết sắc từ cửa khoang tiến vào: “Còn lại
một
người, cũng giải quyết.”
Lão đánh cá mặt vô biểu tình nhìn
hắn
một
cái, kéo người
đi
ra ngoài.
Trong khoang chỉ còn lại hai người Liễu Thanh Bích và Xi, Liễu Thanh Bích dùng cổ tay áo xoa xoa chủy thủ dính máu trong tay,
đi
đến bên người Xi, bắt đầu tìm kiếm con dấu Tự Thiên Hồn Thư ở
trên
người
hắn.
hắn
có thói tùy thân quen mang theo đồ vật quý giá nhất, Tự Thiên Hồn Thư tất nhiên đặt ở
trên
người.
không
bao lâu, Liễu Thanh Bích quả nhiên tìm được rồi.
hắn
cầm lấy con dấu kỳ lạ nửa trong suốt đó, ánh mắt cuồng nhiệt. Bỗng nhiên, cổ tay của
hắn
bị bắt lấy, Xi
đang
trọng thương hôn mê tỉnh lại, sắc mặt khó coi mà nhìn chằm chằm
hắn, khàn giọng hỏi: “Ngươi
đang
làm gì!”
Liễu Thanh Bích căn bản
không
để ý tới
hắn
ta, nếu
hắn
quyết định muốn làm như vậy, Xi liền
không
thể
không
chết, còn có cái gì mà
nói.
hắn
dễ dàng hất tay Xi,
không
chút do dự dùng chủy thủ đâm vào ngực Xi, chỗ ngực vẩy ra huyết hoa, nhưng đôi mắt
hắn
cũng chưa chớp
một
cái, chỉ đầy mặt chờ mong mà tẩm con dấu tự thiên hồn thư ở trong đám huyết sắc đó.
“Ngươi…… Vì cái gì……”
“Tiện nhân…… Ta muốn gϊếŧ ngươi!”
“…… Liễu, Thanh Bích!”
Liễu Thanh Bích cảm thấy máu trào ra còn chưa đủ nhanh, ấn chủy thủ mạnh vào
một
chút, tức khắc máu tươi điên cuồng tuôn ra, lập tức nhiễm hồng con dấu. Đúng lúc này, con dấu phát ra
một
trận quang mang nhu hòa,
một
con dấu nho
nhỏ
tức khắc biến thành lớn bằng bàn tay, Liễu Thanh Bích
trên
mặt lộ ra kinh hỉ, hai mắt khẩn trương nhìn chằm chằm con dấu biến hóa, đến Xi trừng lớn con mắt chết khi nào cũng chưa phát
hiện.
Đáng tiếc, chung quy
hắn
vẫn phải thất vọng rồi, con dấu kia cũng
không
hoàn toàn biến thành bộ dáng như trong trí nhớ của
hắn, nhiều nhất chỉ biến hóa
một
nửa, thiên thư bên trong cũng chưa hoàn toàn biến thành kim sắc.
Cũng đành,
đã
sớm đoán được như vậy vẫn chưa được. Liễu Thanh Bích thu hồi con dấu, cũng
không
liếc mắt
một
cái nhìn thi thể Xi, mặt mang suy tư mà vuốt ve con dấu.
hắn
lúc trước
đã
suy xét, tuy rằng Liễu Thanh Bích mất
đi
nguồn gốc khí vận, nhưng thế giới này bởi vì
hắn
là biến số mà xuất
hiện
rất nhiều dị thường, đến chính
hắn
cũng
nói
không
rõ, cho nên
nói
không
chừng
hắn
có thể vì thế mà lại lần nữa chế tạo khí vận, tỷ như…… lại lần nữa sáng tạo ra
một
đứa con khí vận. Nếu
hắn
đẩy
một
người lên vị trí cao, làm
hắn
tập trung khí vận vào thân, lại dùng huyết trong tim tưới con dấu Tự Thiên Hồn Thư, vậy có khả năng rất lớn
sẽ
hoàn toàn giải phong cái Thần Khí này, rốt cuộc
đã
giải được
một
nửa
không
phải sao.
“Chúng ta mau cập bờ.” Lão đánh cá tiến vào
nói
một
câu, nhìn thấy thi thể Xi chết
không
nhắm mắt,
hắn
nhìn về phía Liễu Thanh Bích, trong ánh mắt cũng mang
một
tia cảnh giác và kiêng kị.
Liễu Thanh Bích cũng
không
để ý, nàng cất con dấu, đồng dạng ra khỏi khoang thuyền.
hiện
tại
đã
có thể thấy tình huống ở bờ biển, hoàn toàn bất đồng với trước khi bọn họ rời
đi.
hiện
tại nơi đó treo
một
lá cờ trường kiếm bất đồng với Định Xuyên phủ,
một
người nam nhân tuổi trẻ cưỡi ngựa chờ ở phía trước, mà lúc Xi đến
không
thấy những người đó.
Lão đánh cá rời thuyền, bái nam nhân
nói: “Định Hải vương điện hạ, mọi việc
đã
làm xong.”
Bột, cũng chính là Định Hải vương, lộ ra vẻ vừa lòng, “Vất vả, trở về đều có phong thưởng.”
hắn
ruổi ngựa tiến lên đón nhận Liễu Thanh Bích chậm
một
bước từ
trên
thuyền
đi
xuống, “Xem ra, ta lựa chọn tin tưởng nàng, cùng nàng hợp tác là đúng, hy vọng chúng ta về sau hợp tác cũng có thể thuận lợi như thế.”
Liễu Thanh Bích
không
phản ứng quá lớn. Bột, từ trước là đối thủ
một
mất
một
còn của
hắn, chính là kẻ tiếp theo
hắn
lựa chọn dùng tâm huyết hiến tế Thần Khí. Hy vọng
hắn
ta
không
cần làm cho
hắn
nửa đường sửa chủ ý động thủ trước. Rốt cuộc
thật
sự
rất phiền toái,
hắn
cũng
không
muốn lại kéo dài lâu hơn.
Khi rời Định Xuyên phủ, Liễu Thanh Bích liền
âm
thầm cho làm người liên hệ cùng Bột, còn may mà Xi tự phụ, mới cho Liễu Thanh Bích cơ hội này.
hiện
tại Xi
đã
chết, có thể dự kiến về sau chắc chắn có phiền toái
không
nhỏ, nhưng Bột hoàn toàn
không
hối hận, dã tâm của
hắn
không
ít hơn Xi chút nào, đồ vật có thể làm Xi tâm động, đương nhiên cũng có thể làm
hắn
tâm động.
“Xin mời, đợi trở lại Định Hải phủ, chúng ta lại
nói
chuyện lúc trước nàng từng
nói
ở trong thư.” Bột có thái độ phi thường tốt.
không
phải do thái độ
hắn
không
tốt,
thật
sự
là bởi vì Liễu Thanh Bích mang đến cho
hắn
chỗ tốt quá lớn.
không
nói
đến Tự Thiên Hồn Thư nghe
nói
có thể giúp đột phá Thiên Nhân Cảnh giới, chính là tâm huyết của bốn loại
yêu
thú cùng phương pháp luyện đan
đã
có thể mang đến cho
hắn
kinh hỉ
không
nhỏ. Huống chi nàng trả lại cho
hắn
một
lý do và cơ hội quang minh chính đại xử lý huynh đệ là đối thủ
một
mất
một
còn.
Phương hướng và chứng cứ Xi chuẩn bị mưu phản, chỉ cần có những thứ này, gϊếŧ chết Xi,
hắn
không
chỉ
không
bị phụ hoàng trách tội, còn
sẽ
được ban thưởng.