Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nữ Chính Đều Cùng Nam Phụ

Quyển 8 - Chương 173: Trên thế giới này, có một hắn là đủ rồi

« Chương TrướcChương Tiếp »
Xi nhìn hai nữ nhân phía dưới, làm

một

người nam nhân, cảm giác hai nữ nhân xinh đẹp vì

hắn

tranh giành tình cảm,

hắn

đương nhiên là hưởng thụ. Nhưng

hắn

có thể sủng ái bất kì mỗi người nào trong các nàng, lại

không

cho phép có ai mạo phạm uy nghiêm của

hắn. Đối với Liễu Thanh Bích loại hành vi

không

truyền triệu

đã

mạnh mẽ tới đây dây dưa thế này, trong lòng Xi có chút

không

vui nhàn nhạt,

nói

với Ngọc La: “đã

xảy ra cái gì.”

Ngọc La nghe ra

hắn

có ý tứ thiên hướng mình,

trên

mặt

hiện

lên ủy khuất, lã chã chực khóc

nói: “Chủ nhân, thϊếp chỉ cảm thấy Bình Phong lâu đẹp mà thôi,

không

nghĩ tới

sẽ

làm tỷ tỷ này tức giận như thế, thϊếp

không

phải cố ý.”

nói

xong nàng lại giật giật cổ tay bị Liễu Thanh Bích túm lấy, toát ra vẻ thống khổ, “Tỷ tỷ, tỷ buông ta ra được

không, đau quá a.”

Nàng cũng

không

biết nữ nhân Liễu Thanh Bích này sao lại có sức lực lớn như vậy, nàng ta

không

phải chỉ là cái phế vật

không

có năng lực kế thừa gia tộc mà thôi sao.

Xi giơ tay, Liễu Thanh Bích liền cảm giác cổ tay mình đau xót,

không

tự chủ được buông tay Ngọc La ra. Mắt thấy Ngọc La ủy khuất mà nhào về phía Xi, Liễu Thanh Bích cảm thụ được đau đớn

trên

cổ tay, đáy mắt lãnh quang chợt lóe lên.

Đây là võ kỹ chỉ vương tộc mới có, Xi ở đây trong

một

thế hệ hoàng tử tuy rằng huyết thống cũng

không

phải đứng đầu, nhưng năng lực cũng

không

tầm thường, võ kỹ ở trong mấy người huynh đệ đều là xuất sắc, giống như vậy tùy tay làm động tác

nhỏ

này, đủ để cho cổ tay Liễu Thanh Bích đau ít nhất

một

ngày.

Liễu Thanh Bích đứng ở đó

không

nói

một

lời, lại làm Xi cảm thấy có chút kỳ quái. Liễu Thanh Bích nữ nhân này là

một

năm trước

hắn

mang về, mới mẻ qua

đi

cũng chỉ có như vậy. Nhưng tính cách nàng luôn luôn nhu nhược ôn hòa, nếu đổi là trước kia

đã

sớm ủy khuất rơi lệ, sao

hiện

giờ lại

một

bộ dáng lạnh nhạt?

“Phủ chủ, ta có chuyện quan trọng bẩm báo.” Liễu Thanh Bích rốt cuộc mở miệng.

Ngọc La còn khóc như hoa lê dính hạt mưa, muốn Xi vì nàng chủ trì công đạo, Xi lại bị lời này của Liễu Thanh Bích khơi lên

một

chút hứng thú. “A, nàng có chuyện gì quan trọng?”

hắn

không

cho là đúng, chỉ định nghe

một

chút Liễu Thanh Bích có thể tìm việc vui gì cho

hắn.

Liễu Thanh Bích cũng nhìn ra được

hắn

không

cho là đúng,

trên

thế giới này

không

ai so với

hắn

càng hiểu biết chính mình, vì thế

hắn

nhìn thẳng đôi mắt Xi, gằn từng chữ: “Làm thế nào tăng võ kỹ lên đến đỉnh Thiên Nhân cảnh giới.”

Quả nhiên, như

hắn

dự đoán, ánh mắt Xi nháy mắt liền thay đổi.

hắn

hất ra Ngọc La

đang

nhào vào bên

hắn

khóc sướt mướt, thân thể nghiêng về phía trước, ánh mắt trở nên nóng rực, “Lời này là

thật

sự?”

Liễu Thanh Bích kéo kéo khóe môi, “Đương nhiên

không

lừa ngài, cái bí mật kia ở trong Tự Thiên Hồn Thư của Liễu gia chúng ta.”

Ánh mắt Xi sáng ngời. Liễu gia chỗ Liễu Thanh Bích năm đó cũng là thế lực to lớn khó lường

trên

đại lục, nghe

nói

lão tổ tông còn từng mượn phàm thân từ

một

kiện Thần Khí bỏ

đi. Chỉ là thời gian trôi qua lâu lắm, Liễu gia nhiều thế hệ suy nhược, cho tới bây giờ cũng chỉ là

một

tiểu gia tộc nghèo túng co đầu rút cổ ở Thanh Tùng thành mà thôi. Thần Khí cái gì

đã

sớm biến thành

một

chuyện chê cười.

Lúc trước Xi

đi

ngang qua Thanh Tùng thành, gϊếŧ chết

một

con thanh giang giao xà tác loạn ở phụ cận Thanh Tùng thành, giải quyết nguy cơ Liễu gia diệt vong. Liễu gia vì muốn dựa vào, đem Liễu Thanh Bích huyết mạch cuối cùng duy nhất của chi chủ cho

hắn

làm thị thϊếp, còn đồng thời tặng rất nhiều bảo bối.

Những bảo bối đó, Xi còn chướng mắt, ném sang

một

bên, cũng chỉ Liễu Thanh Bích mỹ nhân này được

hắn

thu dùng mà thôi.

Đây là chỗ mà phần đông người

đã

thấy chân tướng, nhưng đối với nhân cách là bản thân Xi bên trong Liễu Thanh Bích mà

nói,

hắn

biết

rõ, lúc trước mình

đi

Thanh Tùng thành chính là vì Thần Khí trong truyền thuyết. Nhưng

không

thể tìm được manh mối gì, cho nên thất vọng, vốn dĩ cũng gửi hy vọng vào Liễu Thanh Bích biết cái gì, nhưng

một

năm qua

đi

Liễu Thanh Bích sau mấy lần

hắn

thử đều biểu

hiện

ngây thơ mờ mịt,



ràng

không

biết, lúc này Xi mới hoàn toàn từ bỏ, ném nàng ra sau đầu.

Lúc trước Xi có thể kích hoạt Thần Khí kia chỉ là đánh bậy đánh bạ, ít nhất phải nửa năm sau mới có thể ngoài ý muốn mà phát

hiện, nhưng

hiện

tại được Liễu Thanh Bích

nói

ra trước, đương nhiên

hiện

giờ cái này kéo hứng thú của Xi tăng nhiều.

Ít nhất trước mặt Liễu Thanh Bích này có thể

nói

ra ‘Tự Thiên Hồn Thư’ bốn chữ này, tỏ vẻ xác

thật

nàng biết

một

ít. Tên Thần Khí là dưới cơ duyên xảo hợp Xi biết được, Xi dám khẳng định

không

có bao nhiêu người biết



ràng.

Nhìn thấy Xi tin, Liễu Thanh Bích trong lòng cười lạnh

một

tiếng.

hắn

có hùng tâm tráng chí, chính

hắn

sao lại

không



ràng, làm thế nào để

hắn

cảm thấy hứng thú,

hắn

càng biết

rõ.

Xi phất tay với cấp dưới: “Tất cả các ngươi đều

đi

ra ngoài.”

Trong phòng các thuộc hạ tâm phúc phảng phất

không

nghe thấy lúc trước Liễu Thanh Bích

nói, bình tĩnh lui xuống. Chỉ có Ngọc La còn do dự mà ngồi ở bên Xi,

không

biết nên làm cái gì bây giờ. Nàng nhìn Liễu Thanh Bích

một

cái,

thật

cẩn thận kiều thanh kêu: “Chủ nhân……”

Xi nhíu mày, nhấc chân đá nàng xuống, “Cút.”

Ngọc La được

hắn

mang theo bên người thời gian còn ít, tuy rằng từng nghe

nói

hắn

thực dễ ghét bỏ nữ nhân bên cạnh, nhưng mấy ngày nay Xi đối với nàng phi thường đặc thù, cho nên nàng cảm thấy mình ở trong lòng Xi là bất đồng, chưa từng nghĩ tới có

một

ngày Xi cũng

sẽ

vô tình đối đãi với mình như vậy, trong nhất thời lo sợ

không

yên mà ngơ ngẩn.

Xi

hiện

giờ

một

lòng nghĩ Thần Khí, nơi nào còn quản đến nàng, lệnh cho người kéo nàng

đi

xuống. Sau đó

nói

với Liễu Thanh Bích: “Nàng

đi

với ta.”

Liễu Thanh Bích

đi

theo phía sau

hắn, đối với Ngọc La khóc thút thít cũng

không

hề phản ứng. Đương nhiên,

hắn

tuy rằng khoác thân thể Liễu Thanh Bích, nhưng nội bộ cũng là Xi. Đối với những nữ nhân bên người, lúc

hắn

có hứng thú

thì

sủng ái vài phần, cũng coi như là

một

lạc thú. Nhưng những nữ nhân ngốc đều cho rằng chính mình là đặc thù, nhớ trước đây ban đầu Liễu Thanh Bích còn

không

phải cũng bởi vì vậy mới có thể

yêu

hắn.

Xi mang nàng vào mật thất của mình, nơi này cất giấu toàn bộ bảo vật của

hắn, người bình thường đều

không

vào được. Sở dĩ

hắn

dám trắng trợn mang Liễu Thanh Bích vào như vậy, cũng

không

phải bởi vì tín nhiệm nàng, hoàn toàn ngược lại, là bởi vì

hắn

khinh thường nàng, cảm thấy

một

nữ tử nhu nhược

không

thể tu võ kỹ như vậy

không

thể nháo ra chuyện gì.

Mắt thấy Thần Khí gần trong gang tấc, Liễu Thanh Bích trong lòng cũng vui vẻ.

“Nàng nhìn xem, đây là ‘Tự Thiên Hồn Thư’ nàng

nói?” Xi lấy

một

quyển thư tịch rách nát cũ kỹ ra, đặt ở trước mặt Liễu Thanh Bích, chờ nàng phản ứng.

Sách này chính là bảo bối thứ nhất lúc trước Liễu gia đưa tới, đầu tiên Xi

đã

chú ý tới quyển sách cũ này, nghiên cứu hồi lâu cũng

không

thể có được kết quả mình muốn.

hắn

thật

muốn nhìn

một

chút Liễu Thanh Bích có thể cho

hắn

một

kinh hỉ như thế nào.

Liễu Thanh Bích cũng

không

nhìn quyển sách cổ kia: “Đương nhiên

không

phải quyển này.”

“A?” Xi nheo lại đôi mắt, bỗng nhiên cười, tới gần nàng sờ soạng gương mặt nàng non mềm

một

phen,

nói

giọng khàn khàn: “nói

đi, để ta nhìn xem nàng còn có cái bí mật gì.”

Liễu Thanh Bích: “……”

hắn

bị ‘chính mình’ sờ

một

cái làm cả người nổi da gà, phi thường

không

ổn. Dĩ vãng

hắn

đều dùng loại thái độ ngả ngớn này đối phó nữ nhân khác, nhưng

không

muốn bị nam nhân khác dùng loại thái độ này đối phó lại.

Cố nén khó chịu trong lòng, Liễu Thanh Bích nhàn nhạt

nói: “Tự Thiên Hồn Thư chân chính ở trong

một

con dấu vuông.”

Xi nghe vậy

nói: “Con dấu?”

hắn

từng gặp

một

con dấu ở trong đống đồ vật Liễu gia đưa tới, bất quá bởi vì nhìn qua cũng

không

có gì kỳ lạ, cho nên bị

hắn

đặt sang

một

bên.

“Là cái này?” Xi cầm con dấu bằng gỗ trong tay lật xem

một

hồi lâu, cũng chưa cảm nhận được chỗ nào đặc thù,

không

khỏi hoài nghi mà nhìn thoáng qua Liễu Thanh Bích.

Liễu Thanh Bích lấy

một

thành chủy thủ sắc bén

trên

giá,

không

chút do dự rạch tay mình

một

cái, máu tươi trào ra bị

hắn

tích ở

trên

con dấu bằng gỗ, “Ta là người cuối cùng của mạch chính Liễu gia, chỉ có dùng máu của ta mới có thể làm Tự Thiên Hồn Thư

hiện

ra.”

Quả nhiên theo như lời

hắn, con dấu bằng gỗ

không

chút nào thu hút bị xối máu của Liễu Thanh Bích lên, trong chớp mắt trở nên quang hoa lộng lẫy, rút

đi

lớp vỏ gỗ bên ngoài, biến thành chất liệu như vàng như ngọc kỳ lạ, còn nửa trong suốt, ở bên trong, thế nhưng có

một

quyển sách

nhỏ

như móng tay.

Xi thấy thần dị như vậy,

không

khỏi đại hỉ, vội vàng hỏi: “Ta phải làm thế nào nhìn được nội dung của Tự Thiên Hồn Thư?”

Lúc Xi đầy mặt vui mừng, Liễu Thanh Bích dùng

một

loại ánh mắt giảo hoạt lại lạnh băng nhìn

hắn, chờ đến lúc ánh mắt Xi sáng quắc dừng ở

trên

người

hắn, Liễu Thanh Bích rũ lông mi xuống,

nói: “Ta tạm thời

không

có cách nào mở nó ra, đây là Thần Khí,

không

dễ dàng mở như vậy, nếu muốn mở nó ra, cần khí vận. Cái gọi là khí vận chính là tập trung khí vận của thiên địa vào

một

người, dùng tâm đầu huyết của

một

người như vậy mới có thể chân chính làm Tự Thiên Hồn Thư sống lại.”

Xi nghe được lời này,



ràng bình tĩnh lại, nắm đồ vật kia trầm ngâm

một

lát. “Người mà thân có khí vận? tìm kiếm như thế nào?”

Liễu Thanh Bích giương mắt nhìn

hắn, bỗng nhiên cười: “Thế gian này còn ai có khí vận có thể so sánh với vương của đại lục chúng ta?”

Đây là

một

câu đại nghịch bất đạo, bởi vì vương chính là phụ thân thân sinh của Xi, bất quá Liễu Thanh Bích



ràng Xi

sẽ

không

bởi vì lời này mà tức giận. Phụ hoàng đối với

hắn

đứa con trai này cũng

không

tốt,

không

chỉ có cho

hắn

lấy cái tên ‘Xi’ mang theo ngu kiến này, còn phân chia cho

hắn

Định Xuyên phủ nơi hoang vắng này làm lãnh địa, trong lòng Xi

đã

sớm bất mãn, đừng

nói

gϊếŧ

một

cha ruột, nếu có thể làm Thần Khí sống lại, cho dù bảo Xi gϊếŧ cha ruột cùng toàn bộ huynh đệ,

hắn

cũng

sẽ

không

chớp mắt

một

cái.

Xi quả nhiên

không

có phản ứng đặc thù,

hắn

chỉ suy tư

một

lát, dùng

một

loại ánh mắt kỳ dị nhìn Liễu Thanh Bích, “Ta tin tưởng nàng

sẽ

không

gạt ta, nhưng, vì sao

hiện

tại mới

nói

việc này cho ta? Hử?”

Ngữ khí của

hắn

cũng

không

hùng hổ doạ người, thậm chí mang theo

một

chút ý vị ôn nhu, nhưng Liễu Thanh Bích biết

hắn

đang

thử, trong lòng

hắn

đối với nàng có nghi ngờ.

Liễu Thanh Bích trong lòng cười lạnh,

trên

mặt làm ra vẻ bi thương, xoa xoa bụng mình hơi phồng lên, “Bởi vì ta

không

thể

không

nói, cho dù là vì hài tử… trong bụng … Ta muốn cho nó bình an sinh ra.”

“A, ngươi có hài tử của bổn vương.” Lúc này Xi mới tỉnh ngộ, hoài nghi trong lòng thối lui, càng thêm tin Liễu Thanh Bích

nói.

hắn

gặp rất nhiều nữ nhân dù lợi hại, đều có thể bởi vì hài tử mà hy sinh. Liễu Thanh Bích

nói

cho

hắn

bí mật này, phỏng chừng chính là muốn được

hắn

che chở, để hài tử bình an sinh ra. Ở trong phủ

hắn,

một

nữ nhân mất

đi

sủng ái lại

không

có bối cảnh, muốn giữ được hài tử, là thực khó khăn.

Xi chưa bao giờ lo lắng vấn đề con nối dõi, chỉ cần

hắn

nguyện ý, muốn bao nhiêu hài tử đều

sẽ

có, cho nên đối với đấu đá hậu viện

hắn

căn bản

sẽ

không

quản.

Bất quá

hiện

tại, vì trấn an nữ nhân biết bí mật về Thần Khí này, để từ trong miệng nàng có được càng nhiều tin tức về Thần Khí, Xi hào phóng mà hứa hẹn, “Nàng yên tâm, chỉ cần nàng giúp ta có được Tự Thiên Hồn Thư, ta đương nhiên

sẽ

giữ cho nàng và hài nhi yên ổn.”

……

Liễu Thanh Bích từ chủ viện trở về Bình Phong lâu,

một

mình khóa ở trong phòng, sắc mặt bình tĩnh rốt cuộc

không

thể khắc chế mà biến thành xanh mét,

hắn

giơ tay che lại mặt mình vặn vẹo, ánh mắt lạnh băng.

Vừa rồi, Xi ý đồ thân thiết với

hắn, tuy rằng bị

hắn

dùng hài tử trong bụng lấy cớ chặn lại, nhưng vẫn bị hôn. Liễu Thanh Bích biết Xi coi sủng hạnh như thi ân, ý đồ tiến thêm

một

bước mượn tâm sức

hắn, nhưng việc này làm

hắn

cảm thấy ghê tởm đến cực điểm.

hắn

có thể ngủ với bất kì kẻ nào, nhưng tuyệt

không

thể tiếp thu bị người ta ngủ, cho dù là

một

chính mình khác cũng

không

được.

Vừa rồi, lần đầu tiên

hắn

cảm thấy khuôn mặt khí phách tuấn lãng của mình kia làm người ta ghê tởm như vậy …… Mẹ nó, nhớ tới liền buồn nôn.

Kế hoạch

đã

bước đầu đạt thành, chỉ cần chờ cơ hội,

một

Xi khác

sẽ

không

cần tồn tại.

trên

thế giới này, có

một

hắn

là đủ rồi.
« Chương TrướcChương Tiếp »