Phải biết là mấy ngày nay những cảnh Tôn Kiên quay đều là những phân cảnh quan trọng, mà một bộ phim kiếm hiệp cổ trang thì cảnh quay chính chẳng phải đều là cảnh yêu hận tình thù của nam nữ chính sao?
Giống như tối nay, Thẩm Hành Diễn trong vai nam chính Sở Từ đã đánh tới đại điển thành hôn của nữ chính Văn Khê rồi, cuối cùng cũng không đánh.
Không chỉ có không đánh, sau khi Sở Tử phong bế tu vi của Văn Khê, việc đầu tiên hắn ta làm là ôm nàng ta trở về phòng, mặc dù buông ra rất nhiều lời độc ác, cuối cùng cũng chỉ đơn giản là giam người lại.
Sau khi tiếp xúc thân mật xong, trên người Thẩm Hành Diễn khó tránh khỏi việc dính chút ít hơi thở của Lạc Nhan, nào còn con côn trùng nào dám chạy đến đốt anh ấy nữa.
Sau khi cẩn thận suy nghĩ lại một môn pháp cổ điển nào đó để khống chế côn trùng trong trí nhớ, trong miệng Thẩm Tiểu Đường bắt đầu phát ra một gia điệu đặc thù.
Sau khi bị giai điệu này hấp dẫn, những bụi cây xung quanh rất nhanh đã phát ra một loạt tiếng lạo xạo, chỉ thấy đủ các loại côn trùng sâu bướm, có bay trên trời, có bò dưới đất, có chui trong hàng… Rất nhiều côn trùng, lấy hai người làm trung tâm, đang điên cuồng vọt tới.
“Oa, nhiều quá đi.”
Lạc Nhan nhìn khung cảnh trước mắt rung động không thôi, phát ra tiếng kêu cực kì hưng phấn: “A a a a a… Sao cô lại lợi hại như vậy!”
Lần đầu tiên thử thi triển, không ngờ tới có thể thành công như vậy, Thẩm Tiểu Đường cũng có chút kinh ngạc cùng với hơi đắc ý.
Cô vung cái tay nhỏ lên, rất có tư thế chỉ huy: “Cô mau đi ăn đi, cho cô tất đó!”
“Được được!”
Lạc Nhan kích động gật đầu một cái, nhưng bởi vì bây giờ thân dưới của cô ta đang không ở đây, khung cảnh đột nhiên trở thành một cái đầu người tóc dài tròn xoe như quả bóng rổ đang bị người ta đập, không ngừng nảy lên nảy xuống trong không trung.
Rơi vào trong mắt Thẩm Tiểu Đường còn có chút vui mừng.
Nhưng nếu như rơi vào trong mắt người bình thường không rõ mọi chuyện, sợ là đã bị dọa đến mức tiểu ra quần luôn rồi.
Ngay sau đó chỉ thấy Lạc Nhan vọt vào trong giữa đám côn trùng, ngấu nghiến nhai nuốt.
Qua một hồi lâu.
“Ợ!”
Lạc Nhan dừng lại việc ăn uống, ợ hơi một tiếng no căng, mặt mày thỏa mãn.
Cùng lúc đó, ngay phía dưới cái đầu của Lạc Nhan, chỗ vết cắt ở cổ vốn dĩ có một sợi dây đỏ quấn chặt, mắt thường không thể nhìn thấy được, lúc này bởi vì Lạc Nhan đã ăn không ít côn trùng, sợi dây rơi thẳng xuống.
Sợi dây không ngừng phình ra, to bằng khoảng một phần ba cổ tay người lớn, trong mơ hồ còn nhìn thấy đống côn trùng lúc nhúc chưa bị tiêu hóa hết kia.
Thẩm Tiểu Đường hàng năng đều đi theo Thẩm Nhất Đao ra bên ngoài hành nghề, đã sớm thấy đủ chuyện kì nhân dị sĩ hay yêu ma quỷ quái trên đời, bây giờ chứng kiến chuyện này cũng không hề thay đổi sắc mặt, chỉ bắt đầu thúc giục cô ta: “Ăn no chưa? Mau đi tìm cơ thể cô đi, chúng ta ra ngoài lâu lắm rồi đó, đừng để bị người ta phát hiện ra.”
Cô thì không có vấn đề gì, quan trọng nhất là Lạc Nhan này.
Lúc này Lạc Nhan cũng đã biết sốt ruột rồi, vừa nãy cô ta chỉ nói với Tiểu Chu là vào nhà vệ sinh, ngộ nhỡ Tiểu Chu thấy cô ta đi lâu quá nên vào nhà vệ sinh tìm cô ta thì làm sao?
Không cần Thẩm Tiểu Đường xách tóc lôi đi nữa, cái đầu kia bay thẳng về phía của cơ thể.
Thẩm Tiểu Đường cũng vội vã đuổi theo.
Thời gian trôi qua từng chút, di chứng điện giật để lại cũng dần biến mất từng phần, thân thể Thẩm Tiểu Đường lúc này đã khôi phục không ít, vì vậy tốc độ cũng không chậm hơn so với cái đầu Lạc Nhan đang bay là bao nhiêu.
Đúng như Thẩm Tiểu Đường nói, hai người bọn họ còn chưa chạy đến cạnh cây đại thụ, phía xa đã nghe thấy âm thanh huyên náo của đoàn phim đang đi tìm người.
Trong đó rõ ràng có cả âm thanh của Thẩm Hành Diễn.
Thẩm Tiểu Đường thấy vậy càng sốt ruột hơn, cô vừa mời đặt được cái đầu Lạc Nhan về lại vị trí cũ trên thân thể, vội vàng nhảy lên trên kéo cả người hoàn chỉnh xuống khỏi cây, xuống dưới đất cũng không thả tay ra, chân điên cuồng chạy về hướng bên kia.
“Chậm, chậm một chút…”
Lạc Nhan còn chưa kịp phản ứng, cả người đã bị Thẩm Tiểu Đường dùng tư thế một tay chặn ngang eo, sau đó vòng cả người cô ta lên lưng, không ngừng lắc lư trong không trung.
Không chậm được!
Thẩm Tiểu Đường không thèm quan tâm đến Lạc Nhan, cô cũng không muốn lỗ tai lại bị tiếng gầm gừ như sư tử rống của Thẩm Hành Diễn hành hạ nữa đâu.
Cứ như vậy chỉ trong nháy mắt, Thẩm Tiểu Đường đã chạy về khu vực quay phim của đoàn phim.
Nhưng cô vừa mới thả Lạc Nhan xuống, từ xa đã truyền đến một chuỗi tiếng thở hổn hển cùng với tiếng quát: “Thẩm Tiểu Đường! Cái con nhóc thối tha này! Buổi tối mì tối mịt thế này cháu lại chạy đi đâu rồi!”
Còn chưa đợi Thẩm Tiểu Đường nghĩ ra phải trả lời như thế này, bên cạnh lại vang lên một loạt tiếng bước chân dồn dập.