Chương 35: Sự thật

Thân thể của quỷ tóc xù có khả năng tự chữa lành, thích mặc quần áo màu sắc rực rỡ nhất, đồng thời là một số ít quỷ có thể hiện thân dưới ánh nắng mặt trời ban ngày và hoạt động tự do. (1)

Nhưng ít người biết rằng quỷ đầu xù còn có một cái tên khác —— Thần hộ mệnh động vật.

Điều này bởi vì nơi quỷ tóc xù ra đời thường là nơi có nhiều thi thể động vật, nó sinh ra từ oán khí của động vật, muốn trừ khử nó cần phải thu xếp thích đáng những thi thể động vật nơi nó sinh ra. (2)

Thẩm Tiểu Đường lại báo chính xác chỗ nó ra đời: “Phía bắc chân núi Ốc Vân , huyện Lê, thành phố Y."

Miêu Kiệt vừa nghe, vội vàng nói: “Sư phụ, hiện tại chúng ta liền xuất phát đi thành phố Y."

Miêu Khả: "Em lập tức đi đặt vé máy bay ngay."

Miêu Quang Minh thì cảm kích chắp tay thi lễ với Nhậm Tiểu Đường: "Cảm ơn Thẩm đạo hữu."

Thẩm Tiểu Đường lại lắc đầu: "Nhưng chỉ như thế là chưa đủ."

Vẻ mặt ba thầy trò không khỏi thay đổi, Miêu Quang Minh vội hỏi: "Xin Thẩm đạo hữu lại giải thích nghi vẫn của tôi lần nữa."

Thẩm Tiểu Đường duỗi tay chỉ cửa sổ đã bị nhổ sách thanh phòng trộm: "Lần đầu tiên khi tôi gặp quỷ tóc xù ở sân bay, mục tiêu nguyên bản của nó không phải hai người này."

Miêu Quang Minh sửng sốt: “Sao có thể?”

Phải biết rằng rất ít quỷ quái tầm thường được gọi là "thần”, quỷ tóc xù lại có thể được xưng là thần hộ mệnh động vật, chính là vì nó chỉ vì báo thù mà đến, chưa bao giờ làm hại người vô tội.

Cho nên bất cứ khi nào quỷ tóc xù xuất hiện, tất có oán nghiệp từ trước.

Người đàn ông đầu tiên mà Thẩm Tiểu Đường gặp ở sân bay là kẻ khởi đầu, sống bằng việc săn gϊếŧ các loài động vật hoang dã, cho nên nên hắn bị quỷ tóc xù trừng phạt bằng cách treo ngược lấy máu.

Người chết thứ hai, chủ quán ăn khuya Trần Đào Kim, kiếm tiền bằng cách nấu các loại thịt động vật, vì vậy hắn bị quỷ tóc xù phân thành nhiều mảnh nấu chín.

Người chết thứ ba là kẻ cuối cùng, cũng là một thực khách kén ăn, thích ăn đồ tươi sống, đặc biệt chú trọng vật món sống, vì thế hắn bị quỷ tóc xù gặm sống.

Trong tình huống bình thường, nếu quỷ tóc xù báo thù xong, tất nhiên cũng sẽ biến mất.

“Mấy người có biết món ăn người chết thứ hai am hiểu nhất là gì không?” Thẩm Tiểu Đường cũng không úp úp mở mở, hỏi xong cô liền đưa ra câu trả lời: "Long hổ đấu."

Nghĩ cũng biết, long hổ đấu không có khả năng có rồng thật, mà là lấy thịt rắn.

Hổ cũng không phải hổ thật, mà là lấy thịt mèo thay hổ.

Đương nhiên nếu chỉ là theo quy luật tự nhiên bình thường cá lớn nuốt cá bé, thì cũng không đến mức trêu chọc quỷ tóc xù, nhưng bởi vì mèo vẫn luôn là loài vật nuôi được con người yêu thích nhất, rất nhiều người chán ghét tẩy chay người ăn thịt mèo.

Cho nên Trần Đào Kim không cách nào mua mèo để gϊếŧ một cách công khai, hắn chỉ có thể mua trộm qua các con đường bất hợp pháp, hoặc là dụ dỗ bắt trộm đàn mèo hoang khắp nơi, hay là giả vờ danh nghĩa nhận nuôi để lừa gạt.

Số mệnh đều có sự sắp xếp của ý trời, đúng lúc rạng sáng ngày hôm đó người chết thứ hai vừa xử lý một đám mèo mới vừa lén mua về để nấu ăn, thi thể còn chưa kịp xử lý.

Quỷ tóc xù vốn được sinh ra từ oán khí của thi thể động vật lại bị oán khí của những con mèo bị ngược đãi kia tiêm nhiễm, lúc này mới có chuyện nó tìm đến Dư Hạ và Chu Phương để báo thù vào đêm nay.

Hiện tại phiền toái nhất ở chỗ, thi cốt mèo bị nhóm Dư Hạ và Chu Phương hành hạ đến chết trong mấy năm nay đã không biết bị vứt bỏ rải rác ở đâu.

Đây lại là một vấn đề cấp bách.

Dù sao không ai có thể đảm bảo con quỷ tóc xù có bị oán khí từ những xương cốt động vật khác tiêm nhiễm lại lần nữa trả thù hay không, sau đó liên tục báo thù gϊếŧ người.

Là có nghiệp trước, nhưng hành động của nó tạo thành hoảng sợ lo lắng cho những người vô tội khác trên thế gian, do đó ảnh hưởng đến ổn định của trật tự xã hội, là nhân viên thi hành pháp luật của địa phủ trong nhân gian cần phải ngăn lại.

Nhưng đó không phải là việc Thẩm Tiểu Đường cần phải phụ trách, cô đã tính ra quẻ cần tính, phần còn đều giao cho ba thầy trò Miêu Quang Minh giải quyết.

Về phần thù lao lần này, không vội.

Theo quy củ môn phái người nợ dao, sau khi việc này hoàn toàn giải quyết xong Thẩm Tiểu Đường sẽ tự mình đến chỗ Miêu Quang Minh thu.

Trước khi đi, Miêu Quang Minh manh theo Miêu Khả và Mão Kiệt đến chắp tay cảm ơn Thẩm Tiểu Đường.

Thẩm Tiểu Đường rất có dáng vẻ cao nhân xua xua tay với ba người, tỏ ra cái này không đáng là gì, đột nhiên lỗ tai vừa động, cả người hoảng sợ nhảy dựng lên: "Không xong!"

Thầy trò ba người bị dọa cho nhảy dựng, như lầm vào đại địch: “Có chuyện gì vậy?”

Thẩm Tiểu Đường kêu lên: “Cậu!”

*

Dưới lầu.

Một đám người bị Tôn Cường gọi đến đang vây quanh trước cửa phòng Thẩm Hành Nghiên dùng sức đẩy cửa, cửa vẫn như cũ không chút nhúc nhích. Tôn Cường còn lớn tiếng nói với Thẩm Hành Diễn ở bên trong cách cửa: “Thầy Thẩm, anh đừng có gấp! Tôi lại đi gọi thêm một ít người lại đây..."

Thẩm Tiểu Đường từ trên lầu chạy xuống thấy cảnh tượng này, cảm thấy da đầu căng thẳng.

“Cậu!"”

Thẩm Tiểu Đường bỗng nhiên tỉnh táo, kêu lên chạy như bay đến: “Cậu nghe cháu giải thích——”

Thẩm Hành Nghiên bị tiếng ồn bên ngoài làm tỉnh dậy từ sớm nhưng vẫn bị nhốt trong phòng không ra được, còn vì bị dọa sợ một chút đầu tiên là ngẩn ra, ngay sau đó phản ứng lại tiếng gầm gừ to lớn cũng vang lên!

“Thẩm Tiểu Đường, con nhóc tinh quái! Rốt cuộc cháu đã làm cái gì?”

【Tác giả có lời muốn nói】

Chú thích 1 và 2: Trích từ 《Bách Khoa toàn thư yêu quái Trung Quốc》và 《Tử Bất Ngữ. Quyển mười tám. Quỷ tóc xù”.

Quỷ tóc xù thường xuất hiện ở những nơi rừng sâu nơi có nhiều động vật, khi động vật bị gϊếŧ hại tàn nhẫn, chúng sẽ xuất hiện.

Đạo sĩ ở huyện Kinh có thể nhìn thấy ma quái vào ban ngày. Ông thường đến nhà họ Triệu trong thành uống rượu, thì thầm với chủ nhà rằng: “Trong tòa nhà phía tây có một con quỷ đầu xù đi ra, nhìn qua nhìn lại, giống như một tên trộm, chắc chắn bị oan uổng có điều bị bắt giữ, nhưng không biết ứng với người nào trong phủ?” Chủ nhà hỏi: “Làm sao để kiểm tra?” Đạo sĩ nói: “Sáng sớm ngày mai tôi sẽ đến, xem quỷ chốn ở chỗ nào, rồi báo cho ông. Ông gọi từng người trong nhà đi qua, xem quỷ có hình dạng gì, thì sẽ rõ.” Chủ nhà đồng ý.

Ngày hôm sau, đạo sĩ đến nói: “Quỷ ở dưới chân bàn trong phòng phía tây.” Chủ nhà gọi người đến gần bàn, quỷ đều không để ý đến; nhưng khi cô con gái thứ sáu đi qua, quỷ cười lớn với cô ấy. Đạo sĩ nói: “Là đây rồi, nhưng đừng báo cho cô gái ông biết, tránh gây sợ hãi.” Chủ nhà hỏi: “Có thể cầu an không?” Đạo sĩ đáp: “Đây là nghiệp chướng từ kiếp trước, không thể giải trừ.” Sau đó nghe thấy tiếng gạch ngói rơi, kéo dài hơn một tháng. Không lâu sau, cô con gái thứ sáu chết vì sinh nở, gia đình yên ổn.