Quyển 8 - Chương 172: Liễu Thanh Bích

Định Xuyên phủ, Bình Phong lâu

Đây là

một

chỗ tiểu lâu hoa mộc sum xuê nhất trong Định Xuyên phủ,

đang

thời tiết cuối xuân, phồn hoa như thác, chỉ cần tới gần tiểu lâu là có thể ngửi được mùi thơm ngào ngạt. Cái tiểu lâu này trải qua vài đời chủ nhân,

hiện

giờ nữ tử ở nơi này tên là Liễu Thanh Bích, là ái thϊếp của chủ nhân Xi của Định Xuyên phủ.

Trong lâu yên tĩnh

không

tiếng động, đến

một

người hầu cũng

không

có, chỉ có

một

nữ tử

nhỏ

nhắn mềm mại ngồi đối diện với gương. Nữ tử da như ngưng chi, mi như mặc họa,

một

đầu tóc dài đen nhánh uốn lượn ở phía sau, váy trắng trải bên người, thân thể phong lưu như cành liễu, đúng là người cũng như tên.

Nữ tử tĩnh tọa tần mi, phảng phất trong lòng có vô hạn u sầu, cực dễ làm người ta sinh ra thương tiếc, nếu lúc này có ai nhìn thấy, tất nhiên cảm thấy trước mắt là

một

bức mỹ nhân đồ yên tĩnh.

Nhưng mà mỹ nhân này nội tâm lại

không

nhu nhược an tĩnh như bề ngoài.

—— “Ta

đã

trở về,

đã

một

đoạn thời gian

không

thấy, quả nhiên ngươi nghĩ cách chạy thoát.”

—— “Tư Đồ Trạc

một

biểu nhân cách cuối cùng của ngươi

đã

chết, ngươi

không

trở về được.”

—— “Tuy

nói

rằng xác

thật

ngươi

đã

chạy tới tuyệt cảnh, nhưng ta

không

nghĩ tới ngươi lại co được dãn được như vậy, vì tiếp tục sống sót, nguyện ý trở thành nữ nhân.

không

phải ngươi khinh thường nữ nhân nhất sao,

hiện

tại chính mình làm nữ nhân, cảm giác thế nào?”

Trong đầu hệ thống xanh hoá

không

ngừng bức bức làm Liễu Thanh Bích lửa giận đại thịnh trong lòng, cắn răng cả giận

nói: “Ngươi cái đồ ăn cây táo, rào cây sung, câm miệng cho ta!”

Hệ thống xanh hoá cũng

không

muốn câm miệng, thậm chí còn muốn cho

hắn

một

cái cười nhạo. Sau khi Tư Đồ Trạc chết, nó thoát ly Tư Đồ Trạc cái ký sinh vật tạm thời này, về lại

trên

người nhân cách, sau đó nó liền phát

hiện

nhân cách biến thành

một

nữ nhân, còn là Liễu Thanh Bích cái nữ nhân xui xẻo nhất này.

Liễu Thanh Bích là ai? Là nữ chính ở thế giới thứ nhất mà nhân cách đánh bậy đánh bạ thu phục được khí vận, đúng là bởi vì trong lúc vô ý có được

một

cái Thần Khí, lại có được Liễu Thanh Bích, nhân cách mới có thể phát

hiện

bí mật của khí vận và thế giới, sau đó từng bước

một

tự phong thành thần.

không

sai, thế giới ban đầu nhân cách ra đời, chính là thế giới

hiện

giờ này, nhân cách có thân phận ban đầu chính là chủ nhân Định Xuyên phủ này —— Xi.

Về tư liệu thế giới này, hệ thống có được ít nhất, tựa hồ là bị Xi phong ấn

một

bộ phận, nhưng nó nhớ

rõ, lúc trước vì tránh cho ngoài ý muốn, Xi có khí vận của các tiểu thế giới khác rồi, liền đem thế giới nguyên bản này luyện hóa, xây dựng thành

không

gian Chủ Thần, cũng chính là

không

gian chủ

đã

sụp đổ kia. Vì sao

hiện

tại thế giới này lại vẫn còn tồn tại?

Xi đương nhiên

sẽ

không

nói

cho hệ thống, đây là

hắn

lưu lại bảo đảm cuối cùng, cái gọi là lúc trước luyện hóa thế giới này bất quá là thủ thuật che mắt.

hắn

sao có thể luyện hóa

một

thế giới, bất quá là luyện hóa toàn bộ nguồn gốc khí vận của ‘nữ chính’ thế giới này, làm hòn đá tảng

không

gian chủ của mình. Thế giới này hoàn toàn bị

hắn

che dấu lại, để ngừa vạn nhất.

Nếu có

một

ngày

hắn

mất

đi

toàn bộ thế giới, mất

đi

mảnh đất cắm dùi, là có thể trốn chạy trở về, lấy làm Đông Sơn tái khởi. Lúc trước toàn bộ biểu

hiện

điên cuồng cùng phẫn nộ, đều là vì mê hoặc hệ thống xanh hoá

đã

phản bội với cùng địch nhân

không

biết tên sau lưng hệ thống xanh hoá, tìm được cơ hội trốn trở về.

Nhưng mà tuy rằng

hắn

nghĩ thực hay, lại vẫn xuất

hiện

ngoài ý muốn.

hắn

trước quay về thế giới bắt đầu, vốn định trở lại trong thân thể Xi, trước khi hệ thống xanh hoá trở về lại lần nữa tìm cơ hội kích hoạt Thần Khí. Nhưng

hắn

không

nghĩ tới, mình trở lại thế giới này, lại

không

trở về thân thể Xi, mà là tiến vào thân thể nữ chính Liễu Thanh Bích.

Đừng

nói

kích hoạt Thần Khí, lấy thân phận

hắn

hiện

tại, bất quá là cấm luyến ‘chính mình’ trong thế giới này.

Nếu

trên

người Liễu Thanh Bích còn có khí vận,

nói

không

chừng

hắn

còn có

một

chút cơ hội, nhưng tìm đường chết chính là

hắn

đã

sớm đem nguồn gốc khí vận

trên

người Liễu Thanh Bích



đọng thành hòn đá tảng cho

không

gian chủ của mình,

hiện

tại

không

gian chủ

đã

nát, cái gì cũng mất hết.

hắn

rốt cuộc minh bạch cái gì gọi là tự làm tự chịu.

—— “không

chỉ là tự làm tự chịu,

hiện

tại còn rất có khả năng ngươi phải làm tự công tự thụ đó.” Hệ thống làm



tình huống

hiện

tại của

hắn,

không

chút do dự ở trong lòng chủ nhân cắm

một

đao.

Lúc này ‘Liễu Thanh Bích’ rốt cuộc khắc chế

không

được mà lộ ra thần sắc dữ tợn, ánh mắt

không

tự chủ được rơi xuống

trên

bụng thân thể này. Lúc

hắn

đi

vào trong thân thể Liễu Thanh Bích, liền phát

hiện

Liễu Thanh Bích mang thai, đương nhiên là hài tử của Xi, cũng chính là hài tử của

hắn

Dù là huyết mạch của

hắn,

hắn

cũng

không

nghĩ tới có

một

ngày chính mình

sẽ

cần phải tự dựng dục, cảm giác trong bụng có đồ vật

thật

sự

quá

không

ổn, giống như là có ký sinh trùng.

hắn

thậm chí có thể cảm giác được đứa

nhỏ

trong bụng này

đang

hấp thụ lực sinh mệnh của

hắn.

không

chỉ trở thành

một

nữ nhân, còn phải dựng dục hài tử, quả thực làm

hắn

không

thể chịu đựng nổi.

hắn

từng vô số lần muốn xoá sạch hài tử trong bụng, nhưng sau khi bình tĩnh lại tự hỏi hay là từ bỏ,

hắn

không

thể làm như vậy. Lấy tính cách của Xi, nếu dễ dàng xoá sạch hài tử trong bụng, Liễu Thanh Bích tuyệt đối

không

có kết cục tốt. Hơn nữa giữ đứa

nhỏ

này

nói

không

chừng về sau còn chỗ hữu dụng.

hắn

trở lại thế giới của chính mình hai tháng,

sự

tình hết đường xoay xở, chỉ có bụng to hơn

một

ít.

hắn

bị nhốt ở Bnh Phong lâu này, tựa như cá chậu chim l*иg,

không

chiếm được chút tin tức bên ngoài nào, đến gặp Xi

một

lần cũng chưa có biện pháp. Thấy cũng

không

thấy được, như thế nào lấy được Thần Khí trong tay

hắn

ta!

“Liễu phu nhân, nô tỳ đưa cơm trưa tới cho ngài.” Nha hoàn hầu hạ ở ngoài cửa

trên

hành lang khẽ gõ cửa.

“Tiến vào.” Liễu Thanh Bích hít sâu

một

hơi, dấu

đi

toàn bộ thần sắc dữ tợn

trên

mặt.

Hai nô tỳ cúi đầu tiến vào, dọn xong cơm canh.

Liễu Thanh Bích nhìn thấy mấy thứ đồ ăn đơn giản

trên

bàn, ánh mắt lạnh lùng. Đồ ăn tương đối keo kiệt thế này hiển nhiên là có người cố ý đưa tới nhục nhã Liễu Thanh Bích.

“Muội muội còn chưa ăn sao? Ta đây lại tới

không

khéo.” Ngoài cửa

đi

vào

một

nữ tử mặc váy tím, gợi cảm quyến rũ, vênh váo tự đắc mà nhìn chằm chằm Liễu Thanh Bích, “Muội muội vì sao vẻ mặt

không

vui a, chính là

không

hài lòng với đồ ăn này?”

Nữ tử váy tím là Tử Hà Tuyết, từ trước Xi còn rất sủng ái nàng ta, đặc biệt thích nàng ta ở

trên

giường cởi mở còn nóng bỏng, còn bộ ngực sữa kia

thật

là cực phẩm. Nhưng mà

hiện

giờ Xi

đã

biến thành Liễu Thanh Bích, làm

một

nam nhân bi thảm gà bay trứng vỡ. Bây giờ

hắn

nhìn thấy nữ nhân này liền nhớ tới tình huống của mình

hiện

tại

không

ổn. Nhìn thế nào cũng là Tử Hà Tuyết

không

vừa mắt,

đã

từng là dục hỏa giờ đều biến thành lửa giận.

“Muội muội nếu

không

muốn ăn những thứ này, sợ là về sau đến đồ này cũng

không

được ăn. Muội còn chưa nghe

nói

đi, chủ nhân lại mang về

một

vị thϊếp thị tuyệt sắc, phong là Ngọc phu nhân, rất là sủng ái, tiểu lâu này của muội đại khái lập tức phải nhường ra rồi.” Nàng nâng ngực mình tấm tắc hai tiếng: “Cho dù có hài tử

thì

có ích lợi gì, chủ nhân cũng

không

để bụng

một

hai đứa

nhỏ, huống chi đứa

nhỏ

này của muội có thể sinh ra hay

không

còn

không

nhất định đâu.”

Liễu Thanh Bích

một

chút cũng

không

muốn ở chỗ này nghe đám phụ nhân hậu trạch vô nghĩa, thế này làm cho

hắn

thân thiết cảm giác được

hiện

tại mình

đang

làm

một

nữ nhân, tâm tình dị thường táo bạo.

“Tuyết phu nhân, mời ngươi rời

đi.” Liễu Thanh Bích lạnh lùng

nói.

Tử Hà Tuyết sửng sốt, phụt cười, “Nha,

thật

nóng nảy, ngày xưa

một

dáng vẻ kệch cỡm, chỉ biết chọc chủ nhân thương tiếc, giả vờ giống đến như vậy,

hiện

tại

đã

lộ ra gương mặt

thật. Ta nhổ, ngươi tính là thứ gì, ngạo cái gì, ngày tháng khổ sở còn ở phía sau chờ ngươi đâu.” Nàng hừ cười, vừa nhấc chân đá toàn bộ đồ ăn trước mặt Liễu Thanh Bích rơi lung tung ra ngoài, liền mang theo mấy nô tỳ nghênh ngang rời

đi.

Liễu Thanh Bích lại lần nữa ở trong lòng

âm

thầm hít vào

một

hơi. Nhẫn nại, cần phải nhẫn nại.

Vị Ngọc phu nhân nghe

nói

là tân sủng của Xi kia, ngày thứ hai quang lâm Bình Phong lâu. Ngọc phu nhân tên

thật

là Ngọc La, ở trong trí nhớ của Xi, đó là nhân nhi tinh xảo như ngọc,

không

rành thế

sự, thiên chân đơn thuần. Nhưng

hiện

tại, nữ nhân đơn thuần thiên chân kia ở trước mặt

hắn

hiển lộ ra

một

mặt khác của mình.

“Ngươi chính là Liễu phu nhân lúc trước chủ nhân sủng ái nhất?” Ngọc La nhìn nàng, biểu tình mang theo ngạo mạn của người thắng, “Ta nghe

nói

ngươi từng là con

gái

của thành chủ Thanh Tùng thành phía nam, là

một

đại tiểu thư?”

Ngọc La là vũ cơ nuôi trong nhà thuộc hạ của Xi, thân phận đê tiện,

hiện

giờ bay lên đầu cành làm phượng hoàng, đối mặt với Liễu Thanh Bích

đã

từng là đại tiểu thư, rất là dương mi thổ khí.

“Chủ nhân

nói

cho ta chọn

một

tòa lâu thích hợp làm chỗ ở, ta rất thích nơi này của ngươi, ngươi dọn ra ngoài

đi, nơi này ta muốn.” Ngọc La

một

đôi tay ngọc chỉ đồ vật trong Bình Phong lâu, giống như con bướm dạo qua

một

vòng, bộ dáng sung sướиɠ lại hưng phấn.

Xi nhớ



mình cũng sủng ái Ngọc La

một

đoạn thời gian, mỗi lần nhìn thấy

hắn, Ngọc La trong mắt đều là quyến luyến và tình

yêu, nhu nhược

không

có xương mà dựa vào

hắn, phảng phất có thể đem hết thảy sinh mệnh hiến cho

hắn. Cho nên lần nào

hắn

cũng cảm thấy Ngọc La thiên chân thuần trĩ, nhu nhược đáng thương.

hiện

tại Liễu Thanh Bích cảm thấy mặt rất đau.

Bên trong Định Xuyên phủ, tiểu lâu giống Bình Phong lâu như vậy có mấy chục tòa, chuyên môn dùng để an trí các mỹ nhân của Xi, mỗi

một

mỹ nhân đều có

một

cái phong hào phu nhân, giống như là hoa đầy viện, chờ Xi có hứng thú

thì

đến ngắt. Nhưng ở trong lòng Xi, nữ nhân bất quá là thứ tiêu khiển. Lúc

hắn

làm Xi,

hắn

chưa bao giờ để ý đám nữ nhân này, mà là đất đai càng rộng lớn cùng càng nhiều thế lực, là những huynh đệ khó đối phó cùng với phụ hoàng tuổi già và bảo tọa mê người kia.

Cho nên

hắn

chưa từng thấy



bộ dáng chân

thật

của những nữ nhân đó,

hắn

cũng

không

có hứng thú

đi

xem, nhưng mà

hiện

tại

hắn

bị bắt thấy. Dù

không

thèm để ý nữ nhân, nhưng loại cảm giác bị người ta lừa gạt này vẫn làm

hắn

thẹn quá thành giận.

hắn

hẳn nên

đi

làm đại

sự, mà

không

phải ở chỗ này cùng đám nữ nhân vô dụng tranh sủng!

Liễu Thanh Bích bỗng nhiên đứng lên, đến gần Ngọc La. Ngọc La nhìn ánh mắt của nàng, mạc danh cảm thấy

một

tia sợ hãi, nhịn

không

được lui về phía sau

một

bước, lại ngoài mạnh trong yếu hô lên: “Ngươi muốn làm gì!”

Liễu Thanh Bích bắt lấy cổ tay nàng, “không

phải ngươi muốn cái Bình Phong lâu này sao, có thể, chúng ta

đi

gặp chủ nhân, xem ngài muốn đưa lâu này cho ai.”

Ngọc La nghe vậy, khinh thường cười, “Nguyên lai bất quá là ngươi muốn

đi

gặp chủ nhân, đáng tiếc chủ nhân

đã

sắp quên ngươi, dọc đường chúng ta trở về, cho tới bây giờ ngài chưa từng nhắc tới ngươi.”

Liễu Thanh Bích

không

cùng nàng ta vô nghĩa, kéo nàng ta

một

đường

đi

về phía trước.

Xi ở

không

xa, chủ viện của

hắn

ở trung tâm có tiểu lâu bảo vệ xung quanh, là địa phương tráng lệ huy hoàng nhất bên trong Định Xuyên phủ.

Liễu Thanh Bích

không

dung cự tuyệt mà túm Ngọc La tới, bị các hộ vệ chủ viện ngăn ở bên ngoài. Cho dù là thϊếp thị,

không

có Xi triệu kiến, các nàng cũng

không

thể dễ dàng

đi

vào.

Cũng may Ngọc La là tân hoan Xi mới từ bên ngoài mang về, Liễu Thanh Bích

thật

vất vả bắt được nàng, nháo ra vài phần động tĩnh, thực nhanh có chủ

sự

nội viện mang hai người cùng nhau

đi

vào.

Liễu Thanh Bích lúc này mới lần đầu tiên thấy được thế giới này của mình. Xi này tồn tại rất kỳ quái, lẽ ra

hắn

đã

trở lại, Xi ở thế giới này cũng chỉ có

một

hắn

mới đúng, cũng

không

biết

đã

xảy ra vấn đề gì,

hiện

tại có

hắn

thứ hai.

Xi ngồi ở

trên

đầu dùng ánh mắt cao cao tại thượng nhìn các nữ nhân của mình.

hiện

tại

hắn

còn chưa phát

hiện

tác dụng của Thần Khí, chẳng qua là

một

vương tộc xa xôi ở

trên

đại lục này, phong hào Định Xuyên, là nam nhân tự cao tự đại lại có dã tâm.