Sở Từ cũng không tin.
Hắn ta hận nàng ta hơn bất cứ ai khác, nhưng hắn ta lại yêu Văn Khê.
….
“Cắt!”
“A Nhan, ánh mắt cô phải chú ý hơn.”
Tôn Kiên nhìn chằm chằm ống kính, chân mày nhíu chặt, không nhịn được phải nhắc nhở Lạc Nhan.
Vốn dĩ đoạn phía trước vẫn đang chụp khá ổn, nhưng ngay vừa rồi ánh mắt Lạc Nhan lại nhìn vào sau lưng Thẩm Hành Diễn, hơn nữa còn nhìn chằm chằm, không buồn chớp lấy một cái.
Nhưng quan trọng nhất là phía sau anh ấy chỉ có mấy nhân viên công tác cả người bốc mùi mồ hôi, không hề có cái gì khác.
Tôn Kiên đi đến, nói nhỏ với Lạc Nhan: “Cô phải thể hiện sau khi nữ chính nhìn thấy nam chính, phát hiện nam chính quả nhiên vẫn chưa quên được mình, vẫn còn đang sâu sắc yêu mình, lúc đó nàng ta vô cùng đắc ý, còn có cảm giác vui mừng mà chính bản thân nàng ta cũng không phát hiện ra được.”
Lạc Nhan khiêm tốn gật đầu: “Được.”
Tiếp tục quay.
Lạc Nhan cảm giác được thân thể mình vừa mệt vừa đói, chỉ có thể ép buộc bản thân mình lên tinh thần, toàn thân toàn ý nhập vào vai diễn.
“Cắt!”
“Tốt lắm!”
Đối với cảnh quay lần này, Tôn Kiên cực kỳ hài lòng.
Tiểu Chu vội vàng chạy đến đỡ Lạc Nhan đã mệt đến nỗi rũ xuống không còn chút sức lực nào, dìu cô ta đến xe bảo mẫu của mình.
Lạc Nhan lắc đầu: “Chu Chu, tôi muốn đi nhà vệ sinh.”
Tiểu Chu: “Vậy tôi đi với cô.”
Lạc Nhan từ chối: “Cô về xe đợi tôi trước đi, tôi muốn đi một mình.”
Tiểu Chu lo lắng đứng đó, không chịu đi.
Lạc Nhan: “Tôi không sao, một lúc là về.”
Tiểu Chu: “Vậy được.”
….
Mười phút sau.
Trong một rừng cây cách khu vực đoàn phim khoảng hơn hai mươi mét, đột nhiên truyền đến một trận xào xạc.
Người dẫm lên trong khóm cây đang tạo ra tiếng động này, chính là Lạc Nhan mười phút trước vừa mới bảo với Tiểu Chu là muốn đi nhà vệ sinh, chỉ thấy cô ta ngó nghiêng dáo dác, cảnh giác đi vòng quanh bốn phía, sau khi chắn chắn nơi này không có một bóng người, ánh mắt cô ta lập tức nhắm đến một thân cây to nhưng tương đối thấp bé, thuận lợi nhảy lên trên cây.
Sau đó Lạc Nhan bắt đầu dùng cả hai chân hai tay nhanh tróng trèo lên cây.
Đang bỏ đến giữa, lớp vỏ cây khô ráp sần sùi đã cào rách quần áo trên người cô ta, để lộ ra mấy đường rớm máu, nhưng hiển nhiên lúc này Lạc Nhan không còn suy nghĩ được nhiều như vậy.
Trước khi cô ta tiêu hết thể lực không còn lại bao nhiêu của mình, Lạc Nhan đã thuận lợi leo lên, ngồi lên trên một nhánh cây to bằng cánh tay người, mở miệng thở hổn hển, khôi phục lại chút thể lực của mình, mới bắt đầu tính đến bước kế tiếp…
Cùng lúc đó.
Thẩm Tiểu Đường đang nắm trên ghế bên cạnh máy quay phim ngủ khò giống như hai ngày quay phim trước, lỗ tai bỗng nhiên động đậy một chút, bỗng nhiên mở mắt ra.
Đối phương quả nhiên đã bắt đầu hành động rồi.
Tôn Kiên đang nghiêm túc ngồi trước máy quay nhìn Thẩm Hành Diễn diễn, chỉ thấy bên tai có một trận gió thổi qua, đợi đến khi anh ta quay đầu nhìn qua, trên ghế nằm đã không còn bóng dáng Thẩm Tiểu Đường nữa.
….
Núi rừng ban đêm thật ra không hề yên tĩnh chút nào.
Ngoại trừ tiếng lá cây lay động “xào xạc” bên canh, còn có vô số tiếng côn trùng to nhỏ kêu trong bụi rậm, xa xa thỉnh thoảng còn vang lên mấy tiếng dã thú gào thét.
Mà hôm nay động tĩnh của khu rừng này còn to hơn ngày xưa một chút, không khí cũng quỷ dị hơn một chút.
Chỉ thấy một cái đầu người có mái tóc đen dài, không ngừng đi xuyên qua rừng cây này.
Những nơi mà cái đầu này băng qua, cho dù là những loại ong bướm có thể bay được trong không trung, hay là những loại sâu bọ lẩn trốn sâu trong bụi rừng rậm, đều cảm thấy như khắc tinh mình đang đến, vội vàng trốn dạt sang bốn phía.
Di chuyển trong nháy mắt, chỉ thấy phía xa xa có một bóng người nhanh nhẹn cũng vội vàng chạy về phía này.
Tối nay Thẩm Tiểu Đường vẫn mặc quần ngố, nhưng những chỗ da thịt phơi bày ngoài không khí bị nhánh cây quẹt qua, lại không hề lưu lại bất kì dấu vết nào.
Trong lúc đang chạy, lỗ tai Thẩm Tiểu Đường vẫn luôn lắng nghe âm thanh bên cạnh, chuẩn xác bắt được động tĩnh của mục tiêu, chạy thẳng đến bên kia.
Người được coi như là đối tượng đang bị Thẩm Tiểu Đường truy lùng, cũng chính là chủ nhân của chiếc đầu kia, Lạc Nhan.
Lúc này cô ta đang kinh hãi vạn phần, tàn ảnh chạy trốn giữa núi rừng như bốc khói đến nơi.
Thẩm Tiểu Đường không nhịn được hô lên với cô ta: “Lạc Nhan, cô đừng có chạy nữa, tôi biết là cô.”
Cô đang cố ý nói cho Lạc Nhan, thân phận đã lộ rồi, có chạy cũng vô ích.
Nào ngờ Lạc Nhan vừa nghe thấy lại càng luống cuống hơn, chạy còn nhanh hơn nữa.
Thấy vậy, Thẩm Tiểu Đường cũng chỉ có thể tăng tốc đuổi theo.
Trước mặt thấy Thẩm Tiểu Đường đuổi theo càng ngày càng gần, Lạc Nhan đã sốt ruột đến mức hoàn toàn không để ý đến phương hướng mình chạy thoát thân, chỉ biết nhìn trước mặt có khe hở nào thì chạy vào khe hở đó, nơi nào có thể cua được thì cua…