Chương 31: Bị tấn công

Con mèo cam đau đớn, vừa giãy giụa vừa phát ra tiếng kêu thảm thiết “meo” đầy đau khổ.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Chu Phương với kinh nghiệm phong phú nhanh chóng đóng cửa lại hơn nữa còn khóa trái, sau đó vội vàng bước tới giật con mèo cam từ miệng Dư Hạ.

“Cô điên rồi! Đang quay chương trình đó!”

Nhưng Chu Phương không lập tức thả con mèo ngay, mà bất chấp sự giãy giụa dữ dội của con mèo cam kiểm tra kỹ lưỡng một lượt, xác định trên người mèo không có xuất hiện miệng vết thương nặng nào lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Dư Hạ nhổ những sợi lông mèo dính trong miệng: “Cô không cần phải lo lắng như vậy, tôi biết chừng mực.”

“Cô biết mà cô vẫn… ”

Đột nhiên, một tiếng “răng rắc” của khóa cửa cắt ngang lời Chu Phương.

Hai người đều hoảng hốt, không tiếng động mà liếc nhìn nhau, sau đó Dư Hạ cố gắng bình phục cảm xúc, lên tiếng hỏi: “Ai đó?”

Không có ai trả lời, nhưng cửa mà Chu Phương vừa mới khóa trái từ bên trong, tự động mở ra.

“Mày, mày là ai…”

Dư Hạ và Chu Phương lập tức hoảng sợ đến run rẩy cả người, chăm chú nhìn chằm chằm vào hình bóng màu sắc rực rỡ bước vào cửa.

Trả lời họ, là từng trận tiếng cười quái dị phát ra từ trong miệng của đối phương cùng với một trò chơi tra tấn "thú" mà họ rất quen thuốc bắt đầu.

So với ba vụ gϊếŧ người dứt khoát lưu loát trước đó, lần này có vẻ như con quái vật muốn chứng kiến nỗi sợ hãi tột cùng của Dư Hạ và Chu Phương khi họ bị kẹt trong tình thế tuyệt vọng.

Rất nhanh hai người bị con quái vật đuổi đến sức cùng lực kiệt, phải dựa vào tường mới có thể chống đỡ được thân thể không đến mức bởi vì kiệt sức mà xụi lơ trên đất.

Cho đến bây giờ, hai người vẫn không hiểu, tại sao con quái vật này lại xuất hiện đột ngột như vậy.

Hơn nữa rõ ràng nó có năng lực có thể trực tiếp gϊếŧ chết hai người họ, nhưng con quái vật này lại thích chơi trò mèo vờn chuột.

Nó liên tục dồn họ vào góc tường, rồi lại nhìn hai người, sau đó ngẩng đầu nhìn tường và trần nhà một chút, giống như đang hỏi vì cái gì họ không bỏ chạy lên trên.

Dư Hạ và Chu Phương rõ ràng không thể đột ngột có khả năng leo lên những bức tường trơn bóng.

Với việc Dư Hạ và Chu Phương kiệt sức, dường như con quái vật vẫn chưa thỏa mãn. Trong tay nó bỗng nhiên xuất hiện một cái kéo nhỏ, ánh sáng bạc lấp lánh lao về phía hai người đang dựa vào tường.

“A——”

Lần đầu tiên, cái kéo đâm vào đùi phải của Chu Phương.

Con quái vật rút cái kéo ra, máu tươi lập tức phun tung tóe ra từ hai lỗ trên đùi phải của Chu Phương.

Cơn đau khiến Chu Phương kêu "A a" la thảm thiết, sự đau đớn dữ dội thúc đẩy thân thể cô ta phát ra sức lực cuối cùng, không đứng dậy được cô ta dùng hai tay hai chân bò trên sàn để thoát khỏi.

Cùng lúc đó, con quái vật lại lần nữa nâng cao cái kéo trong tay.

“A——”

Lần thứ hai, cái kéo đâm vào miệng của Dư Hạ, từ bên trái theo chiều ngang, xuyên qua đến bên phải.

Hiển nhiên cơn đau này còn muốn mạng hơn cả cơn đau của Chu Phương, khiến Dư Hạ đau đớn đến mức cơ thể trực tiếp co giật trên sàn.

“Khà khà khà...” Máu tươi phun tung tóe trên mặt con quái vật, ngược lại khiến nó trông càng vui vẻ hơn, phát ra từng đợt tiếng cười khiến da đầu người tê dại.

“Cứu mạng… Cứu mạng—”

Sau lưng con quái vật, Chu Phương với ý chí sống sót mạnh mẽ đã tranh thủ lúc con quái vật đang hành hạ Dư Hạ, đã dùng tay chân bò đến cạnh cửa.

Thậm chí tay phải của Chu Phương đã chạm vào tay nắm cửa.

Nhưng mà cửa không mở được.

Dù Chu Phương có dùng bao nhiêu sức lực, khóa cửa cũng không chút nhúc nhích.

Mà lúc này, con quái vật cũng phát hiện ra, nó bỏ việc tiếp tục hành hạ Dư Hạ, mà giơ cái kéo, đi từng bước một đến chỗ cô ta.

“Cầu xin mày thả tao ra! Đúng rồi! Tao có tiền, có rất nhiều rất nhiều tiền, tao đều có thể đưa cho mày…” Rõ ràng đã không còn đường lui, Chu Phương vẫn không ngừng làm động tác lùi lại, cánh cửa bị va chậm phát ra tiếng “bùm bùm bùm”.

Cho tới bây giờ, biết rõ tiền không có tác dụng trước mặt con quái vật này, cô ta vẫn muốn nỗ lực giãy giụa một lần.

Đáng tiếc vẫn là vô dụng.

Tiếng cười quái dị “khà khà khà” kèm theo con quái vật đang lại gần, trong con mắt hoảng loạn của Chu Phương, đã có thể phản chiếu hình ảnh con quái vật giơ cao cái kéo đánh về phía cô ta lần nữa!

Nhưng vào lúc này!

Cửa đang dựa ở phía sau bị một lực mạnh mẽ đánh vào.

Dư Hạ trực tiếp bị lực mạnh này đánh sâu vào vách tường đối diện, lại từ trên vách tường ngã xuống, cuối cùng lăn xuống mặt đất.

Cảm nhận được sự lạnh lẽo của sàn nhà và cơn đau dữ dội trên cơ thể sau cú ngã, trong lòng Dư Hạ lại hiện lên một tia vui mừng, lập tức kêu cứu to về phía Miêu Quang Minh và Miêu Kiệt đang xông vào: “Cứu tôi với!”

Miêu Khả đã đến, đương nhiên Miêu Quang Minh và Miêu Kiệt cũng đã đến từ lâu.

Trên thực tế, từ khi phát hiện ra con quái vật lại lần nữa xuất hiện vào ban ngày, hơn nữa rất có khả năng nhắm đến Dư Hạ, ba người đã lập kế hoạch từ trước. Miêu Khả sẽ đi tìm Thẩm Tiểu Đường xin giúp bói toán, còn Miêu Quang Minh mang theo Miêu Kiệt ngồi canh ở góc cầu thang, chỉ cần rẽ một đoạn là đến phòng của Dư Hạ.