- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Nữ Phụ
- Nữ Chính Đều Cùng Nam Phụ
- Quyển 7 - Chương 163: Cái này, vị sữa bò
Nữ Chính Đều Cùng Nam Phụ
Quyển 7 - Chương 163: Cái này, vị sữa bò
Tân Tiểu Lộ so với năm trước bước vào thời gian nghỉ hè nhà nhã sớm hơn. Mấy năm ở thành thị, mùa hè là trung tâm thành phố náo nhiệt, đám người bận rộn lui tới, khó được đường phố có bóng râm, trời nóng phải chui vào trong phòng điều hòa.
Nhưng Sa Trì
thì
không
như thế. Nơi này dù là mặt trời hay là biểu, đều làm mùa hè có
một
loại hương vị đặc biệt.
Nơi này
không
phải có rất nhiều người, mọi người bước
đi
đều chậm rì rì,
không
giống thành phố lớn bận rộn. Sáng sớm tinh mơ, bọn họ đổi xong quần áo rời giường, trước khi thái dương nhô lên, ông ngoại
đã
tưới nước
một
lượt cho hoa hoa cỏ cỏ trong vườn, sau đó dẫn bọn họ
đi
chợ sáng
một
vòng.
Chợ rau sáng sớm đại khái chính là
một
trong hai thời điểm náo nhiệt nhất trong
một
ngày ở nơi này, rau dưa mới mẻ bày
trên
quầy hàng,
trên
mặt đất đặt rất nhiều bồn to màu trắng màu đỏ, bên trong chen chúc cá và các loại hải sản mới mẻ. Ở thành thị vùng duyên hải, hải sản so với đất liền càng rẻ và tươi mới hơn.
Tân Tiểu Lộ
đi
tới
đi
lui, trong bồn to bên cạnh có
một
con cá nhảy lên, vừa vặn rơi xuống bên chân nàng, miệng ngáp ngáp lúc đóng lúc mở. Giống như là
một
hiện
trường ăn vạ.
Người trung niên bán cá quen biết ông ngoại, cười
nói: “Thầy giáo Đỗ a, là cháu trai của thầy trở về lặc?
đã
nhiều năm chưa gặp, còn lớn như vậy!.”
Ông ấy
nói
tiếng phổ thông, chỉ mang theo chút khẩu
âm
của Sa Trì bên này, nghe có
một
chút kỳ quái. Tân Tiểu Lộ từ chỗ Tân Yến Lai mới biết, ông ngoại trước khi về hưu làm giáo viên, giáo viên toán trung học.
Cùng chú bán cá hàn huyên trong chốc lát, ông ngoại bảo chú bán hàng gói cho con cá nhảy đến bên chân Tân Tiểu Lộ. Tân Tiểu Lộ nhìn Tân Yến Lai nhấc con cá, nghĩ thầm
hiện
giờ bán cá cũng có huấn luyện, biết tự mình bán mình, chủ động nhảy ra tiến cử, con cá này quá có tiền đồ.
Tân Yến Lai nghe nàng
nói
như vậy, cầm con cá cười
không
ngừng, cười
một
đường, cười đến những bà
cô
bán đồ ăn đều khen đứa
nhỏ
này lớn lên tuấn tiếu, là cái hạt giống tốt, khen đến mức tiểu ca ca học bá mới thành niên
không
lâu đỏ cả mặt. Ra khỏi chợ bán thức ăn, ông ngoại còn mua hai món ăn sáng khác ở cửa hàng bên ngoài.
Ông ngoại là
một
lão nhân gia
không
thích
nói
chuyện, lúc này khó được chủ động cùng hai tiểu bối khen đồ ăn nhà này hai câu: “Chân vịt và lòng vịt đều ngon, tương là nhà tự chế, thơm.”
Chủ tiệm vừa đóng gói lòng vịt nấu tương cho bọn họ, vừa toét miệng cười: “Còn
không
phải sao, vịt nhà chúng tôi đây hương vị ngon nhất, thầy giáo Đỗ thường tới mua…… Ai, đây là hậu bối của thầy Đỗ?”
Ông ngoại: “Cháu trai và cháu
gái, tới đây nghỉ hè.”
Lão nhân gia vẻ mặt đạm nhiên dẫn hai đứa
nhỏ
đi
khắp các cửa hàng thường
đi, ‘tiện đường’ giới thiệu cho mọi người quen biết
một
chút cháu trai và cháu
gái
lớn của mình. Cũng
không
phải là ông chủ động mở miệng
nói, mà chờ người khác hỏi mới giải thích, thuận miệng khen ngợi thành tích hai người, có vẻ khá khiêm tốn.
đi
về nhà trong nắng sớm, thái dương thực mau sắp lên cao, Tân Yến Lai bỏ mũ mình xuống, đội lên đầu Tân Tiểu Lộ
đang
đi
bên cạnh, cảm thán: “Ông ngoại, nơi này rất nhiều người vẫn còn nhớ con.”
Ông ngoại ừ
một
tiếng, “Con lớn lên giống mẹ con, vừa thấy liền nhận ra.”
Tân Tiểu Lộ giơ tay đẩy đẩy cái mũ hơi to rộng, nhìn thấy tiểu ca ca ngừng tươi cười. Ở nhà thái độ của
hắn
đối với cha mình và mẹ kế vô cùng khách khí, khách khí đến gần như lạnh nhạt, nhưng cái thái độ lạnh nhạt này cũng
không
phải trời sinh. Đối với người mình quan tâm,
hắn
có thể thực ôn nhu săn sóc, còn có thể thực rộng rãi. Trong lòng
hắn
đại khái cũng có rất nhiều chuyện khổ sở.
Từ phòng Tân Tiểu Lộ có thể nghe thấy tiếng sóng biển, đêm khuya tĩnh lặng, tiếng sóng biển đặc biệt
rõ
ràng. Nàng
không
ngủ được, lẳng lặng nằm ở
trên
giường cũng có thể nghe
thật
lâu.
Hôm nay buổi tối, nàng nằm ở
trên
giường nghe tiếng sóng biển, bỗng nhiên nghe thấy tiếng động rất
nhỏ
kéo mở cửa phòng, là từ phòng Tân Yến Lai bên cạnh truyền đến.
Tân Tiểu Lộ đứng dậy,
đi
đến ban công kề sát nhau, đẩy cửa
đi
ra ngoài. Quả nhiên Tân Yến Lai ngồi ở
trên
ban công
nhỏ
bên cạnh,
đang
lặng im nhìn mặt biển. Nghe thấy tiếng động, Tân Yến Lai nhìn về phía nàng, “Tiểu Lộ, em lại
không
ngủ được sao?”
“Ừ.” Tân Tiểu Lộ ngồi vào ghế mây
nhỏ
trên
ban công.
Hai ban công rất gần, Tân Yến Lai và nàng dựa vào cũng rất gần, hai người ngồi ở đó nhìn mặt biển, chuông gió vỏ sò Tân Yến Lai tự tay treo lên phát ra tiếng vang thanh thúy.
Đêm nay có ánh trăng sáng ngời, mặt biển và bờ cát phía dưới đều
rõ
ràng, là
một
hình ảnh rất tốt đẹp. Tân Tiểu Lộ dựa đầu vào lan can,
một
lát sau cảm giác đầu bị
nhẹ
nhàng chạm vào, nàng giương mắt nhìn, phát
hiện
tiểu ca ca
không
biết từ lúc nào lại
không
xem biển.
hắn
cũng dựa vào lan can, lẳng lặng nhìn nàng, ánh mắt tựa như ánh trăng đêm nay, nhu hòa sáng ngời.
“Tiểu Lộ, em thích nơi này sao?”
“Thích.”
“anh
cũng thực thích…… Nhưng mẹ
anh
qua đời ở trong căn nhà này, sau đó ba
anh
đón
anh
đi,
anh
rất ít khi trở về đây.” Nếu
không
phải lần này bởi vì Tân Tiểu Lộ, ước chừng còn phải qua mấy năm nữa
hắn
mới có thể trở về nơi này. Nếu như vậy,
hắn
cảm thấy có lẽ mình
sẽ
hối hận.
“Lúc trước
anh
không
dám trở về nơi này.” Tân Yến Lai
không
đeo mắt kính, rũ mắt, tóc hơi loạn, thanh
âm
thực
nhẹ: “Nhưng tâm lý lại rất muốn trở về, ít nhiều có em cùng
anh.”
Tân Tiểu Lộ duỗi tay, sờ sờ đầu
hắn. Giống đứa bé trai, lúc muốn người ta an ủi
sẽ
lộ ra biểu tình như vậy.
Tay nàng so với người bình thường lạnh hơn
một
chút, Tân Yến Lai theo bản năng cầm cái tay nàng
đang
sờ loạn
trên
đầu mình. Tân Tiểu Lộ cũng
không
thu về, tùy ý nắm ngón tay
hắn. Hai người cách
một
cái ban công, nắm tay,
một
hồi lâu cũng chưa ai
nói
lời nào. Tân Tiểu Lộ gối lên cánh tay bình tĩnh nhìn biển, cảm giác được bàn tay Tân Yến Lai ấm áp giật giật, tựa hồ muốn rút ra, nhưng do dự
thật
lâu, chung quy cũng
nhẹ
nhàng cầm tay nàng.
Ào ào —— ào ào ——
Ban đêm sóng biển và ánh trăng, ôn nhu như thế. Đến trong mộng dường như nàng vẫn luôn nghe thấy thanh
âm
này.
một
ngày thời gian nóng nhất là sau giờ ngọ, Tân Tiểu Lộ dù tới nơi này cũng
không
thể tránh được tiểu ca ca học bá tàn phá. Tiểu ca ca có thói quen tới nơi mới cho ba ngày làm quen, sau đó
sẽ
bắt đầu túm vào học tập.
hắn
thuê xe đạp,
đi
điểm chuyển phát nhanh dọn về hai cái thùng hàng, còn rất nặng, Tân Tiểu Lộ
không
biết là cái gì, thò lại gần nhìn, thấy mở ra
một
chồng sách và vở luyện tập, còn là của sơ tam, liền biết đại
sự
không
ổn.
Trước đây nghỉ hè còn có Tân Viên đứa bé kia ngăn ở phía trước, nhưng
hiện
tại chỉ có
một
mình nàng. Nàng lập tức rời xa tiểu ca ca, làm bộ
không
thấy
hắn.
Đáng tiếc loại lừa mình dối người này là
không
được, Tân Yến Lai thích nàng
thì
thích nàng, đối với chuyện học tập cho tới bây giờ chưa từng thả lỏng, chuyên môn nhờ người gửi sách qua bưu điện tới đây, chính là vì nghỉ hè phụ đạo cho Tân Tiểu Lộ mỗi ngày chăm chỉ học tập hướng về phía trước.
Mỗi ngày buổi chiều 3, 4 giờ, chờ Tân Tiểu Lộ ngủ trưa tỉnh lại, Tân Yến Lai
sẽ
túm lấy nàng dạy hai tiếng, hai người ở phòng khách tầng
một, nơi đó tới buổi chiều
không
có mặt trời, còn có thể từ cửa sổ sát đất nhìn thấy mặt biển, có bóng râm, gió mát, là chỗ giải nhiệt rất tốt. Viết mệt mỏi có thể quay đầu nhìn mặt biển nơi xa thả lỏng đôi mắt.
Ông ngoại sợ bọn họ bị nóng, còn lấy quạt điện đặt bên cạnh thổi cho hai người.
Tân Tiểu Lộ viết xong
một
bài luyện tập liền phát ngốc,
không
muốn làm, yên lặng buông bút. Tân Yến Lai vừa thấy là biết nàng chán học, khép sách lại đứng lên: “Tiểu Lộ, chúng ta
đi
mua kem ăn?”
“Được.” Tân Tiểu Lộ
đi
theo sau
hắn
ra cửa.
Tân Yến Lai nhìn thái dương lóa mắt bên ngoài, tháo xuống hai cái mũ rơm ông ngoại tự bện đội lên
trên
đầu Tân Tiểu Lộ, đội cho chính mình. Hai bọn họ,
một
người mặc áo thun trắng và quần jean màu xanh biển,
một
người mặc váy cao bồi cùng màu, hai cái mũ rơm to màu vàng nhạt, nhìn qua phong cách vừa vặn.
đi
tới sân, Tân Yến Lai tay chân
nhẹ
nhàng bẻ
một
đóa nguyệt quý trong vườn, túm lấy hai bên vành mũ rơm của Tân Tiểu Lộ
nói
một
tiếng suỵt, dắt nàng bước nhanh ra sân. Bọn họ
đi
ra đường bên ngoài, Tân Yến Lai cắm đóa nguyệt quý
trên
tay kia lêи đỉиɦ mũ rơm của Tân Tiểu Lộ, cười khẽ hai tiếng, “Ông ngoại
không
cho tùy tiện hái hoa, chúng ta cứ lặng lẽ đừng để ông phát
hiện.”
Tân Tiểu Lộ sờ sờ hoa hồng nguyệt quý mềm mại
trên
mũ, cảm thấy tiểu ca ca quả nhiên là bị thái dương phơi tan.
Cửa hàng cách bọn họ gần nhất ước chừng 1000 mét,
trên
đường
không
có ai, hai người lẻ loi
đi
ở dưới thái dương, bóng dáng
một
cao
một
thấp. Tới cửa hàng, Tân Yến Lai tới tủ đông lấy kem, Tân Tiểu Lộ chạy tới mở tủ lạnh, ôm ra
một
bình Coca lớn.
“Tiểu Lộ, em muốn ăn loại kem nào?” Tân Yến Lai lựa chọn, quay đầu lại nhìn thấy Tân Tiểu Lộ ôm
một
bình Coca lớn.
“Coca
không……” Tân Yến Lai nhìn Tân Tiểu Lộ
đã
đặt Coca lên quầy, “…… Được rồi.”
Tân Tiểu Lộ lại đến bên
hắn
chọn kem, “Cái này, vị sữa bò.”
Tân Yến Lai: “Được, vị sữa bò.”
hắn
cầm
một
cái rương
nhỏ, chuẩn bị trở về đặt vào tủ lạnh từ từ ăn.
trên
đường trở về, Tân Yến Lai
một
tay ôm
một
rương kem
nhỏ,
một
tay cầm lấy
một
cây kem, Tân Tiểu Lộ ôm bình Coca lớn, cũng gặm
một
cây kem sữa.
Về đến nhà đặt kem vào tủ xong, lại rót cho Tân Tiểu Lộ
một
bát lớn Coca đá, xem ở cái này, Tân Tiểu Lộ liền nguyện ý nhẫn nại tính tình bồi
hắn
viết bài tập
một
giờ.
Cuối tháng sáu, thành tích Tân Yến Lai thi đại học
đã
ra, Tân Tiểu Lộ nghe thấy Tân Yến Lai nhận điện thoại, là Tân tổng gọi tới, đối phương đầu tiên
nhỏ
giọng hỏi nhạc phụ có ở đây
không, biết
không
ở đây, lúc này mới lớn giọng.
Buổi tối bọn họ ngồi ở
trên
ban công nhìn biển, Tân Tiểu Lộ nghe Tân Yến Lai
nói
vì sao ba
hắn
sợ ông ngoại như vậy, bởi vì lúc trước mẹ
hắn
hậm hực tự sát, Tân tổng tới cửa bị ông ngoại đánh
một
trận, chân còn suýt bị đánh gãy, nghe
nói
trở về dưỡng vài tháng mới tốt, sau đó ông ấy vẫn luôn rất sợ lão nhân gia này, càng nhiều hơn là chột dạ.
Tân tổng lúc này lại
không
mắng Tân Yến Lai, trong thanh
âm
dấu
không
được
không
khí vui mừng và đắc ý, Tân Tiểu Lộ cũng thực nhanh nghe thấy thành tích của Tân Yến Lai.
Đứng đầu toàn trường, Trạng Nguyên của tỉnh.
Ngày này Tân Yến Lai
không
tắt máy, rất nhiều người gọi điện thoại, giáo viên, bạn học đều chúc mừng. Tân tổng gọi hai lần, thúc giục
hắn
trở về, Tân Yến Lai
không
đáp ứng, điện thoại bên kia Tân tổng vừa định tức giận, ông ngoại ở bên cạnh Tân Yến Lai cố ý ho khan
một
tiếng.
Tân tổng: “A…… Vậy con cứ từ từ bồi ông ngoại con.”
Treo điện thoại, ông ngoại hỏi
hắn, “thật
không
quay về? Trường học những chuyện đó cũng phải xử lý.”
Tân Yến Lai: “không
có việc gì, con và giáo viên
đã
thương lượng xong, đến lúc đó nếu có
yêu
cầu, con
sẽ
tự trở về
một
ngày.”
Chính
hắn
có tính toán, ông ngoại cũng
không
hỏi nhiều, bàn tay vung lên, “đi, hôm nay buổi tối chúng ta
đi
ra ngoài ăn, chúc mừng thành tích tốt này của con.”
Ông ngoại dẫn bọn họ
đi
ăn ——là đồ nướng nổi tiếng nhất ở chợ đêm bên bờ biển.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Nữ Phụ
- Nữ Chính Đều Cùng Nam Phụ
- Quyển 7 - Chương 163: Cái này, vị sữa bò