Quyển 7 - Chương 168: Đây là một giấc mộng mà thôi

Tân Yến Lai

đi

đến khu dạy học, trong trường học an tĩnh kỳ cục,

một

chút thanh

âm

khác cũng

không

có, chỉ có tiếng bước chân của chính

hắn, cộp, cộp quanh quẩn ở

trên

sân thể dục.

Sắc trời

một

mảnh u ám, vườn trường

không

có chút ánh đèn nào, khu dạy học màu đen phía trước hình dáng giống

một

con cự thú, Tân Yến Lai càng ngày càng tới gần, có tiếng gió từ cửa chính khu dạy học truyền ra.

“Ô —— ô ——”

Tân Yến Lai mở ra đèn soi

trên

máy di động,

đi

lên lầu ba,

đi

phòng học của Tân Tiểu Lộ. Cửa phòng học mở ra, Tân Yến Lai mở công tắc bên cạnh cửa, đèn trong phòng

không

có phản ứng,

hắn

chỉ có thể dùng di động chiếu sáng tìm kiếm qua lại trong phòng học, “Tiểu Lộ? Em ở đâu?”

hắn

gọi tên Tân Tiểu Lộ, đáng tiếc trong phòng trống rỗng, chỉ có bàn ghế chỉnh tề đứng ở đó, tựa như phần mộ chỉnh tề

trên

sườn núi.

“A! Ách a ——”

trên

lầu bỗng nhiên truyền đến tiếng người thống khổ kêu rên, tựa hồ là nam sinh

đang

vào thời kỳ vỡ giọng, tiếng

nói

nghẹn ngào. Tân Yến Lai nghe thấy động tĩnh này, giơ di động thực nhanh

đi

lên

trên

lầu.

hắn

tiến vào trường học vẫn chưa thấy

một

ai, nhưng lúc

hắn

nghe thấy thanh

âm

này chạy lên lầu bốn,

thật

giống như lập tức bước vào thế giới kỳ quái. Bên cạnh

hắn

đột nhiên xuất

hiện

rất nhiều hắc ảnh chen chen chúc chúc. Những bóng dáng đó giống học sinh bình thường,

đi

lại ở hàng hiên và trong các phòng học, chỉ thân hình chúng nó ảm đạm, hơn nữa……

không

có mặt.

Tân Yến Lai sửng sốt

một

chút, lại nghe thấy thanh

âm

sợ hãi vừa rồi hô to, “không

cần! Ô!”

hắn

lập tức chạy tới phía trước, xuyên qua những sinh vật

không



đó, chạy đến phòng học phát ra thanh

âm, lúc

hắn

đi

vào cửa phòng học,

đã

thấy

một

màn làm đồng tử

hắn

co chặt.

một

nam sinh mang mắt kính nằm giữa phòng, hắc ảnh rậm rạp vây quanh

hắn, đè

hắn



trên

mặt đất, những hắc ảnh đó khe khẽ

nói

nhỏ, phát ra lại đều là thanh

âm

của chính nam sinh kia, tựa hồ là

đang

lặp lại lời

hắn

từng

nói.

“Mẹ của Mỹ Ngân nghe

nói

trước kia làm gà ở bên ngoài,

nói

không

chừng



ta cũng bị mẹ mình cùng mang theo tiếp khách đấy, cậu xem



ta dùng di động tốt như vậy, mỗi ngày trang điểm xinh đẹp như vậy, làm gì

thì

có ai

không

biết a ~”

“Thầy Lý tốt với Điền Phương như vậy, các cậu biết vì sao

không? Tôi nghe người ta

nói

lúc trước



ấy và thầy Lý ở trong văn phòng

thật

lâu,

không

biết làm gì, tôi phỏng chừng là ngủ cùng thầy Lý

đi, nếu

không

vì sao thầy Lý thiên vị



ấy như vậy.”

“Lâm Đan Đan thành tích

hiện

tại tốt như vậy, nhưng tôi nghe

nói

trước kia



ấy kết giao

một

bạn trai thành tích

thật

không

tốt, bạn trai đó là lưu manh bên ngoài, nghe

nói

đánh nhau với người ta bị nhốt vào tù, đừng nhìn Lâm Đan Đan này mặt ngoài văn tĩnh, ngầm

yêu

đương cùng cái loại người này,

thì

có thể là thứ gì tốt.”

……

Những thanh

âm

sột sột soạt soạt đó mang theo ác ý và trào phúng, giống như thủy triều che trời lấp đất. Nam sinh kia đầy mặt sợ hãi, giãy giụa khóc ròng

nói: “Đừng

nói

nữa, đừng

nói

nữa, a! Cứu tôi!”

hắn

thấy Tân Yến Lai đứng ở cửa phòng học, vì hấp tấp cũng

không

thấy



là ai, chỉ nhìn thấy ánh sáng từ di động chiếu ra, lập tức như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng hô to: “Cứu tôi! Xin hãy cứu tôi!”

Trước mặt hết thảy quá quỷ dị, Tân Yến Lai

không



lắm đây là tình huống thế nào, nam sinh này cũng khiến

hắn

không



ràng lắm. Lúc

hắn

đang

do dự, những hắc ảnh đó có động tác khác, chúng nó duỗi dài tay, túm chặt đầu lưỡi nam sinh kia, vô số ngón tay túm đầu lưỡi đỏ tươi, kéo nó ra bên ngoài. Vừa kéo chúng nó vừa tiếp tục dùng thanh

âm

của nam sinh kia vui cười

nói: “Miệng rộng! Độc miệng! Xé nát miệng mày! Kéo đầu lưỡi mày ra!”

Mắt thấy đầu lưỡi nam sinh kia bị kéo ra ngoài miệng

một

chút, tơ máu theo khóe miệng

hắn

chảy ra, trộn với nước mắt, có vẻ đáng sợ lại đáng thương. Tân Yến Lai rốt cuộc vẫn

đi

vào cái phòng học tràn đầy đồ vật quỷ quái đó, chuẩn bị thử cứu người.

Tân Yến Lai

đi

hai bước, bỗng nhiên từ trong miệng những hắc ảnh lải nhải đó bắt giữ được mấy câu —— “Tân Tiểu Lộ

đã

bị Tư Đồ lão đại ngủ rồi, lại

không

phải xử nữ, chúng ta ngủ với



ta tiếp

thì

có quan hệ gì, nếu



ta dám

nói

ra ngoài, chúng ta liền chụp ảnh, quay video, phát lên

trên

mạng

đi, xem



ta có còn dám

nói.”

“cô

ta thích

đi

cái WC bên cạnh ký túc xá kia a? Nơi đó thực hẻo lánh, hình như

không

có ai, chúng ta có thể đến chỗ đó chặn



ta, muốn chuẩn bị

một

chút thuốc hay

không? Đến lúc đó

nói

không

chừng càng dễ chơi.”

Tân Yến Lai bỗng nhiên dừng bước chân, biểu tình của

hắn

từ hờ hững biến thành ngạc nhiên, lại biến thành phẫn nộ cùng sợ hãi xen lẫn. Đều

không

phải là sợ hãi mấy thứ trước mặt này, mà là nghe loại lời

nói

này trong lòng

hắn

bỗng nhiên có

một

loại suy đoán.

Tiểu Lộ có phải xảy ra chuyện gì hay

không?

Tân Yến Lai nghĩ đến đây, trong đầu bỗng nhiên

hiện

lên

một

tia sáng,

hắn

quay đầu liền

đi, liếc mắt

một

cái cũng

không

thèm nhìn thêm nam sinh

đang

giãy giụa

trên

mặt đất.

Trong chốc lát như vậy, bên cạnh Tân Yến Lai cũng tụ đầy hắc ảnh, những cái bóng đó vây quanh

hắn,

không

phát ra

âm

thanh, ngẫu nhiên có hắc ảnh muốn đυ.ng chạm

hắn, lại

không

cách nào đυ.ng được, đều là bộ dáng thực

không

cam lòng.

Tân Yến Lai nhìn thấy, trong lòng hiểu

rõ, tìm được khe hở chạy ra ngoài, dọc theo hành lang hắc ảnh định ngăn trở

hắn, đều bị

hắn

đẩy ra.

nói

cũng kỳ quái, hắc ảnh đó có thể chặt chẽ bắt lấy nam sinh vừa rồi, lại

không

động được vào Tân Yến Lai, chỉ có thể nhìn

hắn

xuống lầu rời khỏi nơi này.

Nam sinh bị đè

trên

mặt đất, mắt thấy người ở cửa xoay người rời

đi, tức khắc phát ra

một

tiếng than khóc tuyệt vọng, đầu lưỡi của

hắn

bị kéo ra hơn phân nửa, những cái bóng dáng màu đen đó

không

chỉ lôi đầu lưỡi

hắn, còn ý đồ bẻ miệng

hắn

ra, còn có cái tay

đang

xé rách yết hầu

hắn. Chẳng được bao lâu, miệng

hắn

vỡ ra, yết hầu cũng bị kéo, những cái tay đó móc khí quản của

hắn

ra.

“Ặc —— “hắn

mở to con mắt,

đã

chết.

Từ khu dạy học

đi

ra, Tân Yến Lai phát

hiện

chỗ mình vừa

đi

qua

hiện

tại

đã

thay đổi dáng vẻ, khu dạy học

hắn

nhìn thấy có quỷ ảnh giống lúc trước. Vì tránh cả đám bọn họ xúm lại đây,

hắn

chỉ có thể chạy về phía trước.

đi

vào sân thể dục,

hắn

thấy

trên

sân thể dục trống rỗng phía trước, dưới cột bóng rổ treo

một

bóng người, lảo đảo lắc lư

đang

đong đưa.

Tân Yến Lai đến gần, phát

hiện

đó cũng là

một

nam sinh

không

quen biết, người

đã

chết rồi. Bụng

hắn

bị phá vỡ, bên trong trống rỗng, ruột bị đào ra,

đang

quấn vào

trên

cổ, trở thành dây thừng treo

hắn

ở dưới cái rổ.

Trường hợp

thật

sự

quá mức ghê tởm, Tân Yến Lai nhịn xuống cảm giác muốn nôn mửa, tiếp tục bước nhanh về hướng cái WC bên chỗ ký túc xá. Trong lòng

hắn

có dự cảm, cảm thấy Tiểu Lộ nhất định ở nơi đó.

Trước khi đến cái WC kia, Tân Yến Lai phát

hiện

ở chân tường khu thực nghiệm bên cạnh có

một

nam sinh khác, nam sinh đó còn sống.

Tân Yến

đi

tới bên

hắn, hỏi

hắn: “Có phải cậu là học sinh trường này

không? Có biết nơi này

đã

xảy ra cái gì

không?”

Đáng tiếc nam sinh tựa hồ

đã

bị dọa điên rồi, ôm đầu co quắp ở đó, trong miệng lẩm bẩm, vẫn luôn

nói: “Có quỷ, có quỷ, có quỷ.”

không

hề phản ứng với lời Tân Yến Lai

nói.

Tân Yến Lai trong lòng có chút suy đoán, lại lần nữa hỏi

hắn: “Cậu có biết Tân Tiểu Lộ

không?”

Nghe thấy cái tên này, nam sinh lập tức nhúc nhích, hoảng sợ nhìn

hắn, “không

không

không,



ta biến thành quỷ,



ta là quỷ……”

Tân Yến Lai ánh mắt trầm xuống,

hắn

duỗi tay túm cổ áo nam sinh, quát hỏi: “Cậu biết Tiểu Lộ ở nơi nào?”

Nam sinh liều mạng lắc đầu, hoàn toàn

nói

không

nên lời. Tân Yến Lai đột nhiên túm

hắn, kéo tới WC cách đó

không

xa kia. Mắt thấy bọn họ càng ngày càng gần WC này, nam sinh cả người đều hư thoát,

hắn

sợ đến

đi

không

nổi, nằm liệt

trên

mặt đất, khóc lóc thảm thiết, bị Tân Yến Lai xách tới cửa WC.

“cô

ta là quỷ,



ta biến thành quỷ,

không

được

đi

vào, tôi

không

muốn

đi

vào, tôi

sẽ

chết! Thả tôi ra, tôi

không

cố ý, tôi

không

muốn làm như vậy, đều là lỗi của bọn họ, là chủ ý của những người khác.”

Tân Yến Lai

đã

từng tới cái WC này

một

lần,

hắn

tinh tường nhớ

rõ, lúc trước lần đầu tiên Tiểu Lộ tới nơi này, té xỉu ở đây, là

hắn

cõng nàng

đi

ra ngoài. Nơi này và lúc ấy hoàn toàn

không

giống nhau,

đã

nhìn

không

ra màu trắng nguyên bản của gạch men sứ và mặt tường, hết thảy đều biến thành màu đỏ.

Mà ở giữa mảnh màu đỏ này, có

một

khối thân hình rách nát, nhìn từ mái tóc dài màu đen kia, hiển nhiên là đầu tóc của nữ sinh.

Tân Yến Lai đứng ở cửa, cả người đều cứng lại. Tay

hắn

run rẩy, đôi mắt nhìn chằm chằm cái đầu nhìn

không



mặt. Sợ hãi quá lớn làm

hắn

muốn lập tức xoay người rời

đi, nhưng suy đoán trong lòng lại làm cả người

hắn

đứng tại chỗ

không

thể nhúc nhích. Đó là…… Tiểu Lộ sao? Nàng

đã

chết?

Đột nhiên, thân thể vặn vẹo kia giật giật, tóc đen tản trong vũng máu bỗng nhiên giống như dây thừng, kéo lấy nam sinh bị dọa choáng váng bên chân Tân Yến Lai kia.

Nam sinh kêu thảm thiết

một

tiếng, bị kéo vào vũng máu, tứ chi vặn vẹo, thực nhanh mất

đi

tiếng động, cuối cùng toàn bộ khối thân thể chậm rãi hòa tan trong vũng máu đặc sệt.

Sau khi nam sinh này bị ‘tiêu hóa’, những sợi tóc đen lại lần thứ hai ngo ngoe rục rịch, chúng nó trói Tân Yến Lai lại, muốn kéo

hắn

vào vũng máu giống nam sinh vừa rồi kia.

Trước khi đám tóc đen dùng sức, Tân Yến Lai chủ động

đi

vào vũng máu,

hắn

đi

vào vũng máu, đến trước thân hình bị tàn phá kia, vươn tay vén những sợi tóc đen hỗn độn đó.

“Tiểu Lộ?” Môi Tân Yến Lai run rẩy, tiếng

nói

ảm ách,

không

biết là đau đớn từ nơi nào truyền đến làm cả người

hắn

đều nhịn

không

được phát run, “Có phải Tiểu Lộ

không?”

Tuy rằng hỏi, nhưng Tân Yến Lai

đã

khẳng định đồ vật đáng sợ trước mặt này chính là Tiểu Lộ của

hắn, người trong lòng

hắn, em

gái

của

hắn,

hắn

có trực giác phi thường mãnh liệt.

Nàng chết thế nào? Nàng vì sao biến thành…… Quỷ?

Mặc kệ

hiện

tại tình huống thế nào, Tân Yến Lai cũng sắp bị bộ dáng thảm thiết này của nàng bức điên rồi. Tại sao lại như vậy, vào lúc

hắn

không

biết, Tiểu Lộ rốt cuộc gặp cái gì?

Tân Yến Lai bế

một

đống tan nát đó lên, máu dính đầy tay.

Từ lúc

hắn

đi

vào vũng máu, duỗi tay sờ đầu nữ nhân bị bẻ gãy, những sợi tóc đen đó

đã

không

có động tác. Lệ quỷ đắm chìm trong ác ý oán hận bất tri bất giác rốt cuộc khôi phục

một

ít lý trí làm ‘Tân Tiểu Lộ’. Lúc Tân Yến Lai thấp giọng gọi nàng là Tiểu Lộ, trong nháy mắt nàng phảng phất ngửi thấy hương vị gió biển, trước mắt là bộ dáng Tân Yến Lai xuất

hiện

cùng biển xanh trời xanh

đang

cười rộ lên với nàng.

“Tiểu Lộ, mùa hè sang năm chúng ta vẫn tới nơi này.”

Khuôn mặt mỉm cười, trong giây lát biến thành khuôn mặt chảy nước mắt.

Nàng cảm giác được tay Tân Yến Lai chặt chẽ ôm mình, nhận thấy

hắn

thấp giọng khóc lên và hơi thở hỗn loạn, ác ý kích động trong thân thể dần dần bình ổn. Theo ác ý bình ổn, bề ngoài của nàng cũng

đã

xảy ra biến hóa.

Tân Yến Lai cảm thấy đống thịt nát trong ngực bỗng nhiên biến thành

một

người sống sờ sờ.

“Ca ca.”

Tân Tiểu Lộ vẫn là bộ dáng thiếu nữ văn nhược và mảnh khảnh, khuôn mặt trắng nõn, đôi mắt và tóc đều đen, mặc váy đồng phục màu lam. Mà máu đầy đất trong chớp mắt đều biến mất

không

còn tăm hơi.

“Tiểu Lộ?! Em……”

Bên ngoài bỗng nhiên rung chuyển, Tân Yến Lai kéo chặt tay Tân Tiểu Lộ.

hắn

nghe thấy

một

tiếng khóc bén nhọn kỳ quái, tiếng khóc kia

không

phải

một

người, là rất nhiều người đồng thời khóc lên, truyền vào trong đầu, làm cho đầu váng mắt hoa. Tay Tân Tiểu Lộ lạnh lẽo che tai

hắn

lại, Tân Yến Lai cơ hồ lập tức cảm thấy thanh

âm

kia yếu

đi

rất nhiều.

“Ca ca

không

phải sợ,

sẽ

không

có việc gì, em

sẽ

bảo hộ

anh.”

“Đây là…… sao lại thế này? Em……” Tân Yến Lai thấp giọng hỏi.

Tân Tiểu Lộ bỗng nhiên cười,

nói

ở bên tai

hắn: “Đây là

một

giấc mộng của

anh

mà thôi.” Bất quá đối với

hiện

tại ở chỗ này, với vài người khác chính là chân

thật, người tử vong ở chỗ này

sẽ

vĩnh viễn lưu lại nơi này.