Chương 32: Nguy hiểm

Khi tiếng kêu thảm thiết của con mèo vang lên trong phòng, chỉ thấy một bóng hình đầy màu sắc đột nhiên hiện ra trong hư không, đột nhiên quay đầu về phía bọn họ đang ẩn nấp nhếch miệng cười một chút.

Hai người nhận ra tình hình không ổn, lập tức tiến lên, lại nhất thời bị cánh cửa cản lại.

Lúc này, con quái vật dường như không chút quan tâm đến hai người mới vừa phá cửa xông vào, sau khi cười "khà khà khà" với bọn họ, nó đột ngột quay đầu lại cầm kéo tàn nhẫn nhắm thẳng vào đùi trái của Dư Hạ!

“A——” Dư Hạ lại phát ra một tiếng kêu thảm thiết.

“Dừng lại!”

Miêu Kiệt tuổi trẻ đầy sinh lực thấy thế, lập tức vung Thất Tinh Kiếm trong tay về phía tay phải đang cầm kéo của con quái vật!

Một nhát kiếm đánh trúng, thậm chí còn chặt đứt cả cánh tay phải của con quái vật.

Nhưng cảnh tượng tương tự như ngày nạn nhân thứ ba chết lại xảy ra, chỉ thấy cánh tay phải của quái vật với bị Miêu Kiệt chặt đứt, ngay lập tức mọc dài ra với tốc độ mắt thường có thể thấy được.

“Sư phụ...” Lúc này tự mình cảm nhận, càng làm cho Miêu Kiệt cảm thấy sợ hãi hơn lần trước.

Miêu Quang Minh cũng âm trầm ngưng trọng, không dám ra tay dễ dàng.

Nhưng cũng may mắn là thái độ của con quái vật vẫn như hôm đó, hoàn toàn không để ý đến thầy trò họ, sau khi cánh tay bị chặt đứt lại mọc lại lần nữa, nó thậm chí không nhìn bọn họ thêm một lần nào, mà lại nghiêng đầu, mở miệng rộng nhìn chằm chằm sắc mặt trắng bệch như tờ giấy của Dư Hạ và Chu Phương.

Dư Hạ và Chu Phương ngẩng đầu, đồng tử mở rộng, đã là dáng vẻ bị hoảng sợ đến tuyệt vọng.

Rốt cuộc không còn gì tuyệt vọng hơn khi vừa mới cho rằng có hy vọng, kết quả giây tiếp theo tận mắt nhìn thấy cánh tay của con "quái vật" mới bị chặt đứt lại có thể mọc lại, bộ dạng hoàn toàn không thể gϊếŧ được khiến con người càng tuyệt vọng hơn.

Lúc này ánh mắt con quái vật dịch ra khỏi hai người, bắt đầu quan sát xung quanh.

Hành động này, khiến cho tim Miêu Quang Minh và Miêu Kiệt đột nhiên đập nhanh, hơi thở theo bản năng cũng ngừng lại.

Nhưng vẫn phớt lờ bọn họ như cũ, sau khi nó quan sát một vòng trong phòng, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở cửa sổ đã được kéo rèm kín mít.

Con quái vật tiến về phía cửa sổ.

Nó kéo bức rèm ra, khi thấy lưới phòng trộm được trang bị trên cửa sổ, dáng vẻ như rất hài lòng.

Vì vậy, nó động.

Những thanh lan can to giống như ngón tay người lớn, cứ như vậy bị nó bẻ dễ như trở bàn tay... Sau đó lại được nó bện thành thành hai cái l*иg sắt trông rất thô sơ.

Cuối cùng cũng ý thực được nó định làm gì, Miêu Kiệt không khỏi hít một hơi lạnh: “Sư phụ!”

Miêu Quang Minh cũng vừa kinh vừa giận.

Mắt thấy một tay con quái vật cầm một cái l*иg sắt được bện thô kệch, một tay nhấc Dư Hạ lên như nhấc rác người đã hoàn toàn không còn sức lực giãy giụa, chỉ có thể kêu cứu bằng giọng nói khàn khàn khi sắp bị nhét vào l*иg, hai thầy trò liếc nhau.

Giây tiếp theo, hai thầy trò đồng loạt ra tay công kích con quái vật!

Dù biết rằng có thể là vô dụng, thậm chí có khả năng sự thực sự chọc giận con quái vật kia, nhưng với trách nhiệm bọn họ cũng không thể chỉ bo bo giữa mình mà khoanh tay đứng nhìn.

Hai thanh Thất Tinh Kiếm đồng thời xuyên vào cơ thể con quái vật... Kết quả vẫn làm cho bọn họ cảm thấy thất vọng lần nữa.

Con quái vật dù bị tấn công ở phần nào trên cơ thể, gần như ngay giây tiếp theo thân thể đều có thể tái tạo lại lần nữa.

Giọng của Miêu Kiệt cũng mang theo chút tuyệt vọng: “Sư phụ, sao Miêu Khả còn chưa mời được Thẩm Tiểu Đường đến vậy!”

Miêu Quang Minh cũng không khỏi nhìn về phía cửa phòng.

Hiện tại bọn họ chỉ có thể hy vọng rằng Miêu Khả có thể kịp thời tìm thấy Thẩm Tiểu Đường, tính toán ra điểm yếu của con quái vật.

*

Bên kia.

Miêu Khả vừa rời đi, Thẩm Tiểu Đường đang chuẩn bị đi qua, bất ngờ truyền đến xúc cảm lông xù xù dưới cẳng chân trần đang mặc quần lừng.

“Meo.”

Thẩm Tiểu Đường cúi đầu nhìn, thấy con mèo con đen nhỏ đã theo vào phòng đang cọ vào cẳng chân cô, còn ngửa đầu về phía cô phát ra tiếng mèo kêu nhỏ xíu.

“Nghe lời, đêm nay không thích hợp cho mày xem.”

À, có vẻ như không chỉ có nó không thích hợp đi xem.

Thẩm Tiểu Đường đóng chặt cửa phòng, đứng ở hành lang niệm chú ngữ, áp dụng một đạo cấm chú nặng ngàn cân lên cửa phòng của mình và của phòng Thẩm Hành Diễn ở bên cạnh.

Nó còn được gọi là Định Thân Chú, không phân biệt đối tượng là người hay vật, giống như bị ép dưới một ngàn cân, ngàn người nâng không nổi, vạn người khéo không xong.

Cảnh tượng đêm nay không chỉ đẫm máu còn làm người khác đáng sợ, đừng để Thẩm Hành Diễn bị dọa sợ.

Thẩm Tiểu Đường cũng không có ý định cứu người, trên hành lang yên tĩnh không tiếng động trong đêm khuya, tiếng bước chân “lịch bịch" đều toát lên vẻ không nhanh không chậm.

Dù Thẩm Tiểu Đường đi rất chậm rãi, nhưng vẫn gặp Miêu Khả đã chạy đến trước cô ở chân cầu thang.