Đội trưởng Trương gọi ông cụ một tiếng: "Cụ Miêu."
Lúc ba người xem tư liệu vụ án, một viên cảnh sát nam vừa mới nhậm chức không lâu nên dễ kích động, nhẹ giọng hỏi: "Đội trưởng Trương ạ, chuyện này là sao?"
Đội trưởng Trương nghiêm túc lườm cậu ta một cái, nhỏ giọng: "Làm việc của cậu đi, đừng hỏi nhiều!"
Ba thầy trò này đều có thính giác nhạy bén hơn người thường rất nhiều, thật ra họ cũng nghe được đoạn hội thoại của hai người, nhưng mà họ không để ý nhiều tới mấy chuyện vặt vãnh đó.
Mãi đến khi đọc được ghi chép liên quan tới Thẩm Tiểu Đường, sắc mặt của Miêu Quang Minh toát lên vẻ kinh ngạc: "Người Xa Đao à?"
Miêu Khả bên cạnh tò mò hỏi: "Là người bán đao bói toán ạ?"
Miêu Quang Minh gật gù.
"Ồ? Nếu cô bé ấy hỏi người chết có muốn mua một cây đao của cô ấy không, chẳng lẽ lúc đó cô ấy đã tính toán được gì rồi? Tại sao cô ấy lại không cứu người đó.” Miêu Kiệt cũng lại gần đọc phần ghi chép xong thì không hiểu nổi.
Miêu Quang Minh cũng nhíu mày.
"Keng keng keng..."
Đúng lúc này, điện thoại ở đồn cảnh sát vang lên.
Một lúc sau, có một viên cảnh sát cấp tốc chạy tới báo cáo: "Đội trưởng Trương, có người báo cảnh sát!"
Án mạng lần này xảy ra tại khu Dương Quang cách đồn cách sát chưa đầy một kilomet.
Người tố cáo là một cư dân của tòa nhà đối diện với nạn nhân, lúc đó bà đang phơi quần áo trên ban công, vô tình nhìn thấy đối diện hung thủ đang gϊếŧ người.
Người nọ vừa gọi điện thoại báo cảnh sát, giọng nói còn run lên dữ dội vì sợ hãi: "Là một người đàn ông, há to miệng ra gặm..."
Mà trong điện thoại, cảnh sát cũng nghe được tiếng hét của một người đàn ông khiến da đầu người ta run lên, tiếng hét thê lương thảm thiết vô cùng đáng sợ...
Ý thức được hung thủ còn đang gây án, đội trưởng Trương lập tức thông báo tới hiện trường.
Miêu Quang Minh cũng nghe được âm thanh từ đầu kia điện thoại, ông ấy căn dặn Miêu Khả lưu lại ghi chép về Thẩm Tiểu Đường rồi bước nhanh đi tới trước mặt đội trưởng Trương: "Tôi nghi ngờ hung thủ của vụ án lần này cũng chính là kẻ đó, chúng tôi muốn đi cùng xem thử!"
Đội trưởng Trương biết về thân phận của Miêu Quang Minh nên sắc mặt cũng đột nhiên biến đổi.
...
"Tòa nhà 5, số nhà 1204, chính là chỗ này."
Đội trưởng Trương vừa dứt lời, Miêu Kiệt đã đưa tay đập vào khóa cửa.
Trong nháy mắt, cửa bị mở ra.
Miêu Quang Minh bước vào trong nhà trước, Miêu Kiệt và Miêu Khả theo sát phía sau.
Nhưng mà ngay khi cảnh sát vừa đến nơi xảy ra vụ án, lúc định xông vào thì cánh cửa bỗng vang lên một tiếng "Ầm", bị người ta đóng chặt từ bên trong.
Miêu Khả tức giận hét lên từ bên trong: "Mấy người đừng vào!"
"Đội trưởng Trương, làm sao bây giờ?"
Đội trưởng Trương nghiêm mặt: "Trước tiên cứ ở ngoài giữ cửa đã!"
Trên thực tế, bọn họ có muốn cũng không đi vào được.
Mặc dù không biết chuyện gì xảy ra, nhưng dù họ huy động bao nhiêu người cố gắng xô đẩy đi nữa, nó vẫn không nhúc nhích.
Mà lúc này bên trong gian phòng.
Miêu Quang Minh dẫn Miêu Khả và Miêu Kiệt lao vào trong trước nhóm cảnh sát, quả nhiên hung thủ vẫn chưa hề rời đi, hắn đưa lưng về phía bọn họ, tính từ chỗ hung thủ gϊếŧ người trong phòng khách, máu đỏ đã chảy khắp xung quanh, tạo nên cảnh tượng có vẻ âm u quỷ dị.
Nhưng càng khiến người ta hoảng sợ hơn là, người kì lạ này mặc quần áo sặc sỡ, hắn ngồi xổm ở đó, cầm lấy một cánh tay của nạn nhân rồi vùi đầu gặm nhấm!
Thấy có người đi tới bên cạnh, đối phương không những không hoảng loạn mà còn ngẩng đầu lên nở nụ cười kinh dị về phía họ. Trên cái đầu lớn có một cái miệng rộng nứt ra như bồn máu, có thể thấy rõ nó đang gặm cái gì.
Hai người học trò chưa từng thấy cảnh tượng máu tanh kinh khủng đến như vậy nên bị dọa đến mức hít một hơi.
Miêu Quang Minh am hiểu nhiều hơn nên ông ấy rất bình tĩnh, miệng lẩm bẩm thần chú, ông ấy vung kiếm Thất Tinh lên đánh về phía đối phương.
Hai thanh kiếm Thất Tinh hợp nhất được gọi là hợp kiếm, chúng cũng có thể tách ra để sử dụng, là pháp khí được dùng để chém gϊếŧ ác linh và trừ tà hiệu quả. Kiếm Thất Tinh của Miêu Quang Minh được tạo nên từ một cây đào ngàn năm bị sét đánh, trên thân kiếm vẽ hình phù triện, uy lực mạnh mẽ vô cùng.
Sau khi lưỡi kiếm xuyên qua cơ thể đối phương, một tiếng gào thét thê lương vang lên trong phòng trong phút chốc, người nọ biến thành một làn khói đen rồi tan biến ngay trước mắt.