Lúc dì giúp việc bị Thẩm Tiểu Đường từ chối, thật ra trong lòng hơi không vui, dì ấy cảm thấy dì ấy không có ý định lấy miễn phí, rõ ràng Thẩm Tiểu Đường có nhiều như vậy, thế mà cũng không chịu chia cho dì ấy.
Tai Thẩm Tiểu Đường rất thính, cô nghe hết toàn bộ tiếng dì nói chuyện với hàng xóm bên ngoài.
Nhưng cô không để ý, chỉ vui mừng nhìn xương heo trong nồi cuối cùng cũng hầm xong, hào hứng gọi Tiền Quả Quả: “Chị Quả Quả, chúng ta có thể ăn rồi!”
Tiền Quả Quả kinh ngạc: “Chị cũng có phần sao?”
Vừa rồi dì giúp việc muốn mua, Thẩm Tiểu Đường không chịu bán vì không nỡ, cô ấy nhìn thấy hết.
Thẩm Tiểu Đường vừa bưng toàn bộ nồi lên trên bàn ăn, vừa nói bằng giọng điệu dĩ nhiên: “Đương nhiên có rồi!”
“Nhưng vừa rồi…” Tiền Quả Quả vừa vui vẻ, vừa do dự.
Tiền Quả Quả không nghe thấy những lời dì giúp việc đã nói với hàng xóm. Nhưng rốt cuộc cô ấy cũng là trợ lý từng làm việc cho Thẩm Hành Diễn, vừa nhìn sắc mặt đã biết đối phương mất vui rồi.
Thẩm Tiểu Đường nhìn qua: “Chị Quả Quả, điều kiện tiên quyết để chia sẻ đồ ăn là phải thỏa mãn nhu cầu của mình trước đã, còn phải xem em có bằng lòng hay không. Số thịt này một mình em còn không đủ ăn, đương nhiên không thể tùy tiện chia sẻ ra ngoài rồi!”
Nói xong, Thẩm Tiểu Đường thúc giục cô ấy: “Chị Quả Quả, chị mau vào bếp lấy bát đũa đi!”
Tiền Quả Quả: “Được được!”
Lúc này, lại thêm một tiếng “meo meo” vang lên, Thẩm Tiểu Đường mặc quần không quá dài, mắt cá chân lộ ra bên ngoài đồng thời cũng cảm nhận được lông xù chạm vào.
Thẩm Tiểu Đường cúi đầu, đối diện với một đôi mắt mèo tràn ngập chờ mong.
“Chị Quả Quả, chị lấy ba cái bát nhé!”
Tiền Quả Quả: “Được! Đến rồi, đến rồi…”
Dưới sự chờ mong và vội vã của một người một mèo, cuối cùng Tiền Quả Quả cũng lấy bát đũa tới.
Thịt đã được nấu xong, tiết canh cũng là thứ tốt, vì thế chúng cũng bị cắt ra không ít, nấu cùng với xương lớn hầm cách thủy, lúc này trong nồi canh xương lớn màu sữa, phối hợp với tiết canh sau khi nấu chín biến thành màu đỏ sậm, Tiền Quả Quả còn cắt tí hành lá rắc lên, sau khi rắc lên quả thực có đủ cả sắc hương vị.
Trước khi cho hành lá vào, Thẩm Tiểu Đường cho mèo con một chén canh thịt.
Tuy nhiên lúc này chén canh vẫn còn rất nóng, không thể trực tiếp cho nó uống, mèo nhỏ gấp gáp ở phía dưới kêu “Meo meo” nghe rất đau lòng, giống như bị người ta ngược đãi vậy.
Là người, Thẩm Tiểu Đường và Tiền Quả Quả không cần chờ đợi như nó, họ bưng cái chén lớn lên rồi thổi vù vù hai cái, bắt đầu há to miệng gặm khúc xương to.
Thịt vừa vào miệng, trong phút chốc Tiền Quả Quả trợn tròn mắt.
Tại sao trên đời này có thể có khúc xương ăn ngon như vậy!