Chương 53: Chuyện oái ăm lắm

“Đêm hôm đó tôi vừa mới leo lên cây, thả đầu bay ra ngoài, đã nghe được có người tới…”

Lạc Nhan ban đầu bị dọa sợ, còn tưởng rằng cô ta bị người khác phát hiện ra nên theo đuôi đằng sau, vội vàng lặng lẽ gọi đầu mình quay trở lại, muốn kiểm tra tình huống trước đã.

Kết quả là!

Nghĩ lại tình hình lúc đó, mặt Lạc Nhan trong nháy mắt đỏ bừng, tức giận nói: “Anh ta, anh ta không có liêm sỉ!”

Lỗ tai Thẩm Tiểu Đường nghe vậy lập tức dựng đứng hết cả lên.

Thẩm Hành Diễn cũng ngồi thẳng người lại, nhưng đột nhiên như là nghĩ đến điều gì đó, đôi lông mày xinh đẹp nhíu lại, cắt ngang lời Lạc Nhan đang muốn nói: “Cô đợi chút nữa nói tiếp, Thẩm Tiểu Đường, cháu qua đây chút.”

Thẩm Tiểu Đường: ???

Một giây kế tiếp, cô vừa mới đi qua, hai tai đã bị Thẩm Hành Diễn bịt kín.

“Cậu, cậu đừng che tai cháu!”

Sau khi biết được Thẩm Hành Diễn có ý gì, Thẩm Tiểu Đường cũng chỉ phối hợp một cái tượng trưng, sau đó lại bị Thẩm Hành Diễn dạy dỗ “con nít đừng có cái gì cũng nghe”, cuối cùng cô cũng chịu phối hợp yên tĩnh lại.

Quả nhiên.

Thẩm Hành Diễn hài lòng, ngỏ ý lần này Lạc Nhan có thể nói tiếp được rồi.

Lạc Nhan nhìn Thẩm Hành Diễn một cái đầy kỳ quái, sau đó lại buồn bực nhìn về phía Thẩm Tiểu Đường.

Cô ta không hiểu được sao Thẩm Hành Diễn lại phải che tai Thẩm Tiểu Đường lại, nhưng cô ta lại càng không hiểu là Thẩm Hành Diễn thế mà lại không biết đối với người có tu vi như Thẩm Tiểu Đường, cho dù anh ấy có che tai cô chặt hơn nữa, không phải Thẩm Tiểu Đường vẫn nghe được bình thường sao?

Bỏ đi, đây cũng không phải chuyện cô ta nên bận tâm.

Lạc Nhan tiếp tục nhớ lại chuyện đêm đó, chẳng mấy chốc trên mặt lại đỏ ửng: “Đoàn làm phim rõ ràng đã chuẩn bị nhà vệ sinh rồi, anh ta cứ nhất định không chịu đi. Anh ta đã lớn như vậy rồi, thế mà còn đi tiểu bậy.”

Trời mới biết lúc đó cô ta thấy Lâm Cẩm Ngôn cởϊ qυầи ra, cô ta tức giận như thế nào!

Cơ thể cô ta vẫn đang ở trên cây cổ thụ mà Lâm Cẩm Ngôn chọn đó.

Đầu cô ta ở giữa không trung cũng tận mắt nhìn thấy.

Ặc!

Nếu đã là như vậy, chuyện của Lâm Cẩn Ngôn quả thật không thể coi như là Lạc Nhan sai được.

Lạc Nhan vẫn còn đang buồn bã kể lể: “Tôi muốn hủy hợp đồng với công ty, nhưng công ty lại nhất định không chịu đồng ý…”

Lúc ấy cô ta hoàn toàn không hiểu gì với hai chữ nghệ sĩ, tất cả đều là bị tương lai sáng lạn mà đối phương miêu tả hấp dẫn, đầu óc nóng nảy đã ký hợp đồng cả mười năm.

Một người mới hoàn toàn không có bối cảnh như Lạc Nhan, có thể tưởng tượng được điều kiện trong bản hợp đồng mười năm này hà khắc như thế nào.

Dù sao với số tiền bây giờ mà cô ta kiếm đươc, phần lớn đều phải chia cho công ty, căn bản không có cách nào hủy hợp đồng được với công ty, công ty càng không cách nào từ bỏ một cây thần tài như cô ta.

Hơn nữa Thịnh Khai không chỉ không có đáp ứng, còn nghi ngờ liệu có phải Lạc Nhan bị một công ty khác đưa ra điều kiện hấp dẫn hơn đào đi không, khoảng thời gian này quản cô ta càng ngày càng nghiêm, công việc sắp xếp cũng nhiều hơn.

Thẩm Hành Diễn đã sớm buông lỗ tai Thẩm Tiểu Đường ra, nghe được chuyện này chỉ khẽ nhíu mày một cái, bởi vì trong giới giải trí chuyện này rất là bình thường.

Không ngờ đến, Thẩm Tiểu Đường lại “Hả” một tiếng: “Chỉ có vậy sao? Chuyện đơn giản lắm mà!”

Lạc Nhan với Thẩm Hành Diễn đồng thời quay qua nhìn cô.

Thẩm Tiểu Đường xem thường nói: “Đợi đến khi quay phim xong, tôi tìm cho cô một người là được rồi!”

Trong nháy mắt Thẩm Hành Diễn cảnh giác hơn rất nhiều: “Người nào?”

Loại chuyện này không phải người bình thường nào cũng có thể làm được, coi như là Thẩm Hành Diễn, nếu như không phải dựa vào bối cảnh trong nhà cũng chưa chắc có thể thành công được. Hơn nữa quan trong nhất chính là, Thẩm Tiểu Đường đi đâu tìm người?

Thẩm Tiểu Đường đang định nói.

“Cốc cốc cốc…”

Đúng lúc này, tiếng gõ cửa lại vang lên, ngoài cửa truyền đến tiếng của Tôn Kiên: “Thẩm tiểu đại sư, muốn quấy rầy một chút, cô ngủ chưa?”

Quả nhiên.

Đối với việc tối hôm qua Lạc Nhan và Thẩm Tiểu Đường chân trước chân sau đều không thấy đâu, sau đó lại cùng nhau trở về, Tôn Kiên cũng đã nhận ra có chuyện gì đó không đúng, lúc này cũng không gọi “Tiểu Đường” nữa, mà đã đổi lại thành “Thẩm tiểu đại sư”.

Thẩm Tiểu Đường chỉ có thể vội vàng nhỏ giọng nói một câu với Thẩm Hành Diễn: “Cậu, giúp cháu giữ bí mật chút, chuyện tộc Rơi Đầu không được tùy tiện nói ra ngoài đâu.”

Lạc Nhan cũng quay ra chớp chớp mắt.

Thẩm Hành Diễn cau mày, cuối cùng cũng vẫn gật đầu một cái.

“Thẩm tiểu đại sư, tôi muốn biết…”

Cửa vừa mở ra, Tôn Kiên đã không nhịn được mà lên tiếng, nhưng lời còn chưa nói hết, anh ta đã nhìn thấy Lạc Nhan trong phòng, trong nháy mắt sắc mặt trở nên cứng ngắc.

Lúc này Lạc Nhan cũng có chút bổi rồi, cô ta cố giữ bản thân mình trấn tĩnh lại, cười chào hỏi: “Chào Tôn đạo diễn.”