Chương 16: Lại thêm một án mạng

Cô ấy không muốn hỏi Thẩm Hành Diễn sắp xếp như thế nào nữa mà đề nghị luôn: "A Diễn à, chúng ta tạm thời khoan đưa cô bé đi học đã. Trước hết, trong học kỳ này mình mời vài thầy dạy kèm tại nhà tới dạy Tiểu Đường, nhân tiện dạy bổ lúc lại cho cô bé."

"Cháu muốn học ở nhà hay tới trường học?" Thẩm Hành Diễn không trực tiếp trả lời mà hỏi ý kiến của Thẩm Tiểu Đường trước.

Nào có chuyện tốt như vậy được!

Thẩm Tiểu Đường lớn giọng đáp: "Cháu muốn ở nhà."

Thẩm Hành Diễn: "Vậy thì mời thầy dạy kèm tại nhà đi."

Dù sao anh ta cũng không thiếu tiền, nuôi thế nào cũng được.

Chu Á mệt mỏi đỡ trán, có lẽ trong lòng còn có một chuyện khác khiến cô ấy lo lắng hơn.

Vụ án mạng kinh hoàng xảy ra trên máy bay vốn là một tin tức thu hút sự quan tâm lớn của xã hội.

Đến lúc đó nếu như có bức ảnh hoặc video nào liên quan bị rò rỉ, chỉ cần có liên quan tới nạn nhân thôi, bọn họ cũng có thể bị các bên mua bài chỉ trích thậm tệ, có khi còn suy diễn Thẩm Hành Diễn bị cảnh sát tra hỏi, nói dối với cộng đồng mạng là "người tình nghi”.

Vẻ mặt Chu Á hơi nghiêm trọng: "Chúng ta phải chuẩn bị sớm việc này."

Thẩm Hành Diễn chỉ "ừ" một tiếng, coi như là trả lời.

Ngược lại Thẩm Tiểu Đường ngồi ở bên bàn ăn ngẩng đầu lên, đôi mắt rất giống Thẩm Hành Diễn nhìn lại: "Cậu ơi, cậu mua một con dao của cháu đi!"

"Cậu không mua của cháu." Thẩm Hành Diễn từ chối không chút nghĩ ngợi.

Thẩm Tiểu Đường chưa từ bỏ ý định: "Cậu, cậu mua một cái đi mà, cháu có thể bán cho cậu giá rẻ."

"Ba trăm?" Thẩm Tiểu Đường vừa nói vừa đưa ba ngón tay ra.

Thấy Thẩm Hành Diễn không có động tĩnh, cô vội rụt hai ngón tay lại: "Một trăm?"

"Mười đồng! Không thể ít hơn đâu!"

Thẩm Tiểu Đường cuống lên, cô không thể không thu tiền, không lấy tiền thì sẽ tạo nghiệp cho Thẩm Hành Diễn.

Chu Á đang muốn giải thích cho Thẩm Tiểu Đường không phải là Thẩm Hành Diễn không nỡ bỏ tiền, chẳng qua là muốn dạy cô không được làm mấy chuyện lừa gạt.

Nào ngờ Thẩm Hành Diễn bên kia bị mấy câu nói của cô khiến cho mất kiên nhẫn, anh ấy lấy điện thoại ra chuyển qua tài khoản của Thẩm Tiểu Đường 10 ngàn: "Đừng nói nữa, cậu cho cháu tiền tiêu vặt."

Theo Thẩm Hành Diễn, Thẩm Tiểu Đường không có tiền để xài. Trong tay cô có tiền thì đương nhiên sẽ không cần tốn công sức đi lừa gạt bán dao cho người ta nữa.

"Cháu sẽ coi như số tiền còn lại được gửi tạm chỗ cháu nhé."

Quả nhiên Thẩm Tiểu Đường ra vẻ hớn hở: "Cháu tính cho cậu rồi, cậu không cần lo lắng về chuyện lần này đâu."

Thẩm Hành Diễn thấy cô chắc chắn như thế cũng cảm thấy kỳ lạ: "Tại sao?"

"Vụ án mạng lần này không phải do người bình thường gây ra, chắc là không được phép thông cáo ra bên ngoài." Thẩm Tiểu Đường bảo đảm.

Thẩm Hành Diễn: "Ừm."

Nếu không được phép đưa tin thì mấy tin tức trên mạng hiện giờ là cái gì?

Khóe miệng của Chu Á lặng lẽ giật giật.

Thẩm Tiểu Đường đã theo Thẩm Nhất Đao lăn lộn trên giang hồ nhiều năm, kiểu không tin tưởng rõ ràng như vậy cũng chưa thấy quá nhiều. Nhưng mà sự thật là sự thật, đương nhiên nó cần thời gian để xác minh.

Theo những gì cô dự đoán trước đó, không chỉ có một mình người này chết mà thôi.

*

Hơn hai giờ sáng, lúc mọi người chìm vào giấc ngủ ngon lành đêm khuya.

Con đường yên tĩnh, hoàn toàn không còn vẻ huyên náo trước đó. Ánh đèn đường mờ ảo chiếu rọi, kết thúc một ngày mệt nhọc, Trần Đào Kim dọn quầy xong xuôi cũng chuẩn bị kéo cửa cuốn rồi về nhà nghỉ ngơi.

Nhưng hai chân của anh ta bỗng giẫm phải một bóng đen thật dài.

Trong khoảnh khắc màn đêm yên tĩnh này, đột nhiên có một bóng đen dài thình lình xuất hiện ở sau lưng, cho dù là cái gì đi nữa cũng đủ khiến cho người ta giật mình.

Trần Đào Kim giật thót, đột nhiên xoay người lại!

Một ánh sáng bạc lóe lên trước mắt anh ta, luồng hào quang màu bạc này là một con dao phay mà không ai có thể sử dụng thuần thục hơn Trần Đào Kim.

Bây giờ con dao phay này bị một người mặc trang phục lòe loẹt, cái đầu khổng lồ vung xuống, chém đứt cổ, hai tay, hai chân của anh ta vô cùng chuẩn xác.

Tối hôm đó, những người sống xung quanh bị đánh thức khỏi giấc ngủ bởi một tiếng hét chói tai, sau đó là tiếng cắt nhỏ có thể nghe thấy rõ, giống như thể có ai đó đang cầm một con dao phay vẩy vẩy bên tai.