Khoảng cách một tầng đối với người bình thường cũng là không xa, càng đừng nói đến trong người bọn họ có tu vi.
Cũng không biết vì sao bốn phía đột nhiên trở nên cực kỳ im ắng, các góc rẽ phía trước nối tiếp nhau, dường như vĩnh viễn không thể đi hết, không có điểm cuối.
Cho đến khi Thẩm Tiểu Đường đến, lúc này Miêu Khả mới ý thức được không ổn.
Đây là quỷ che mắt.
Nó cùng một loại với quỷ đυ.ng tường, đều là những linh hồn hoặc tà khí lợi dụng âm khí để tạo mê hoặc ảo giác lừa người, hiệu quả phụ thuộc vào thực lực của đối phương. Nhưng một khi ý thức rõ ràng, thì sẽ dễ dàng phá giải.
Đôi tay Miêu Khả ngay lập tức linh hoạt tạo ra một đạo ấn, đồng thời niệm chú ngữ.
Thẩm Tiểu Đường lớn tiếng ngăn cản: “Đừng phá! Tôi dẫn cô ra...”
Đã không còn kịp rồi.
Chú ngữ đã niệm xong, chỉ thấy Miêu Khả dùng sức đẩy tay về phía trước!
“Phá!”
Ngay lập tức, ánh sáng hành lang sáng lên, tiếng kêu rên hoảng sợ và mệt mỏi của hai người Dư Hạ Chu Phương cùng với tiếng đánh nhau kịch liệt lập tức truyền từ phòng ra.
“A a a... cứu mạng! Cứu mạng——”
“Phù phù...”
Quỷ che mắt bị phá, mọi thứ xung quanh khôi phục bình thường, nhưng cùng lúc đó mấy căn phòng bên cạnh của Dư Hạ cũng bởi vì tiếng kêu rên thê lương của hai người khiến mọi người chú ý.
“Làm sao vậy?”
"Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Hình như là phát ra từ phòng của cô Dư!”
“……”
Kèm với tiếng nói vang lên, cánh của của phòng bên được mở ra, còn có người đi từ trong phòng ra, rõ ràng là lòng hiếu kỳ, định đi xem tình hình ở phòng của Dư Hạ.
Ý thức được mình phạm phải sai lầm, Miêu Khả nhanh chóng cứu chữa.
Cô ta quát: “Đừng ra khỏi phòng! Trở về! Nhanh chóng trở về!”
Nhờ Miêu Khả từng xuất hiện một lần vào buổi sáng, mọi người vẫn nhớ cô ta là một trong những nhân viên của tổ chương trình, nên họ tự nhiên coi lời Miêu Khả trở thành ý của tổ chương trình. Hơn nữa tuy trong lòng vẫn tò mò, nhưng rất nhanh mọi người ý thức được chuyện này không thích hợp.
“Chẳng lẽ cô Dư xảy ra chuyện gì rồi?”
“Tôi cảm thấy rất có thể! Tiếng kêu thê thảm như vậy…”
“Á! Chúng ta có nên báo cảnh sát không?”
“Nhân viên công tác đã chạy đến, chắc tổ chương trình đã báo cảnh sát rồi nhỉ?”
“Cũng đúng…”
Đúng cái rắm!
Là người phụ trách của tổ chương trình lần này, tinh thần của Tôn Cường vốn đã căng thẳng cả ngày vì sự cố Dư Hạ gây ra vào buổi sáng, thật vất vả mới đến tối muốn nghỉ ngơi bù đắp lại, kết quả lại bị người khác đánh thức bởi tiếng gõ cửa đột ngột, sau đó nói cho anh ta biết Dư Hạ lại xảy ra chuyện!
Hơn nữa còn có thể là một sự cố nghiêm trọng liên quan đến mạng sống.
Chờ Tôn Cường vội vàng đến nơi, đối diện chính là một cánh cửa không thể nào đẩy ra được.
Trước cửa là Thẩm Tiểu Đường đang ngồi khoanh chân trên sàn.
Còn Miêu Khả —— Sau khi cô ta đuổi mọi người đi, liền vọt vào phòng giúp đỡ.
Nhưng trong mắt Thẩm Tiểu Đường, tất cả những gì họ làm đều là vô dụng.
…...
Cũng không biết đã trôi qua bao lâu.
Lâu đến mức tiếng còi cảnh sát vang lên ngoài cửa, những người bị Miêu Khả đuổi vào phòng không thể chịu đựng thêm, không còn lén lút mở khe cửa để nhìn ra ngoài nữa, mà là gan lớn đến trực tiếp bước ra khỏi phòng của mình, đứng bên cạnh Thẩm Tiểu Đường.
“Cạch”
Cuối cùng cánh cửa trước mặt cũng mở.
Mười một giờ đêm.
Bên ngoài sân nhỏ đèn cảnh sát nhấp nháy, cửa phòng của Dư Hạ đang mở to, cũng làm những người vây xem ở ngoài cuối cùng cũng được nhìn thấy cảnh tượng trong phòng.
Nhưng mà khi vừa thấy, không ai không rùng mình cả người.
"Hít!"
Ngay cả cảnh sát cũng bị cảnh tượng này làm kinh sợ hít một ngụm khí lạnh.
Cách đây không lâu, Dư Hạ và trợ lý của cô ta Chu Phương vẫn đang tham gia ghi hình chương trình cùng mọi người, nhưng bây giờ hai người không những bị người khác gϊếŧ bằng một cách cực kỳ tàn nhẫn, thi thể còn bị hung thủ gấp lại cứng rắn nhét vào hai cái l*иg sắt thô riêng biệt.
Mà sở dĩ mọi người liếc mắt một có thể nhìn ra là cứng rắn nhét vào, bởi vì rõ ràng cái l*иg sắt rất nhỏ, ngay cả khi Dư Hạ và Chu Phương là kiểu có thân hình rất gầy, lúc này cũng bị thít chắc vào da thịt.
Sau khi cảnh sát điều tra sơ bộ hiện trường, tạm thời không tìm thấy bất kỳ dấu vết hoạt động nào của người thứ năm, bởi vậy ba thầy trò Miêu Quang Minh ngay lập tức bị cảnh sát bao vây sau khi nhận được báo án và trở thành nghi phạm hàng đầu.
"Xin lỗi, xin phép tôi được gọi một cuộc điện thoại." Đối mặt với thẩm vấn của cảnh sát, Miêu Quang Minh cũng không chịu nói một câu liên quan nào, ngược lại đưa ra một yêu cầu như vậy.
Chỉ khi nghi phạm được đưa đến khu chuyên môn phá án, mới có thể yêu cầu giao các vật phẩm cá nhân cho cảnh sát tạm thời bảo quản. Kể cả khi đang ở hiện trường vụ án, cảnh sát cũng không có bằng chứng cụ thể cho thấy ba người là hung thủ.
Đội trưởng Hứa nghiêm túc nhắc nhở ba người: "Công dân có nghĩa vụ hợp tác với cảnh sát tra án."