- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Linh Dị
- Nữ Chính Đến Từ Địa Phủ
- Chương 50: “Yêu đương” với điện cao thế
Nữ Chính Đến Từ Địa Phủ
Chương 50: “Yêu đương” với điện cao thế
“Này này này…”
Lạc Nhan liều mạng chạy trốn, vừa thở hổn hển, bên tai đã nghe thấy âm thanh sợ hãi của Thẩm Tiểu Đường.
“Phía trước là điện cao áp, mau dừng lại!”
Lạc Nhan sững sờ một chút, theo bản năng giương mắt nhìn sang, nào ngờ do tốc độ chạy thoát thân của cô ta quá nhanh, đến lúc muốn đổi phương hướng đã không còn kịp nữa rồi, cuối cùng vẫn tiếp xúc một trận thân mật với dây điện cao thế trước mắt.
Đi kèm với tiếng “Đùng Đùng” là từng đợt chớp sáng lóe lên trong không trung, chỉ thấy sau đó Thẩm Tiểu Đường đang theo sát phía sau, không chút do dự giơ chân lên đạp một cái vào đầu Lạc Nhan đang bị điện giật.
Mặt đất bị ánh trăng chiếu sáng, hai bóng dáng từ trong không trung rơi thẳng tắp xuống dưới.
Rơi xuống chạm vào đất, tạo thành hai tiếng “Ầm” cực kì vang.
Qua một hồi lâu sau, một trận gió lạnh thổi đến, thổi mái tóc dài màu đen dưới đất không ngừng bay phần phật.
Mà chủ nhân của mái tóc này, Lạc Nhan đang nằm trên đất bỗng nhiên co quắp lại một cái, ý thức dần dần khôi phục.
Chẳng qua là vì một cước kia của Thẩm Tiểu Đường đá tới, khiến lúc cô ta rơi xuống đất, mặt tiếp xúc thẳng với đất.
Lạc Nhan còn phải tốn sức từng chút từng chút nâng cái đầu đang bị lá cây găm dưới mặt đất lên, lại chỉnh chỉnh hai cái để thay đổi phương hướng, để cho khuôn mặt quay về phía Thẩm Tiểu Đường bên cạnh cũng bị điện cao thế giật, đang nằm thẳng tắp trên mặt đầu, mở miệng lắp bắp nói: “Cảm… Cảm ơn!”
Thẩm Tiểu Đường lúc này đã bắt đầu khôi phục lại ý thức như cũ, nâng mí mắt bất đắc dĩ liếc cô ta một cái, than thở: “Tô… Tôi đã nói, nói cô đừng, đừng có chạy rồi mà!”
Lần này thì tốt rồi, cùng nhau cảm nhận cảm giác “yêu đương” với điện cao thế đi.
Lạc Nhan áy náy đứng lên: “Thật, thật xin lỗi.”
Thẩm Tiểu Đường: “Được rồi, chúng ta đi về trước đi.”
Biến mất quá lâu, cô sợ dẫn đến sự chú ý và phiền toái không cần thiết khác.
Thẩm Tiểu Đường cố gắng nén cảm giác khó chịu tê dại và đau đớn toàn thân, vênh váo đưa tay phải ra bắt lấy tóc dài của Lạc Nhan, dùng sức nắm chắc.
Bởi vì cơ thể vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, trên đường trở về, Thẩm Tiểu Đường một tay nhấc đầu Lạc Nhan, đi đường chậm chạp, còn cả một bộ dạng nhe răng toét miệng suốt cả đường.
Chủ yếu là cảm giác hiện tại của cô, tương tự như người lớn ngồi xổm vậy, ngồi xổm cả một tiếng đồng hồ, chính là cảm giác cơ thể từ trạng thái chết lặng sau đó dần dần khôi phục lại.
Hơn nữa ngồi xổm chỉ là hai chân, còn Thẩm Tiểu Đường là toàn thân từ trên xuống dưới.
Đã lừa cô thành bộ dáng như vậy rồi, vậy mà Lạc Nhan đang không cần động đậy vẫn không chịu thành thật chút.
Lúc đi qua một bụi cây, nghe tiếng côn trùng lớn nhỏ kêu trong đó, đầu Lạc Nhan đang bị Thẩm Tiểu Đường xách ở trong tay đột nhiên hơi rung rung một chút.
“Bộp!”
Thẩm Tiểu Đường giơ tay trái ra, vỗ một cái bộp vào cái trán bóng loáng của cô ta, tức giận cảnh cáo nói: “Không được lộn xộn!”
Trong giọng nói Lạc Nhan nhất thời mang theo một chút oan ức: “Nhưng mà tôi đói thật mà!”
Lạc Nhan bắt đầu tố khổ: “Mấy ngày nay quay phim vừa nhiều vừa mệt, tôi còn không được ngủ yên, ăn cũng ăn không ngon… Vừa rồi còn bị cô đuổi chạy một vòng lớn như vậy, nếu còn không cho tôi ăn no, tôi sợ tôi sẽ chết luôn đó!”
Thẩm Tiểu Đường đầu têu: “…”
Hình như chuyện này cô cũng không thoát được liên quan.
Lạc Nhan càng nói càng tủi thân, còn thốt ra một tiếng kêu nức nở: “Cuộc sống này đúng là không có người sống mà.”
Thẩm Tiểu Đường bắt đầu lúng túng.
“Đừng kêu nữa, tôi đi tìm sâu cho cô.”
Người bói toán cho nợ dao, thù lao thu của mỗi người sẽ mỗi khác.
Đối với người bình thường, phần lớn sẽ là tiền.
Số lượng sẽ căn cứ vào độ khó của chuyện được nhờ, cũng như là căn cứ vào điều kiện gia cảnh của đối phương, ví dụ như lần trước Thẩm Tiểu Đường cũng chỉ lấy của Thẩm Mãn Thương sáu trăm.
Đối với tu sĩ huyền môn hoặc dị nhân, thù lao sẽ có đủ thứ kì lạ trên đời.
Chuyến đi này bọn họ tiết lộ thiên cơ quá nhiều, dễ dàng dẫn đến các loại bất trắc, mà truyền qua nhiều năm như vậy, người trong sư môn càng ngày càng ít, những đồ lưu lại thì lại càng ngày càng nhiều.
Những năm qua Thẩm Tiểu Đường ngoại trừ việc tu luyện thuật pháp, thời gian còn lại cô đều bị Thẩm Nhất Đao không biết chăm sóc con nít vứt vào giữa đống đồ kì lạ đó, để mặc cô thích chơi cái gì thì chơi.
Lâu ngày, mấy cái kĩ năng kì quái này đúng là cô học được không ít.
Thẩm Tiểu Đường hạ một bùa chú lên đầu Lạc Nhan trước, mục đích nhằm che giấu hơi thở của cô ta.
Lạc Nhan xuất thân từ một trong những chủng tộc khắc tinh với côn trùng, bọn họ lấy côn trùng làm thức ăn, côn trùng đương nhiên cũng sẽ trở nên nhạy cảm với hơi thở của bọn họ hơn.
Đây cũng chính là lý do tại sao rõ ràng Thẩm Hành Diễn nhóm máu O nhưng quay phim ở trên núi lại không hề bị một nốt côn trùng đốt nào.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Linh Dị
- Nữ Chính Đến Từ Địa Phủ
- Chương 50: “Yêu đương” với điện cao thế