Chương 34: Quỷ tóc xù

Miêu Quang Minh vẫn kiên trì: "Đợi tôi gọi điện thoại xong, chỗ cần phối hợp tôi nhất định sẽ phối hợp hoàn toàn."

Suy nghĩ một lát, Đội trưởng Hứa mới lên tiếng: "Phiền ông gọi nhanh một chút."

Miêu Quang Minh không chỉ không cố ý làm chậm trễ, thực tế tốc độ còn có thể gọi là cực nhanh, từ khi bắt đầu đến khi kết thúc, tổng cộng cũng chỉ mất hơn một phút.

Nhưng khi cảnh sát chuẩn bị tiến hành hỏi han lại ba người, điện thoại của Đội trưởng Hứa đột nhiên reo lên.

Giây tiếp theo, Đội trưởng Hứa kinh ngạc nhìn theo hướng thầy trò Miêu Quang Minh.

Mọi người nhìn thấy khi điện thoại tắt, đầu tiên Miêu Quang Minh đưa một giấy chứng nhận cho đội trưởng Hứa, ngay sau đó ông ấy còn yêu cầu cảnh sát phối hợp với công việc tiếp theo của ông ấy.

Quái vật đã đi, hiện tại thi thể của Dư Hạ và Chu Phương không còn bất luận tác dụng gì đối với Miêu Quang Minh, ông ấy đã cho cảnh sát sắp xếp người trực tiếp đưa đi.

Ngay sau đó, Miêu Quang Minh lại yêu cầu cảnh sát an ủi và thông báo bảo mật cho những người chứng kiến tại hiện trường.

Nhưng khi cảnh sát chuẩn bị đưa cả Thẩm Tiểu Đường đi cùng, Miêu Quang Minh liên tục lên tiếng: "Đừng! Người này không cần, người này không cần!"

Nói xong, Miêu Quang Minh người vẫn luôn giữ vẻ mặt nghiêm túc suốt đêm nay lại đối với Thẩm Tiểu Đường, giọng điệu kính cẩn: "Thẩm đạo hữu, có thể cho dời bước nói chuyện không."

Cảnh sát và những người vây xem nghe thấy thế vẻ mặt đều mờ mịt, hai mắt nhìn nhau.

Thẩm Tiểu Đường gật gật đầu: "Có thể."

Khi nghe được câu trả lời của cô, rõ ràng Miêu Quang Minh thở phào nhẹ nhõm, sau đó tránh sang một bên, làm động tác mời Thẩm Tiểu Đường vào phòng.

Thẩm Tiểu Đường lại có thể không có chút dấu hiệu sợ hãi.

Nhưng lúc mọi người đang sôi nổi duỗi dài cổ muốn tìm hiểu rõ hơn về tình huống, Miêu Khả người cuối cùng bước vào phòng "ầm" một tiếng, đóng cánh cửa lại.

Cánh cửa chắn tầm nhìn của mọi người, tò mò trong lòng càng điên cuồng nảy sinh.

Ngay sau đó khi nghe cảnh sát yêu cầu mọi người bảo mật tuyệt đối bí mật về sự việc đêm nay, Tôn Cường cũng nhẹ nhõm một hơi.

Sự cố quay phim đã xảy ra, việc ghi hình bị tạm dừng, đây là điều không thể thay đổi được. Nhưng có sự ra mặt của chính phủ, anh ta cũng không cần lo lắng nhưng việc tiếp theo sẽ có tác động tiêu cực khác đến tổ chương trình.

Nghĩ vậy, Tôn Cường nhịn không được nhỏ giọng hỏi trợ lý bên cạnh: "Cậu nghĩ, sự việc đêm nay có phải là... Cái kia làm không?"

Lúc này đã là 12 giờ đêm, vừa mới xảy ra vụ án mạng kinh khủng đẫm máu khiến người khác sợ hãi như vậy, cái chữ "Quỷ" này, làm Tôn Cường đang sợ hãi trong lòng nhất thời không dám nói thẳng ra.

Trợ lý cũng có biểu tình căng thẳng: "Tôi cũng cảm thấy như vậy! Ban ngày Dư... Không phải từng nói nhìn thấy thứ gì đó sao?"

Thế nhưng lúc ấy mọi người đều không tin.

Tôn Cường hoàn toàn đồng ý, lại hỏi: "Vậy cậu nói xem, vì cái gì lại muốn một mình Thẩm Tiểu Đường ở lại?"

"Không biết." Trợ lý nghĩ đến thái độ của Miêu Quang Minh đối với Thẩm Tiểu Đường, suy đoán: "Có phải em ấy biết gì đó không?"

Lời này của trợ lý lại trúng với suy đoán trong lòng Tôn Cường giờ phút này này, anh ta đột nhiên đập mạnh vào đùi mình, rõ ràng trở nên kích động: "Đúng không! Cậu cũng cảm thấy như vậy phải không!"

Nhắc đến cái này, Tôn Cường nhanh chóng nghĩ đến một người khác: "Vậy cậu nghĩ, thầy Thẩm cũng biết chút gì không?"

Trợ lý: "Ờ... có lẽ, có thể chăng?"

"Đúng không!" Tôn cường càng trở nên kích động hơn, tiếp tục hỏi: "Đúng rồi, thầy Thẩm đâu? Đêm nay cậu có thấy thầy ấy không?"

Vẻ mặt trợ lý bị hỏi mờ mịt, sau khi suy nghĩ kỹ lại, lắc đầu: "Không nhìn thấy."

"Cao nhân!" Tôn Cường ngay lập tức tự đưa ra câu trả lời trong lòng mình: "Thầy Thẩm đã tính trước mọi việc! Vững như Thái Sơn!"

Trợ lý cũng dao động: "Đúng... chắc là vậy?"

Lại liên tưởng đến một sự kiện gần đây, Tôn Cường càng kích động đến không thể kìm chế được: "Đi, chúng ta đi tìm thầy Thẩm!"

*

Nói về phía bên kia.

Cửa mới vừa đóng lại, vẻ mặt Miêu Quang Minh trịnh trọng chào hỏi Thẩm Tiểu Đường trước, chân thành nói: "Thẩm đạo hữu, thật là bất đắc dĩ! Xin hãy cho tôi nợ một cây dao, cầu một quẻ, có thể không?"

Lúc này, Thẩm Tiểu Đường gật đầu: "Được."

Cho đến nay, con vật kia đã tàn nhẫn gϊếŧ hại năm người!

Bởi vì ba thầy trò đều là tu sĩ, Thẩm Tiểu Đường cũng không cần phải cố làm ra vẻ huyền bí như khi đối mặt với người bình thường.

Khi Miêu Quang Minh cung kính nhận lấy một cái kéo nhỏ xinh từ tay Thẩm Tiểu Đường, cô tiết lộ lý do con quái vật quấy phá trước: "Đây là quỷ tóc xù báo thù."

Vẻ mặt Miêu Kiệt và Miêu Khả đột nhiên thay đổi.

Trước đó có lẽ Miêu Quang Minh đã suy đoán ra được một ít, kinh ngạc nhưng lại không thấy ngoài ý muốn, chỉ thở dài: "Mọi vật đều có linh hồn, ma cũ không thể bắt nạt ma mới."

Quỷ tóc xù được đặt tên như vậy, vì vẻ ngoài kỳ lạ với mái tóc bù xù giống như kim đâm phủ dày đặc trên đầu.