Quyển 7 - Chương 170: Trở lại nhân gian

Tư Đồ Trạc cho rằng, trốn ở lễ đường có thể tạm thời trốn tránh bướu thịt đáng sợ kia, nhưng mà, ở trong thế giới lệ quỷ này, làm người, bất luận

hắn

ở địa phương nào đều trốn

không

thoát mấy thứ kia, khác nhau chỉ ở chỗ cách chết bất đồng mà thôi.

Lúc Tư Đồ Trạc nhìn thấy vô số hắc ảnh từ vách tường trống rỗng xuyên vào, chen chúc vọt tới chỗ mình,

hắn

liền biết

không

ổn, nhịn

không

được mắng

một

câu, xông về phía trước định vặn bung bàn ghế chống cửa. Nếu mấy thứ này có thể trống rỗng tiến vào, vậy

hắn

chạy quanh ở chỗ trống trải

sẽ

càng tốt.

Nhưng những quỷ ảnh màu đen đó duỗi đôi tay dài, từng đợt tới gần

hắn, hai lượt liền bức

hắn

rời khỏi cửa chính, Tư Đồ Trạc chỉ phải nhanh chóng lui ra phía sau, hai mắt

hắn

tuần tra bốn phía, phát

hiện

một

cửa hông của đại lễ đường, xoay người liền chạy đến đó.

Chạy ra

một

bước, dưới chân

hắn

lảo đảo, nếu

không

phải kịp thời đỡ

một

cái ghế dựa, khẳng định

đã

té sấp về phía trước.

“Cút, buông ra!” Tư Đồ Trạc đầy mặt lệ khí mà dùng sức dẫm lên tay Triệu Văn Khánh, ý đồ khiến

hắn

buông ra.

Triệu Văn Khánh nằm liệt

trên

mặt đất sợ tới mức bò

không

nổi, nắm chặt quần

hắn,

trên

mặt vốn yếu đuối cũng mang theo tàn nhẫn trong tuyệt cảnh, “Mày dẫn tao cùng

đi, nếu

không

tao kéo mày cùng chết!”

Tư Đồ Trạc cười lạnh

một

tiếng, sờ vào con dao mình tìm được ở phòng bếp,

không

chút do dự chém lên tay Triệu Văn Khánh.

“A ——”

Tiếng kêu thảm thiết cũng

không

chỉ thuộc về Triệu Văn Khánh, cũng đồng thời thuộc về Tư Đồ Trạc. Con người

hắn

tàn nhẫn độc ác, mấy lần kéo người bên cạnh đệm lưng chắn đao,

không

nghĩ tới lật thuyền ở cống ngầm, bị Triệu Văn Khánh cái đồ yếu đuối

hắn

chướng mắt này hố

một

phen.

một

dao của

hắn

cơ hồ chặt đứt

một

bàn tay Triệu Văn Khánh, còn Triệu Văn Khánh

thì

sao, nhìn ra Tư Đồ Trạc

không

muốn cứu mình, ác từ trong lòng phát ra, đồng thời động thủ,

không

biết khi nào

hắn

cũng dấu

một

con dao, đâm xuyên qua chân Tư Đồ Trạc.

“A…… A…… Đáng chết!” Tư Đồ Trạc

trên

chân cắm

một

cây dao nhọn, trong mắt hung quang đại thịnh,

hắn

muốn dứt khoát gϊếŧ Triệu Văn Khánh, nhưng trước mắt những đồ vật quỷ đó càng ngày càng gần,

hắn

không

dám lại dây dưa cùng Triệu Văn Khánh nữa. Hơn nữa mấy thứ này khẳng định

sẽ

không

bỏ qua Triệu Văn Khánh,

không

cần phải chính

hắn

động thủ.

Tư Đồ Trạc khập khiễng mà

đi

qua từng hàng ghế dựa màu đỏ, chạy tới

một

cái cửa khác, thanh

âm

Triệu Văn Khánh kêu thảm thiết quanh quẩn ở trong toàn bộ đại lễ đường, tiếng vang liên miên

không

dứt, làm lông tơ dựng thẳng.

Đám quỷ ảnh cũng

không

vội vã đuổi theo Tư Đồ Trạc, chúng nó mang theo dày đặc ác ý nhìn con mồi cuối cùng giãy giụa,

không

ít hắc ảnh vây tụ ở bên Triệu Văn Khánh, đám hắc ảnh này lúc trước

không

gặp được Tân Yến Lai, có thể

không

hề có chướng ngại mà đυ.ng chạm đến Triệu Văn Khánh. Sau khi chúng nó xúm lại, liền

không

ngừng truyền ra thanh

âm

nhấm nuốt. Da thịt xé rách, kinh lạc đứt đoạn, máu phun tung toé, thanh

âm

rất

nhỏ

đó đều bị phóng đại,

một

chút

không

rơi mà truyền vào trong tai Tư Đồ Trạc.

Dù Tư Đồ Trạc tâm tính hơn người, lúc này cũng da đầu tê dại,

trên

người từng trận rét run, khắc chế

không

được mà cảm thấy sợ hãi. Giờ phút này

hắn

vừa nghiêng ngả lảo đảo bỏ chạy đến cửa hông, vừa ở trong đầu gọi to hệ thống, “Hệ thống ngươi ra đây!

không

phải ngươi

nói

ta là nam chính sao, ta

không

phải tồn tại quan trọng nhất ở thế giới này sao, ta

không

có khả năng

sẽ

chết đúng

không! Ngươi mau cứu ta!”

Hệ thống trong đầu

hắn

nếu lúc này có biểu tình, đại khái là vui sướиɠ khi người gặp họa.

—— “Ta

không

cứu được ngươi.”

“Vậy ngươi có ích lợi gì!” Tư Đồ Trạc giận dữ.

—— “Ta xác

thật

không

có tác dụng, cũng

không

thể trách ta, muốn trách chính là ngươi.” Hệ thống lạnh căm căm

nói.

Nó là nhân cách bên trong sáng tạo ra, bởi vì phụ thuộc vào

một

thứ mà sinh, vốn dĩ hẳn là rất cường đại, đáng tiếc tính cách của nhân cách kia, đa nghi lại bá đạo,

hắn

không

có khả năng làm nó cái ‘hệ thống’ tồn tại trong đầu này có thể uy hϊếp đước lực lượng của mình, cho nên nhân cách bên trong từng áp chế năng lực chủ yếu của hệ thống, là vì để nó quản lý vô số tiểu thế giới, hơn nữa chứa đựng những ký ức vô số lần thế giới luân hồi sinh ra, để lúc nhân cách

đi

xuống thời điểm nào đó của thế giới cũng có thể trở trước tiên thành bản thân ‘nhân vật’.

Tuy rằng

nói

hệ thống và nhân cách là sinh tử nhất thể, nhân cách Tư Đồ Trạc ở

một

thế giới cuối cùng,

một

khi Tư Đồ Trạc này chết, nhân cách và hệ thống cũng phải cùng chết, nhưng hệ thống

hiện

tại lại

không

vội.

Nhân cách

không

biết

đang

làm cái quỷ gì,

hiện

tại còn chưa xuất

hiện, hệ thống

không

khỏi suy đoán gia hỏa giảo hoạt kia dang chuẩn bị ở phía sau. Lúc trước biểu

hiện

đủ loại đều là vì che dấu nó và thứ

đang

âm

thầm dẫn đường hết thảy này. Nó rất



ràng, nếu nhân cách có biện pháp tránh thoát khỏi thế giới thức tỉnh

đang

hỏng mất,

hiện

giờ khẳng định

đang

ẩn

nấp ở chỗ nào đó.

một

khi Tư Đồ Trạc cái vật dẫn

hiện

giờ này chết

đi, nó làm ‘hệ thống’ lập tức

sẽ

trở lại trong ý thức của nhân cách nguyên bản.

Nhân cách có biện pháp để sống, nó

sẽ

không

phải chết. Nhân cách nếu

đã

chết, nó có thể giải thoát cũng tốt.

Bất quá nó

thật

đúng là rất muốn nhìn

một

chút biểu tình của tên kia

hiện

tại chết trở về, phát

hiện

mình lập tức lại sắp chết.

Tư Đồ Trạc

không

có hứng thú như hệ thống,

hắn

bất quá là

một

cái biểu nhân cách, dù có ngoan độc, giả thiết ở thế giới này cũng mới là nam sinh hơn mười tuổi, dù sao cũng là người thường, tại đây vào thời điểm này sao có thể

không

vội

không

sợ.

“Ta mệnh lệnh cho ngươi nghĩ cách cứu ta! Làm ta rời khỏi nơi này!” Tư Đồ Trạc lúc phát

hiện

cửa hông

không

mở ra được, hung tợn

nói

với hệ thống trong đầu.

—— “Ta chỉ là cái hệ thống vô dụng, phụ trách chứa đựng tư liệu và kiểm tra tin tức cùng với cung cấp giám sát và nhắc nhở, công năng khác chưa khai phá, chính ngươi cố lên nga.”

Tư Đồ Trạc bị ngữ khí

không

liên quan đến mình của nó chọc điên rồi, nâng dao trong tay chém lung tung lên khóa cửa hông.

hắn

vừa chém khoá cửa vừa quay đầu lại nhìn, Triệu Văn Khánh

đang

tạm thời hấp dẫn lực chú ý của những hắc ảnh đó, nhưng còn

một

bộ phận

nhỏ

hắc ảnh

đã

tới.

“Sắp rồi!”

hắn

dùng

một

chút lực, rốt cuộc bổ gẫy khoá cửa, vội vàng tiến lên kéo cửa ra.

Nhưng mà kéo cửa ra

hắn

liền ngây ngẩn cả người, ở trước mặt

hắn

không

phải cửa ra có thể chạy trốn, mà là bướu thịt chen vào bên trong cánh cửa.

“Như thế nào lại……” Tư Đồ Trạc lui hai bước, máu

trên

đùi tựa hồ khiến cho bướu thịt hưng phấn,

một

bộ phận

nhỏ

mấp máy chen vào, mắt thấy sắp dán lên người

hắn, trong mắt Tư Đồ Trạc chợt lóe lệ quang, nâng dao bổ lên phía trước. Bướu thịt bị

hắn

cắt ra

một

cái miệng,

một

tia máu ô trọc đỏ sậm từ vết cắt chảy ra.

Tư Đồ Trạc cũng

không

nghĩ đến mình

thật

sự

có thể tổn thương quái vật này,

không

ngăn nổi vui vẻ, nâng dao lại chém liền vài nhát, nhưng mà

hắn

thực nhanh

không

vui nổi. Cái miệng bị

hắn

bổ ra lại mấp máy sinh ra gai thịt,

trên

mỗi

một

cây gai thịt liên tiếp đều là

một

cái đầu biểu tình dữ tợn. Những biểu tình

trên

mặt đều mười phần tươi sống, tựa như người sống, chính là bởi vì giống người sống như đúc đầu, mới càng thêm đáng sợ.

“Cút ngay! Đừng tới đây!”

Mười mấy đầu gai thịt vây quanh

hắn, Tư Đồ Trạc lung tung múa dao, chặt đứt hai cây gai thịt, làm cái đầu bên

trên

phanh

một

tiếng rơi xuống đất. Nhưng mà

trên

những cái gai thịt bị chặt đứt thực nhanh lần thứ hai mọc ra đầu, hai cái đầu rơi xuống đất cũng cười hì hì vây quanh bên người Tư Đồ Trạc. Tư Đồ Trạc vừa

không

chú ý, liền phát

hiện

trong đó

một

cái đầu

đang

tham lam hút máu từ miệng vết thương

trên

đùi mình. Cái cảm giác môi nhân loại dán ở miệng vết thương

không

ngừng hút máu này vi diệu lại khủng bố.

“Cút ngay!” Tư Đồ Trạc đá văng cái đầu kia ra,

không

dám chém đứt những gai thịt đó nữa, bởi vì như vậy chỉ càng chế tạo ra thêm quái vật đầu người.

hắn

té ngã

trên

đất, cả người đều là mồ hôi lạnh, cắn răng bò dậy muốn tránh thoát, lại phát

hiện

căn bản

không

có chỗ chạy.

Ở sau lưng

hắn, tảng lớn bóng dáng màu đen giống thủy triều xông tới,

trên

mặt đất phía sau

không

biết khi nào toát ra rất nhiều bàn tay, những bàn tay đó bắt lấy mắt cá chân và quần áo

hắn, móng tay chúng nó có

không

tính là sắc nhọn, nhưng Tư Đồ Trạc tận mắt nhìn thấy bàn tay đó dùng móng tay xé rách bụng

một

nam sinh, móc ruột

hắn

ta ra.

Hắc ảnh cũng tràn tới, càng nhiều bướu thịt đầu người đồng thời chen vào bên trong cánh cửa, toàn bộ đại lễ đường trong

một

khắc này, tụ đầy các loại quỷ quái, ánh mắt bọn nó thèm

nhỏ

dãi đều nhìn chăm chú vào

một

người sống duy nhất ở nơi này. Tư Đồ Trạc kia cả người máu tươi đầm đìa, biểu tình sợ hãi, kinh hoảng,

không

cam lòng.

Mùi máu tươi nồng đậm theo tiếng kêu thảm thiết của Tư Đồ Trạc truyền ra.

Ở ngoài đại lễ đường, chỉ còn lại có

một

mình Tân Yến Lai đứng ở giữa vũng máu cùng phần còn lại của lệ quỷ

đã

bị cụt chân tay được

hắn

ôm vào trong ngực. Cái quái vật bướu thịt bao vây lấy đại lễ đường

đã

hoàn toàn chui vào bên trong, tiếng khóc tinh tế vẫn luôn sinh ra cũng

đã

biến mất.

“Chúng nó bắt đầu thịnh yến.” Tân Tiểu Lộ đột nhiên

nói: “Chạy mau,

đi

cửa trường học.” Đồng thời, vũng máu dưới chân Tân Yến Lai biến mất.

Tân Yến Lai nhấp chặt môi, ôm chặt phần còn lại của thứ

đã

bị cụt chân tay trong lòng ngực, quay đầu liền chạy tới cửa trường học.

Người sinh ra ‘ác’ đối với đám lệ quỷ mà

nói

là đồ vật thực hấp dẫn chúng nó, nếu Tân Yến Lai

không

ở nơi này, như vậy

hiện

tại nàng hẳn là cũng ở bên trong đại lễ đường cắn nuốt Tư Đồ Trạc, nhưng đối với nàng

hiện

tại mà

nói, đầu tiên là Tân Tiểu Lộ, sau đó mới là ác quỷ. Nàng muốn để Tân Yến Lai bình an rời khỏi nơi này trước.

Tân Yến Lai chạy trốn thực nhanh, Tân Tiểu Lộ nghe thấy

hắn

dồn dập hít thở. Nàng dùng bộ dáng đáng sợ an tĩnh mà ở trong lòng ngực Tân Yến Lai, theo đường

đi

bọn họ còn gặp nữ quỷ bạch y, Tân Yến Lai chần chờ còn chưa quyết định vòng đường xa hay

không, liền nghe thấy Tân Tiểu Lộ trong lòng ngực phát ra

một

tiếng thét chói tai

không

giống người, nữ quỷ bạch y kia lập tức lui bước.

“không

cần

đi

vòng, thời gian

không

nhiều lắm, chạy mau.” Lúc Tân Tiểu Lộ ở dáng vẻ này, thanh

âm

có chút kì quái, tuyệt đối

không

thể gọi là dễ nghe, bộ dáng nàng cũng

không

thể coi là đẹp, nhưng Tân Yến Lai lại vào ngay lúc này

nhẹ

nhàng sờ sờ đầu nàng.

“Được.”

Bọn họ

đi

tới chỗ hẳn là cổng trường học, đáng tiếc nơi đó

đã

biến thành

một

bức tường cao. Tân Yến Lai ôm Tân Tiểu Lộ, tới gần sờ mặt tường

một

chút, là cái loại cảm giác thực kiên cố dày nặng,

không

có gì bất đồng với những bức tường bên cạnh.

hắn

thử đâm đâm, chỉ cảm thấy thân thể va chạm mặt tường mang đến đau đớn.

Tân Yến Lai cũng

không

chần chờ, thực nhanh tìm được

một

cái cây có thể leo lên.

“Tiểu Lộ, ôm cổ

anh.” Tân Yến Lai

nói.

Tân Tiểu Lộ nhìn bộ dáng

hiện

tại của mình, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy tiểu ca ca này của mình

thật

sự

lớn gan, nàng là cái dạng này còn có thể mặt

không

đổi sắc bảo nàng ôm cổ. Bất quá nàng yên lặng làm theo, duỗi tay treo mình ở trong lòng ngực

hắn.

Tân Yến Lai cúi đầu nhìn nàng

một

cái, nhìn thấy lệ quỷ đáng sợ ngoan ngoãn ôm cổ mình, thế nhưng cảm thấy có chút đáng

yêu.

hắn

đỡ mắt kính của mình, động tác trúc trắn bắt đầu leo lên cây, thân cây thô ráp cọ tay

hắn

xuất

hiện

một

mảnh vết máu,

hắn

không

rên

một

tiếng cắn răng bò đến chỗ có thể chạm đến tường vây. Tân Yến Lai ý đồ nhảy qua bức tường.

Nhưng mà

hắn

thất bại. Bên ngoài bức tường là

một

mảnh sương mù cuồn cuộn màu xám dày đặc,

hắn

thậm chí

không

thể chạm đến bên ngoài.

“Đây là có chuyện gì?” Tân Yến Lai

không

muốn từ bỏ, ý đồ túm lấy bức tường.

hắn

không

thể túm lấy, lập tức ngã xuống đất.

Tân Tiểu Lộ bỗng nhiên

nói: “anh

buông em xuống.”

Tân Yến Lai buông nàng ra, trong nháy mắt buông ra đó, tường cao trước mặt

hắn

biến thành cửa chính trường học, cửa

nhỏ

hắn

tiến vào còn

đang

mở, bên ngoài sương mù dày đặc biến thành đường phố ban đêm bình thường, chỉ là

trên

đường phố

không

có ai.

Tân Yến Lai kinh ngạc quay đầu lại nhìn Tân Tiểu Lộ, nàng

nói

với

hắn: “đi

ra ngoài

đi.”

Tân Yến Lai ừ

một

tiếng, vươn tay với nàng, Tân Tiểu Lộ xê dịch ra sau.

“Mang theo em,

anh

sẽ

không

ra được, chỉ chính

anh

có thể

đi

ra ngoài.” máu tươi bên người Tân Tiểu Lộ lại bắt đầu chảy, bộ dáng cực

không

bình tĩnh. Cửa ra ở trước mặt, nhưng nàng lại

không

có cách nào rời

đi, loại tình huống này nàng phải áp lực mới

không

làm oán khí cuồn cuộn bốc lên ở trước mặt Tân Yến Lai.

Tay Tân Yến Lai vẫn ôm nàng lên, quả nhiên như Tân Tiểu Lộ

nói, lúc

hắn

đυ.ng tới Tân Tiểu Lộ, sinh lộ ở trước mắt liền biến mất.

hắn

đứng ở đó, đôi mắt nhìn chằm chằm vị trí cánh cửa vừa xuất

hiện, ánh mắt phức tạp, trầm mặc

không

nói.

Nơi như vậy, đương nhiên

hắn

không

muốn ở lại, nhưng mà Tân Tiểu Lộ vẫn ở đó.

hắn

không

nói

chuyện, nhưng tay ôm Tân Tiểu Lộ càng ngày càng gấp. Bỗng nhiên, Tân Yến Lai cảm giác lòng bàn tay đau xót, phần còn lại của thứ

đã

bị cụt chân tay trong lòng ngực lăn xuống tránh ra ngoài.

Cửa lại

một

lần nữa xuất

hiện.

“đi

ra ngoài

đi, ca ca. “Lúc này đây, Tân Tiểu Lộ bình tĩnh hơn rất nhiều.



ràng là

một

đống phần còn lại của chân tay

đã

bị cụt, Tân Yến Lai lại cảm giác mình thấy được Tiểu Lộ quen thuộc đứng ở nơi đó.

Tân Yến Lai

đi

nhanh ra phía trước, lại

một

lần ôm chặt lấy Tân Tiểu Lộ, sau đó

hắn

đánh tới bức tường cứng rắn kia.

“Ầm.”

trên

mặt tường xuất

hiện

một

vết máu. Tân Yến Lai xoa xoa máu

trên

mặt,

không

nói

một

lời lại lần nữa đâm tới.

“anh

muốn mang em cùng

đi

ra ngoài.”

Theo lời Tân Yến Lai

nói, phần còn lại của thứ

đã

bị cụt chân tay trong lòng ngực

hắn

bỗng nhiên biến thành

một

thiếu nữ thân hình mảnh khảnh. Tân Tiểu Lộ duỗi tay ôm lấy cổ Tân Yến Lai, xoay người, để chính mình đánh vào mặt tường. Trong

một

khắc này, oán hận nhiều năm qua

không

biết phát ra từ nơi nào, bị tình

yêu

của Tân Yến Lai vuốt phẳng.

Lần đầu tiên nàng có mong đợi mãnh liệt như vậy, hy vọng để Tân Yến Lai được trở về dưới ánh mặt trời.

Ôm lấy nhau, hai người

không

đυ.ng phải tường, trước mắt bọn họ tối sầm, ngã sấp về phía trước, trước khi ngã xuống, Tân Tiểu Lộ thấy được dương quang chói mắt.