Chương 15: Điều tra

Khoảng chừng gần mười phút sau, hai cảnh sát đi tới phòng nghỉ ngơi tạm thời ở sân bay.

Lúc này phần lớn hành khách đều đã được cho đi, chỉ còn lại ba người Thẩm Hành Diễn tạm thời bị yêu cầu ở lại.

"Xin hỏi, trước đó cháu từng hỏi nạn nhân mua dao phay phải không?" Một nam cảnh sát nhìn chằm chằm về phía Thẩm Tiểu Đường, ánh mắt sắc bén như hổ dữ nhìn chăm chú con mồi.

Thẩm Hành Diễn không ngồi yên, vừa giải thích vừa kéo Thẩm Tiểu Đường ra sau mình: "Thưa đồng chí cảnh sát, tôi có thể bảo đảm toàn bộ hành trình con bé nhà tôi không hề rời khỏi mắt của tôi."

Ngay sau khi sự việc xảy ra, Thẩm Tiểu Đường mới chạy tới xem cũng đã bị Thẩm Hành Diễn đuổi theo ôm về.

"Đúng vậy, đúng vậy đó." Chu Á cũng vội vàng gật đầu.

"Hai vị đừng vội, chúng tôi chỉ hỏi theo thông lệ thôi." Cảnh sát nọ nói với Thẩm Hành Diễn và Chu Á, nhưng ánh mắt vẫn chưa từng rời khỏi Thẩm Tiểu Đường.

"Có ạ!" Thẩm Tiểu Đường cũng không phải con nít, đương nhiên cô không dễ bị hù, cô thoát khỏi sự che chở cuẩ Thẩm Hành Diễn mà chủ động đứng dậy, đôi mắt đen to tròn lanh lợi chăm chú nhìn vị cảnh sát vừa hỏi mình: "Cháu có hỏi anh ta có muốn mua dao của cháu không."

Cảnh sát thấy cô thừa nhận thì càng hăng hái: "Vậy tại sao cháu lại muốn mời anh ta mua hàng?"

Trước khuôn mặt của Thẩm Hành Diễn thường xuyên xuất hiện trên các video trên mạng, cảnh sát chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra thân phận của anh ấy, bởi vậy họ chỉ còn một nghi ngờ ở đây mà thôi.

Là một tuyển thủ hàng đầu được yêu mến, dĩ nhiên Thẩm Hành Diễn sẽ không thiếu tiền. Ít nhất là không thể thiếu tiền đến mức để cho đứa bé nhà mình chạy đi rao bán dao cho người lạ ở sân bay.

"Sư môn của cháu có quy định, một cây đao đổi một lời tiên đoán." Thẩm Tiểu Đường vẫn thành thật trả lời như lúc trước.

Thẩm Hành Diễn và Chu Á cảm giác đầu mình lại bắt đầu đau.

Cảnh sát vừa hỏi cũng yên lặng, sau một lát mới mở lời: "À, vậy xin hỏi sư phụ của cháu làm gì thế? Cháu muốn bán dao cho anh ta rồi sẽ tiên đoán gì?"

"Đồng chí cảnh sát ạ." Chu Á không thể không lên tiếng cắt ngang: "Là như vậy, đứa bé trong nhà nghệ sĩ của tôi đã lưu lạc từ nhỏ, vừa mới được tìm lại. Cho nên từ khi sinh ra con bé đã mất cha mất mẹ, mấy năm qua con bé chạy theo người trong giang hồ ở thành phố Y lang bạt kiếm sống."

Lang bạt trong giang hồ không phải là một lời hay ho, hơn nữa nhìn hành động của Thẩm Tiểu Đường, cảnh sát cũng hiểu đại khái trong lòng rồi.

Quan trọng nhất là cây đao tren cổ người quá cố, bọn họ đã kiểm tra và so sánh với dao mà Thẩm Tiểu Đường gửi chuyển phát về, kết quả là chất liệu và hình dạng đều không giống nhau.

Nghi ngờ được loại trừ, tạm thời không có chứng cứ khác, cảnh sát cũng không tiện giữ người.

*

Sau một giờ, trong biệt thự của Thẩm Hành Diễn ở thành phố S.

Từ sau khi xuống sân bay, điện thoại của Chu Á vẫn không ngừng reo.

Thẩm Hành Diễn nằm trên ghế sa lon bên cạnh nơi cô ấy đứng, cúi đầu ngắt cuộc gọi của Thẩm Văn Thắng lần nữa. Sau đó vừa ngẩng đầu lên, anh ấy đã thấy Thẩm Tiểu Đường đang ôm bát ngồi trong phòng ăn bên cạnh ăn cơm.

Vừa nhìn thấy một cảnh chết chóc đẫm máu như vậy, có khi đêm nay anh còn không có khẩu vị để ăn cơm, vậy mà Thẩm Tiểu Đường hay thật, đói bụng không khác gì dân chạy nạn lâu năm cả.

Thẩm Hành Diễn nhíu mày nhìn chăm chú hồi lâu, thực sự không nhịn được nữa mới nói to về phía cô: "Thẩm Tiểu Đường, đây là bát thứ năm cháu ăn rồi đấy, buổi tối thì ăn ít một chút!"

Nghe vậy, Thẩm Tiểu Đường ngẩng đầu lên khỏi bát: "Cậu ơi, cháu vẫn còn đói bụng!"

"Vậy cháu ăn đi."

Chỉ một câu nói, Thẩm Hành Diễn lại đành mất nguyên tắc theo cô.

Chu Á vừa cúp điện thoại xong đã hỏi anh: "Cậu định sắp xếp cho Tiểu Đường như thế nào?"

Thẩm Hành Diễn ra vẻ lười biếng: "Còn có thể sắp xếp thế nào nữa? Đưa con bé đến trường đi học thôi."

Ở cái tuổi này, những đứa trẻ nên làm gì thì sắp xếp cho cô bé như vậy thôi!

"Cậu có nghĩ tới không, từ nhỏ Tiểu Đường đã lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, có thể sẽ phải tốn công hơn những đứa trẻ bình thường khác nhiều." Nhìn Thẩm Tiểu Đường có rất nhiều vấn đề trước mắt và Thẩm Hành Diễn như chẳng bận tâm lo lắng chuyện gì cả, Chu Á chưa bao giờ cảm thấy mình như một bà mẹ già mệt mỏi lo toan đủ thứ như thế này.