Lời này vừa
nói
ra, dù là Tả gián nghị phía dưới
đang
dập đầu đến bang bang hay đại thần khác
đangquan vọng, gồm cả Tư Mã Tiêu, tất cả đều nhìn về phía nàng.
không
khí nhất thời ngưng trệ.
Tươi cười
trên
mặt Tư Mã Tiêu biến mất,
hắn
nhìn nàng, hồi lâu
không
nói, biểu tình có vẻ hơi đáng sợ. Liêu Đình Nhạn cũng
không
biết mình nghĩ thế nào, thế nhưng ở trước mắt bao người, lại nhờ tay áo yểm hộ, lặng lẽ nhéo nhéo tay Tư Mã Tiêu.
Tư Mã Tiêu giật giật ngón tay,
nhẹ
nhàng hít vào
một
hơi, cuối cùng nhíu mày ném xuống hai chữ “Thôi
đi”,
không
nhắc lại chuyển để nàng kia vào cung nữa, xem như tha cho con
gái
của Tả gián nghị
mộtmạng. Nhưng tay
hắn
trong tay áo nhéo ngón tay Liêu Đình Nhạn vừa rồi duỗi tới vẫn luôn
không
buông ra.
Nữ tử xui xẻo kia
đã
không
có việc gì, nhưng Liêu Đình Nhạn có việc. Hạ triều, Tư Mã Tiêu bắt lấy cổ tay nàng kéo
đi, thực hung hãn hỏi nàng: “Có phải gần đây
cô
quá dung túng nàng hay
không?”
Liêu Đình Nhạn tự tỉnh lại
một
chút: Đúng a, ta phiêu. Trước đây bảo về mạng chó của mình là quan trọng, bây giờ cũng dám quản đại ma vương.
Nàng hôm nay lớn mật, khả năng xác
thật
có quan hệ với thái độ đặc biệt của Tư Mã Tiêu đối với nàng. Thiên tính của nhân loại chính là được
một
tấc lại muốn tiến
một
thước, tình huống
hiện
tại, cũng có thể
nói
nàng cậy sủng mà kiều —— những biểu tình vi diệu đó của các đại thần, đại khái
hiện
tại đều nghĩ nàng như vậy.
Tư Mã Tiêu
một
đường kéo nàng trở lại Phù Dung Điện, ấn nàng ngồi lên giường, chuẩn bị phát hỏa ngay tại chỗ.
Liêu Đình Nhạn ngoan ngoãn ngồi, lấy ra ánh mắt vô tội nhất đời này của bản thân, kỳ
thật
trong lòng
một
chút cũng
không
sợ, thậm chí còn muốn ngủ bù. Thời tiết lạnh là
sẽ
muốn nằm ở trong chăn ngủ ngon, vừa rồi ở
trên
đại triều hội cũng thiếu chút nữa ngủ mất, bởi vì dưới lòng bàn chân đặt cái lò sưởi dẫm lên quá thoải mái, đặc biệt là nhìn đại thần phía dưới run run rẩy rẩy, mà mình lại có lò sưởi, cái loại cảm giác thoải mái này càng tăng gấp bội.
Tư Mã Tiêu đứng ở phía trước nàng, vươn
một
ngón tay kéo cắm nàng, “Quý Phi, gần đây lá gan của nàng dường như càng lúc càng lớn.”
Đúng vậy, huynh đệ, còn chính là ngươi nuôi béo. Liêu Đình Nhạn thầm nghĩ, cảm thấy ngón tay
hắnlạnh lẽo,
không
khỏi hỏi: “Bệ hạ có phải quá lạnh
không?
không
bằng cho người lấy hai cái lò sưởi vào?”
Đây vẫn là lần đầu, lúc
hắn
bày ra bộ dáng muốn phát hỏa lại nghe thấy loại lời
nói
này. Tư Mã Tiêu
trên
mặt sửng sốt, theo bản năng
nói: “Ta
không
cảm thấy lạnh, muốn cái đó làm gì,
không
cần.”
nóixong
hắn
mới cảm thấy
không
đúng, trầm khuôn mặt kéo đề tài về, “Quý Phi, mới vừa rồi ở
trên
đại triều hội, ai cho nàng lá gan tùy tiện
nói
chen vào?”
Còn
không
phải ngươi cho lá gan. Liêu Đình Nhạn dùng ra kỹ thuật diễn cả người, xoa xoa khóe mắt, u oán
nói: “Bệ hạ, những lời đó thϊếp
nói
đều phát ra từ nội tâm, thϊếp xác
thật
không
muốn lại nhìn thấy có nữ tử khác vào cung.” Tốt rồi, đúng là nhân thiết của
một
đố phụ, rất xứng với nhân vật Quý Phi trong chuyện cung đấu.
Nhưng mà nàng nghiêm túc diễn như vậy, Tư Mã Tiêu lại
không
cho mặt mũi,
hắn
giống như rất muốn cười, lại
không
bằng lòng dễ dàng buông tha nàng như vậy, chỉ có thể nghẹn lại, vì thế hỗn hợp thành
một
biểu tình kỳ quái, “nói
chuyện tử tế,
không
cần cố ý chọc ta cười.” Tư Mã Tiêu vuốt ve cằm nàng
một
chút, bất mãn
nói.
Liêu Đình Nhạn: “……” Ta mẹ nó cố ý chọc cười ở đâu, tôn trọng kỹ thuật diễn của ta
một
chút
khôngđược sao? Kỹ thuật diễn của ta đến tột cùng buồn cười chỗ nào!
Nàng diễn
không
nổi nữa, duỗi tay cầm cái tay sờ cằm mình, cằm đều bị
hắn
sờ lạnh. Tay nàng ấm áp mà mềm mại, lôi kéo tay Tư Mã Tiêu, “Bệ hạ, người ngồi
đã, thϊếp bảo Quế Diệp lấy chút đồ ăn và trà thu lê tới.”
Tư Mã Tiêu trong miệng cự tuyệt: “Ta
không
ăn.” Thân thể lại thực tự nhiên bị Liêu Đình Nhạn lôi kéo ngồi xuống.
Liêu Đình Nhạn hơi hơi mỉm cười, “Thϊếp muốn ăn.” Chủ yếu là khát nước, trời lạnh sưởi ấm dễ khô cổ họng,
nói
chuyện thanh
âm
không
dễ nghe. Thuận tiện cho Tư Mã Tiêu uống chút trà thu lê giảm hỏa khí.
hắn
thế này
rõ
ràng nhìn
không
ra tức giận còn
một
hai phải cùng nàng tức giận,
thật
là đủ mệt.
“Bệ hạ uống trà.” Liêu Đình Nhạn đưa trà thu lê Quế Diệp dâng lên đến trước mặt Tư Mã Tiêu.
Tư Mã Tiêu
không
duỗi tay nhận, mà ở
trên
tay nàng uống
một
ngụm, sau đó ghét bỏ
nói: “Cái trà gì vậy,
một
chút hương vị cũng
không
có.”
Liêu Đình Nhạn
đã
quen tính tình
hắn
cái gì cũng đều phải ghét bỏ, bây giờ là ghét bỏ
không
có hương vị, nếu hương vị nặng
một
chút
hắn
lại
nói
cái hương vị này quá nặng, cho nên
không
thể nghe
hắn,
hắn
chính là thích tìm phiền toái, hơn nữa đối với đồ vật đưa vào miệng đều mang theo loại
không
thích tự nhiên. Liêu Đình Nhạn cảm thấy
hắn
thuần túy là bị chiều ra tật xấu này.
“Thϊếp cảm thấy hương vị
không
tồi, bệ hạ lại uống
một
ngụm?”
Tư Mã Tiêu lại uống vào miệng,
không
thèm uống nữa, ôm eo nàng nằm lên giường, bảo cho nàng: “Lần tới
không
được như vậy nữa.”
“Vâng vâng, thϊếp
không
dám.” Liêu Đình Nhạn lập tức nhận sai.
Bởi vì khẩu khí quá có lệ, Tư Mã Tiêu vặn mặt nàng lại, ngữ khí có chút
không
cao hứng, “Nàng đừng nhìn đám lão già đó đáng thương, mỗi
một
người tâm nhãn đều nhiều hơn nàng. Nàng phải nhớ kỹ, người nhìn đáng thương
không
nhất định đáng thương
thật, người nhìn cung kính
không
nhất định
thậtsự
trung tâm. Ta mang nàng
đi
đại triều hội xem náo nhiệt, nhưng nàng
không
được tham dự vào những việc này, cũng
không
cần tin tưởng bất luận kẻ nào đứng ở đó, nếu
không
ngày nào đó chết thế nào cũng
không
biết.”
Liêu Đình Nhạn ngơ ngác gật đầu, trong lòng kinh ngạc, nàng cảm thấy Tư Mã Tiêu ở chỗ mình vốn chỉ số thông minh giảm xuống đến đất bằng đột nhiên lại phi thăng. Người ngu xuẩn
không
thể
nói
được lời những lời này,
hắn
không
phải nhân thiết là hôn quân đần độn mất nước sao, thế nào đột nhiên thanh tỉnh, còn có thể
nói
như vậy với nàng?
Kỳ
thật
có được thị giác của người đọc nguyên tác, Liêu Đình Nhạn ý nghĩa nào đó mà
nói
so với Tư Mã Tiêu càng
rõ
ràng hơn vận mệnh các đại thần
trên
điện. Thí dụ như Đô quốc tướng hung hẵn kia, quyền lực lại lớn, mỗi ngày ở
trên
triều đình hô mưa gọi gió hét ba hồ bốn. Dân gian truyền
hắn
là ‘đại hoàng đế’,
nói
cách khác quyền lợi của
hắn
có thể so với hoàng đế,
hắn
ở trong triều bày ra dị kỷ kiêu ngạo ương ngạnh,
nói
muốn gϊếŧ ai liền gϊếŧ, hoàng đế trước nay cho
hắn
tự do này, cũng
không
phản đối.
Như vậy Đô quốc tướng
một
quyền thần bị rất nhiều đại thần trong triều ngầm lên án, mặc kệ từ phương diện nào đều như là gian thần, nhưng mà trong nguyên tác, lúc nam chủ dẫn dắt quân khởi nghĩa cùng với tư quân của Tần Nam Vương đánh tới, là Đô quốc tướng mang binh lực chống lại quân khởi nghĩa, nam chủ dùng nhân số gấp đôi so với quân đội của
hắn, cũng chưa thể đột phá phòng vệ, đánh vài lần chiến dịch gian nan, bất quá cuối cùng vị Đô quốc tướng này vẫn
không
thể ngăn cản được quang hoàn lóa mắt của nam chủ, cuối cùng vì thủ vệ đô thành, cùng hoàng đế chết trận sa trường.
Còn
một
vị khác là Đoạn thái phó, tuy rằng là ông ngoại nhà mẹ đẻ của hoàng đế Tư Mã Tiêu, mấy năm nay cũng vẫn luôn đại biểu Đoạn gia cùng các đại gia tộc kiên quyết ủng hộ Tư Mã Tiêu, có vẻ trung thành và tận tâm, nhưng khi bị nam chủ đẩy đến nguy cấp, cũng là
hắn
trước hết thuyết phục toàn bộ đại quý tộc mở cửa thành, thả quân đội nam chủ vào Lạc Kinh, cũng nhanh chóng quy phục tân đế, sau đó được trọng dụng ở triều đại mới.
Liêu Đình Nhạn xem nguyên tác liền cảm thấy
không
thể lý giải, vì cái gì Đoạn thái phó đối đãi với cháu ngoại mình như vậy, cuối cùng cũng chỉ có thể phân tích
hắn
là vì bảo hộ gia tộc muôn đời phồn vinh, làm ra quyết định chính xác nhất, rốt cuộc khi đó hoàng triều xác
thật
phong vũ phiêu diêu, lựa chọn
một
phía có hi vọng thắng lợi hơn
không
có gì đáng trách, tư tưởng của chính khách còn
không
phải là như vậy sao.
Còn có các đại thần khác, trong nguyên tác cũng
không
phải mỗi người đều
hiện
tên, Liêu Đình Nhạn còn nhớ
rõ
đều là những người đáng kể ở giai đoạn sau lưu lại trong triều đại mới của Trần Uẩn. Nhưng mà hai lão nhân ưu quốc ưu dân mỗi ngày thở ngắn than dài triều đình sắp xong rồi, hoàng đế sắp xong rồi, tới triều mới còn thăng quan, về sau vẫn như cũ sinh động ở tiền tuyến, mỗi khi phản đối Trần Uẩn độc sủng nữ chủ,
yêu
cầu
hắn
mở rộng hậu cung sinh thêm hài tử.
Liêu Đình Nhạn hiểu
rõ
ràng mình
không
thông minh lắm, cho nên nguyên tắc của nàng chính là ít
nóingủ nhiều, bớt quản nhàn
sự. Lần này, nàng xác
thật
xúc động
một
phen, đồng thời, nàng còn có chút tư tâm
nhỏ, muốn biết Tư Mã Tiêu đối với mình bao dung nhẫn nại đến tột cùng tới cái dạng trình độ gì.
hiện
tại
sự
thật
đã
bày ở trước mắt, Tư Mã Tiêu này
không
chấp nhận được người nào ngỗ nghịch, ghét nhất người khác vi phạm ý tứ của mình,
thật
sự
chịu đựng hành vi của nàng,
một
chút hậu quả nghiêm trọng cũng
không
có, thậm chí
không
cần hôn
một
chút trấn an, kéo kéo tay
nhỏ
đã
giải quyết.
Nhìn Tư Mã Tiêu
một
bộ dáng lười nhác vô hại
hiện
đã
nằm liệt bên cạnh, Liêu Đình Nhạn bỗng nhiên cảm thấy buồn rầu.
Nhìn xem, lúc trước còn
nói
mình
không
có khả năng thay đổi Tư Mã Tiêu, làm Quý Phi
không
cứu được người trong nước lửa, kết quả
hiện
tại thế nào, Tư Mã Tiêu quả thực cho nàng đãi ngộ là trung tâm thế giới, khiến cho nàng có loại ảo giác
nói
không
chừng chính mình có thể thay đổi tai nạn vốn có, cứu càng nhiều người, cái gọi là năng lực càng lớn, trách nhiệm càng lớn, đây
không
phải bức nàng
đi
làm chúa cứu thế sao?
Cũng quá làm người ta trọc đầu.
Liêu Đình Nhạn uống ly trà nóng bình tĩnh
một
chút, xốc chăn mỏng lên, chui vào nằm ở bên người Tư Mã Tiêu. Thôi, hoàng đế
không
vội, Quý Phi gấp cái gì.
Thấy nàng nằm đến bên cạnh, Tư Mã Tiêu thập phần thuận tay ôm nàng, hai người ở
trên
giường ăn
không
ngồi rồi nhàn hạ qua thời gian.
Dù Liêu Đình Nhạn hay là Tư Mã Tiêu, đều
đã
rất quen thuộc loại ở chung này, người hầu hạ bên cạnh bọn họ cũng đều
đã
quen, loại thời điểm này
sẽ
không
tới quấy rầy. Nghe
nói
trong cung có đồn đãi, Quý Phi độc chiếm hoàng đế lâu ngày, hai người mỗi ngày ở Phù Dung Điện pha trộn, ban ngày tuyên da^ʍ
không
biết tiết chế, còn có người lấy sắc mặt hai người làm chứng,
nói
Quý Phi sắc mặt hồng nhuận, hiển nhiên là trải qua dễ chịu, còn hoàng đế sắc mặt tái nhợt, đáy mắt ngẫu nhiên có vết xanh đen, chính là biểu
hiện
thân thể lỗ lã.
Liêu Đình Nhạn
không
còn lời gì để
nói, nàng sinh hoạt ở trong cung xác
thật
dễ chịu, ăn đồ ngon nhất, ngủ giường đắt nhất, loát hoàng đế táo bạo nhất, nhưng mà
nói
nàng làm hoàng đế mệt thận, vậy nàng cũng
không
dám gật bừa.
hiện
tại nàng
đã
khẳng định 80% Tư Mã Tiêu có chướng ngại về công năng tìиɧ ɖu͙©, bằng
không
sẽkhông
mỗi ngày ôm nàng ngủ còn bình tĩnh như vậy. Quầng mắt
hắn
thâm, thuần túy chính là kết quả do nghỉ ngơi
không
tốt. Vì làm thời gian
hắn
nghỉ ngơi càng sung túc, nàng
không
thể
không
liều mình bồi theo, trừ buổi tối, ban ngày có thời gian liền lôi kéo
hắn
nằm
trên
giường, ngẫu nhiên có hai lần có thể làm
hắn
ngủ nhiều trong chốc lát.
Tư Mã Tiêu
một
khi nghỉ ngơi đủ, tính tình
sẽ
tốt hơn
một
ít, còn rất hào phóng, bảo bối trong tư khố nàng muốn liền toàn bộ đưa cho nàng.
Liêu Đình Nhạn làm như vậy hậu quả chính là, trong ngoài cung
nói
nàng mê hoặc hoàng đế đến đầu óc choáng váng, lời đồn mỗi ngày tuyên da^ʍ ban ngày càng nhiều hơn, cùng với nàng béo lên. Phải biết rằng, Tư Mã Tiêu
không
phải mỗi lần đều có thể ngủ, nhưng mỗi lần nàng đều có thể, mỗi ngày ngủ lâu như vậy, lại còn có thể ăn, cứ như thế, dáng người nàng ở Hà Hạ mấy năm làm thế nào ăn cũng
khôngbéo, thế nhưng ở đây ngắn ngủi trong mấy tháng
đã
béo phì!
Quế Diệp có chút khó xử nâng cái váy nàng thích,
nói: “Quý Phi, váy này của ngài thân váy quá chật,
không
bằng để tú nương theo vóc dáng
một
lần nữa làm lại
một
cái cho ngài.” Lúc đó, Liêu Đình Nhạn
không
dám tin tưởng nhéo bụng mình, khổ sở đến cơm trưa cũng
không
ăn.
Quế Diệp tới dò hỏi, nàng xua xua tay
nói: “không
ăn,
không
ăn.”
Từ đây về sau, nàng ăn ít hơn rất nhiều,
một
ngày bảy bữa điểm tâm
nhỏ
cũng
không
cần.
Quế Diệp hầu hạ nàng, nhìn nàng ăn uống giảm
đi, lại phát
hiện
eo nàng thô lên, suy tư
một
lát, lộ ra biểu tình kinh hỉ, “Quý Phi, có phải ngài có mang hay
không?”
Liêu Đình Nhạn: “…… Ha?”
Liêu Đình Nhạn: “Đừng
nói
bậy, ta chỉ béo lên mà thôi.”
Nhưng
sự
tình
không
để yên, vào mùa đông nàng mặc càng dày,
đi
lên đại triều hội hai lần, trong các đại thần cũng bắt đầu truyền ra Quý Phi có thai, bụng
đã
hơi hơi nhô lên.
Bị chọc vào vết sẹo Liêu Đình Nhạn giận dữ, đám đại thúc lão nhân này
không
thể đứng đắn lên triều sao, nhìn lung tung đến nàng làm gì, có cái gì mà nhìn!
Giận xong, Liêu Đình Nhạn vuốt bụng mình, cảm thấy phi thường ưu thương.
thật
sự
không
thể béo nữa,
đã
nháo ra loại hiểu lầm này.
PS: chỉ nam chính bị đá bay có hệ thống thôi (vẫn bị đá dù có hệ thống, mà cái hệ thống này cũng ba chấm lắm, sau này các nàng
sẽ
biết). Phần này là nữ chủ xuyên sách nên biết trước cốt truyện thôi