Quyển 7 - Chương 161: Anh có thể xếp hàng trước nhất không?

Tân Tiểu Lộ từng là lệ quỷ, nàng

không

nhớ



tên của mình, cũng

không

nhớ



mình chết như thế nào, chỉ có nàng bị người ta gϊếŧ chết ở

một

gian WC hẻo lánh trong ngôi trường kia. Tay và chân bị bẻ gãy, máu tươi phun cho mặt tường và nền phủ gạch men sứ màu trắng của WC đều biến thành màu đỏ. Người thường

không

nhìn thấy, nhưng ở trong mắt nàng, nơi đó vẫn luôn là cảnh tượng khi nàng chết.

Phàm là trở thành lệ quỷ, trong lòng đều có oán niệm và ác ý

thật

sâu, lúc nàng

không

thể hiểu được khoác

một

cái túi da trẻ con trọng sinh nhân thế, oán giận

thật

sâu khi làm lệ quỷ như bị

một

tầng pha lê bịt kín,

không

cảm thụ được quá



ràng. Nhưng đồng thời, phần ký ức kia lại làm nàng tự do với con người ở đời này, cho nên đối với người khác đạm mạc, nàng trả lại bằng đồng dạng đạm mạc, đối với người khác ác ý, nàg cũng trả bằng đồng dạng ác ý.

Chỉ có quan tâm

yêu

quý làm cho nàng

không

biết phải làm sao,

không

biết nên ứng đối thế nào. Trước khi trở thành lệ quỷ, có phải nàng cũng có người

yêu

quý nàng, quan tâm nàng như vậy hay

không? Tân Tiểu Lộ cảm thấy hẳn là

không, nếu có, nàng

sẽ

không

cảm thấy xa lạ như vậy.

Tân Yến Lai.

hắn

cho nàng đồ vật thực trân quý, cho nên đối với

hắn, Tân Tiểu Lộ cũng trả bằng

một

chút ‘nhân tính’ duy nhất của mình.

Nửa tháng trước khi thi đại học, Tân Yến Lai đầy mười tám tuổi. Sinh nhật mười tám tuổi, Tân gia cũng xử lý đầy đủ, tổ chức ở khách sạn lớn nhất trong thành phố, mời

không

ít khách khứa. Giữa trưa là Tân tổng dùng để lôi kéo tình cảm các bằng hữu và những người làm ăn cùng, buổi tối Tân Yến Lai tìm nơi mời bạn bè và các bạn học cùng nhau náo nhiệt.

Tiệc rượu người lớn giữa trưa

thì

Tân Tiểu Lộ

không

đi, buổi tối tụ hội bạn bè Tân Yến Lai dắt nàng tới. Chỉ cho nàng ngồi ở bên cạnh ăn

một

bữa ngon, sau đó đưa nàng về nhà,

không

để nàng tiếp tục tham gia cuộc KTV về sau.

Bạn bè thân thiết với Tân Yến Lai đều biết em

gái

bảo bối này của

hắn, la hét ầm ĩ bảo nàng cùng

đi

KTV chơi tiếp, “Em

gái

đi

thôi, ca hát, chơi trò chơi thôi, người nhiều mới náo nhiệt!”

Tân Yến Lai chặn hết tất cả mọi người, nghiêm khắc mà trừng mắt nhìn hai kẻ lớn giọng nhất, “Tiểu Lộ còn chưa thành niên, các cậu lát nữa khẳng định muốn uống rượu, nháo lên

không

thôi, để Tiểu Lộ

đi

nhìn các cậu mượn rượu làm càn sao.”

Hai người rụt đầu cố ý làm ra bộ dáng chịu

không

nổi, “thật

không

được,

không

được, hội trưởng sau khi thành niên càng đáng sợ, đại gia trưởng bản thăng cấp, dọa chết người, nghiêm khắc như vậy, em

gái

khẳng định cũng

không

chịu nổi!”

Tân Yến Lai nghẹn lại, trong lòng có chút ngượng ngùng,

hắn

cũng biết mình như vậy đại khái xác

thật

có chút…… “Tiểu Lộ, em muốn

đi

hát

không?”

hắn

vẫn nên dò hỏi

một

chút ý kiến của Tân Tiểu Lộ.

Nữ quỷ

không

thích KTV,

không

thích bất kì cái gì náo nhiệt, chỗ nào có nhân khí, cho nên nàng lựa chọn về nhà.

Nhưng Tân Tiểu Lộ về nhà

thì

rất lâu vẫn

không

thể ngủ. Nàng

không

ngủ được liền mặc áo ngủ lắc lư ở trong sân, đặc biệt là gần cửa sổ nơi Tân Viên có thể nhìn thấy, Tân Tiểu Lộ

yêu

nhất lắc lư chỗ đó,

không

biết bao nhiêu lần vào quá nửa đêm thiếu chút nữa dọa Tân Viên tè ra.

Tân Tiểu Lộ đêm khuya du đãng trong hoa viên, bỗng nhiên nhìn thấy bên ngoài sân có

một

bóng đen đứng sừng sững, bóng đen vẫn

không

nhúc nhích sau

một

bụi cây chỗ lan can sắt, đen sì thấy

không

rõ, nhưng Tân Tiểu Lộ cảm thấy đối phương tựa hồ

đang

nhìn mình.

Đứng ở trong vườn nhìn nhau trong chốc lát, Tân Tiểu Lộ mở cửa sắt

đi

ra ngoài, “Ca ca, có chuyện gì?”

Đúng, hơn nửa đêm đứng ở ngoài sân chính là Tân Yến Lai. Theo lý qua sinh nhật xong, thời gian này Tân Yến Lai hẳn là

đi

hát xong, về nhà nghỉ ngơi, nhưng

hắn

lại

không

rên

một

tiếng xuất

hiện

ở nơi này.

Thời gian trở lại

một

giờ trước,

một

đám bạn học bọn họ kết thúc ca hát, ai về nhà nấy. Làm nhân vật chính hôm nay, Tân Yến Lai bị buộc uống

không

ít rượu, nhưng

hắn

uống say nhìn qua giống như

không

say,

nói

chuyện làm việc đều bình thường,

không

ai phát

hiện

hắn

uống say. Thậm chí

hắn

còn có thứ tự bảo tài xế đưa mấy người bạn say quá mức trở về, sau đó

một

mình

một

người thong dong rời

đi

dưới ánh mắt yên tâm của bạn bè,

đi

tới sân bên ngoài nhà chú mình đứng lâu như vậy.

Người thiếu niên vừa mới thành niên

một

ngày

đã

say rượu, đứng thẳng tắp, trong tay còn cầm

một

bông tulip —— mang theo rễ và bùn đất. Bông hoa rủ đầu, bẹp cánh đáng thương vô cùng, hình như là bị người ta bạo lực lôi ra từ bồn hoa ở ven đường.

Nhìn

anh

trai sữa bò này cả người mùi rượu, hành tích quỷ dị, Tân Tiểu Lộ cũng

không



có phải

hắn

uống say hay

không.

“Tiểu Lộ.” Tân Yến Lai biểu tình nghiêm túc,

không

giống như là uống say, chỉ dùng ngữ khí càng thêm thận trọng hơn bình thường

nói: “không

thể

yêu

sớm.”

Tân Tiểu Lộ: “A?” Hơn nửa đêm uống say lại tới đây dạy dỗ em

gái?

Nàng trả lời

một

câu, chỉ chỉ bông hoa tulip

trên

tay

hắn

đang

bị bóp gắt gao đến sắp gãy, “anh

nhổ hoa ở bồn hoa tiểu khu?”

Tân Yến Lai nhìn hoa

trên

tay mình, dường như mới nhớ tới, giơ hoa lên trước mặt nàng, “Đây là đưa cho em.”

Tân Tiểu Lộ còn chưa tiếp nhận hoa, bỗng nhiên lại nghe thấy Tân Yến Lai

nói: “anh

có thể xếp hàng trước

không?”

Tân Tiểu Lộ: “?”

“Mười tám tuổi là thành niên,

không

tính là

yêu

sớm, còn hơn hai năm nữa,

anh

muốn xếp hàng trước, người thứ nhất!” Tân Yến Lai vẫn là bộ dáng như hoàn toàn thanh tỉnh, nếu

không

phải

hắn

dùng sức ấn hoa tulip vào lỗ mũi Tân Tiểu Lộ, Tân Tiểu Lộ cũng

không

thể khẳng định

hắn

say

thật.

Tuy rằng Tân Yến Lai

nói

không

phải rất



ràng, nhưng Tân Tiểu Lộ nghe hiểu. Nàng khó được có chút kinh ngạc, phần kinh ngạc này tổng kết lên đại khái là: Nhìn

anh

mày rậm mắt to

một

thân chính khí, thế nhưng cũng học người khác

yêu

sớm.

Tiếp nhận bông hoa sắp chọc vào lỗ mũi mình, Tân Tiểu Lộ

không

suy xét bao lâu liền thống khoái trả lời: “Được a.” Nàng

không

ngại thỏa mãn tâm nguyện của tiểu ca ca sữa bò này, kết giao bạn trai bạn

gái, đơn giản, lại

không

phải bắt nàng uống hương tro.

Tâm thái của nàng

hiện

tại đại khái giống như bị bé ngoan dò hỏi có thể xin

một

món đồ chơi

nhỏ

hay

không, vừa vặn nàng có, nên hào phóng cho.

Tân Yến Lai nhìn thanh tỉnh, kỳ

thật

trong đầu đều là

một

đám hồ nhão, còn

không

nhớ



mình là ai,

không

biết đây là chỗ nào,

nói

nói

mấy câu đôi mắt ngơ ngác, bắt đầu cứng đờ.

Tân Tiểu Lộ bảo

hắn

trở về nghỉ ngơi.

Tân Yến Lai: “Ừ, nghỉ ngơi, phải ngủ sớm dậy sớm.” Sau đó

hắn

không

chút trúc trắc, lưu loát đọc thuộc

một

bài tiếng

anh.

Tuy rằng nhà

hắn

ở tiểu khu cách vách, nhưng Tân Tiểu Lộ thực hoài nghi để

hắn

một

mình trở về, nửa đường

nói

không

chừng

hắn

sẽ

làm ra cái gì càng kỳ quái, vì thế nàng dắt

hắn

đưa về dưới lầu. Quá nửa đêm, chỗ này đường

không

còn ai, Tân Yến Lai bị dắt

đi, bước chân vững vàng, chỉ có trong miệng vẫn luôn lẩm nhẩm lầm nhầm, từ đọc tiếng

anh

đến thơ cổ ngữ văn, tới công thức toán học rồi đến địa lý, sinh vật, hóa học. Khi về đến nhà

hắn

còn chưa kịp bắt đầu đọc lịch sử.

Tân Tiểu Lộ bị nghe

hắn

nói

mãi

một

đường thế nhưng cảm thấy hơn buồn ngủ, nhìn

hắn

gống khúc gỗ

đi

vào trong phòng, lúc này nàng mới ngáp

một

cái rồi

một

mình trở về. Nàng mặc

một

thân váy ngủ, xõa tóc, khí chất

âm

trầm,

đi

qua con đường phủ bóng cây xanh tối tăm trong tiểu khu, đặc biệt giống như sinh vật mơ hồ nào đó, dọa tới

một

con cú đêm xui xẻo về muộn, lại làm ra

một

truyền thuyết thần quái trong tiểu khu.

Ngày hôm sau, Tân Yến Lai tỉnh dậy ở

trên

giường mình,

hắn

đau đầu, ngồi ở mép giường nửa ngày mới hoãn lại. Làm

hắn

cảm thấy kỳ quái chính là, quần của mình

không

biết vì sao dính

một

mảng lớn bùn đất, tối hôm qua

hắn

say quá mức nên

không

tắm rửa, bùn đất

trên

quần còn dính lên giường.

Vì sao có bùn đất? Tân Yến Lai mờ mịt hồi tưởng nửa ngày, chỉ nhớ lại tối hôm qua đưa mọi người

đi

ca hát, bị mấy bạn học mượn cơ hội rót rất nhiều rượu. Ssau đó, sau đó cái gì

hắn

cũng

không

nhớ

rõ, trống rỗng. Cuối cùng là kết thúc như thế nào? Tài xế đưa

hắn

trở về sao?

hắn

lấy di động ra gọi điện thoại hỏi bạn bè, đối phương còn chưa dậy, nghe

hắn

hỏi, kỳ quái trả lời: “Đêm qua,

không

phải cậu nhìn chúng tôi lên xe rồi mới về nhà sao? Sau đó cậu cũng

đi

về. Tôi

nói,

thật

không

ngờ được tửu lượng của cậu tốt như vậy a, uống bao nhiêu cũng dường như

không

có việc gì.”

“Ừ,

không

có việc gì.” Tân Yến Lai cảm thấy, phỏng chừng là té ngã ở nơi nào bị thượng.

hắn

hoàn toàn

không

nhớ



đêm qua mình

đi

tìm Tân Tiểu Lộ, còn thuận tiện đem toàn bộ tâm

sự

thiếu niên của mình

nói

ra sạch

sẽ

ở trước mặt người ta, mặt khác còn lấy ra

một

danh sách

yêu

đương, đòi xếp thứ nhất. Bởi vì

hắn

không

nhớ

rõ, cho nên hôm nay

anh

trai

nhỏ

vẫn cứ trong mơ hồ mà ưu thương mà

yêu

thầm.

Tân Tiểu Lộ cũng

không

nghĩ tới

hắn

không

nhớ



cái gì, căn bản cũng

không

nhắc tới, cho nên việc này Tân Yến Lai hoàn toàn

không

phát

hiện.

Qua hai tuần, trước khi thi đại học, Tân Yến Lai tìm Tân Tiểu Lộ,

nói

với nàng: “Năm nay mùa hè,

anh

mang em

đi

nhà ông ngoại

anh

nghỉ hè, ông ngoại ở nhà chỉ có

một

mình, tuy rằng tính tình ông

không

phải thực tốt, nhưng vô cùng mềm lòng, làm cá đặc biệt ngon, hơn nữa chỗ ông ở là trấn

nhỏ

Lâm Hải, mùa hè chơi rất vui, em nhất định

sẽ

thích.”

hắn

sở dĩ quyết định như vậy, là bởi vì rất có khả năng

sẽ

sau khi thi đại học kết thúc, ba

hắn

sẽ

làm khó dễ, mà

hắn

không

có khả năng để Tiểu Lộ chịu ủy khuất. Dù em

gái

không

có quan hệ huyết thống

hắn

cũng

sẽ

che chở, càng đừng

nói

còn là người

yêu

thầm trong lòng.

Vì ngăn cản ba

hắn, Tân Yến Lai

đã

sớm tính toán sau khi thi đại học vừa kết thúc, lập tức mang Tân Tiểu Lộ

đi

chỗ ông ngoại, rốt cuộc bởi vì chuyện của mẹ bắn, ba

hắn

nhìn thấy ông ngoại liền chột dạ, tuyệt đối

không

dám

đi

chỗ ông ngoại tìm bọn họ. Như vậy ít nhất Tiểu Lộ có thể ở bên đó an ổn quá

một

đợt nghỉ hè, chờ đến nghỉ hè xong, ba

hắn



không

cam lòng, chuyện nhà Tư Đồ cũng

đã

qua. Vạn nhất chưa qua,

hắn

còn có tính toán khác.

Quyết tâm bảo hộ người trong lòng, làm người thiếu niên tràn ngập dũng khí và lực lượng.

Nhưng việc này với Tân Tiểu Lộ xem ra là

không

phải như vậy, nàng nghĩ lầm

anh

trai

nhỏ

đang

muốn bồi dưỡng tình cảm hay thế giới hai người gì đó, tiểu nam sinh lâm vào bể tình đều thực hướng tới. Nàng hiểu, ở trường học nhiều năm, nhìn nhiều bọn trẻ như vậy. Người trưởng thành…… nữ quỷ thành niên cảm thấy việc này về tình cảm có thể tha thứ. Nếu lúc trước nàng

đã

đáp ứng rồi, vậy

hiện

tại việc này cũng

không

có gì mà lại

không

đáp ứng.

Tân Tiểu Lộ: “Có thể.”

Tân Yến Lai thấy nàng cũng

không

hỏi

một

câu, trực tiếp đáp ứng, hiển nhiên rất là tin cậy đối với người

anh

trai này, trong lòng vừa vui vẻ lại áy náy, tiếp tục giải thích: “anh

thi đại học xong các em còn chưa nghỉ, bất quá

không

sao,

anh

biết tiến độ học tập của em, em

đã

hoàn toàn nắm giữ kiến thức học kỳ này, nghỉ trước thời gian

sẽ

không

ảnh hưởng đến em, đến lúc đó

anh

sẽ

nhờ

anh

họ

anh

lấy

một

tờ chứng nhận của bệnh viện, giúp em xin nghỉ, em thu thập đồ đạc trước, chờ

anh

thi xong chúng ta lập tức

đi

ngay.”

“Còn có, việc này

không

cần

nói

cho bất kì ai, biết

không?” Vạn nhất bị ba

hắn

biết, đại khái

sẽ

khó thở mà

đi

ngăn cản bọn họ.

Tân Tiểu Lộ bình tĩnh gật đầu: “Ừ.” Đầu năm nay trẻ ranh

thật

là nhiều chuyện.

Tân Yến Lai thi đại học xong, ngày đó trong bầu

không

khí vượt xa sung sướиɠ của kết thúc năm, dựa theo kế hoạch rời trường, mang theo Tân Tiểu Lộ lên máy bay. Chờ đến khi Tân tổng xoa tay hầm hè về nhà chuẩn bị tính sổ cùng con trai, Tân Yến Lai và Tân Tiểu Lộ đều

đã

tới trấn

nhỏ

ven biển kia rồi.