Chương 14: Án mạng

Vừa nhìn suýt chút nữa bị dọa thành bệnh tim!

Khiến người ta cảm thấy cực kỳ sợ hãi là, lúc này đây, người đàn ông nọ đang lộn ngược trên ghế, hai chân hướng lên, chổng ngược vào chỗ ngồi. Mà trên cổ của người nọ, chẳng biết từ lúc nào còn bị cắm một cây dao phay, máu đỏ tươi từ nơi cây dao phay cắm xuống đang tí tách liên tục chảy ra ngoài.

Từ chỗ người nọ ngồi, chỗ ngồi phía trước và phía sau, trên cửa sổ kính, khắp nơi đều có máu tươi văng tung tóe... Mùi máu tanh nồng nặc khiến người ta buồn nôn.

Máu vẫn còn chảy ra lênh láng, từ chỗ ngồi của người đàn ông nọ, rất nhanh sau đó lan ra khắp xung quanh.

Nhất thời, mùi máu tanh và vụ án mạng kinh hoàng làm cho hành khách trong khoang phổ thông hét lên ầm ĩ, nữ tiếp viên hàng không và những nhân viên làm việc khác nghe tiếng thì vội vàng chạy tới.

Trong khoang hạng nhất bên này.

Thẩm Tiểu Đường cũng gần như nghe thấy khi tiếng hét đầu tiên vang lên, cô vội cởi đai an toàn trên người, nhanh chân chạy ra ngoài.

"Thẩm Tiểu Đường! Cháu lại chạy cái gì đấy! Mau quay lại đây con nhóc nghịch ngợm này!" Sau đó là tiếng gầm lên giận dữ của Thẩm Hành Diễn vang khắp khoang hạng nhất.Thẩm Tiểu Đường chạy quá nhanh.

Vóc dáng cô vừa gầy vừa nhỏ, chẳng mấy chốc đã lách qua đám đông hỗn loạn chạy lên phía trước, lúc đó mấy nhân viên dũng cảm nhất đứng xung quanh tạo thành một vành đai ngăn cản trước khu vực người chết, khàn cả giọng nói với mọi người: "Mong mọi người giữ bình tĩnh, đừng hoảng sợ!"

Bởi vậy, Thẩm Tiểu Đường mới dễ dàng kiểm tra.

Người đàn ông bị gϊếŧ với tư thế cúi đầu, chân giơ cao và con dao găm đâm vào cổ đúng chính xác như dự đoán của cô về anh ta lúc nhìn thấy ở sân bay.

Lúc này, có tiếng nhắc nhở trên hệ thống vang lên: "Thưa quý ông quý bà, chúng tôi rất xin lỗi! Bởi vì xảy ra sự cố trên máy bay, xin mọi người kiên nhẫn ngồi chờ đợi ở chỗ của mình, sẽ có nhân viên tiến hành sơ tán mọi người..."

Mấy tiếp viên hàng không nữ và nhân viên cũng lục tục lại đây, an ủi các hành đang đang hoảng loạn.

"Thẩm Tiểu Đường!" Phía sau vang lên tiếng gầm lên giận dữ.

Lúc Thẩm Hành Diễn đuổi tới, anh ấy thấy mấy người khác đều cố gắng rời khỏi khu vực máu tanh kinh người này, còn con bé rắc rối Thẩm Tiểu Đường to gan thì ngược lại, cô còn vươn cổ nhìn vào trong.

Thẩm Hành Diễn sải bước chân dài chất bước qua, giận không kềm được mà quên mất đây là nơi công cộng, trong lúc tức giận, việc đầu tiên anh ấy làm là đánh vào lưng cô một cái, sau đó tay phải vòng qua thắt lưng bế cô lên: “Còn nhìn à? Sao cái gì cháu cũng tới góp vui thế? Cái cảnh máu tanh như vậy mà một đứa trẻ như cháu có thể tùy tiện nhìn sao?"

Không sợ gặp ác mộng à!

Giọng nói giận dữ đó thu hút sự chú ý của mấy người xung quanh.

Mặc dù Thẩm Hành Diễn che đậy rất kín, nhưng vẫn có hành khách cảm giác giọng nói của người này và bóng lưng kia trông vô cùng quen thuộc.

*

Sau khi nhận được trình báo, công an thành phố A đã nhanh chóng có mặt.

Cổng lên máy bay vẫn chưa được mở khi vụ việc xảy ra, bước đầu cảnh sát kết luận hung thủ có khả năng chính là một trong các hành khách hoặc nhân viên. Toàn bộ hành khách đều phải phối hợp với sự điều tra của cảnh sát, sau khi loại bỏ nghi ngờ thì từng người mới được phép rời khỏi sân bay.

Nhưng bởi vì trong khoang máy bay không có máy ghi hình, cho nên để các cảnh sát tra án thành công càng trở nên khó khăn hơn.

Trong khoang phổ thông nhỏ hẹp, cảnh sát cầm thiết bị nghiệp vụ cẩn thận rà soát bốn phía, vừa trao đổi về vụ án.

"Suốt cả quá trình người chết có phát ra tiếng động lạ nào không?"

" Không ạ, chúng tôi đã hỏi cẩn thận rồi. Tất cả hành khách xung quanh đều nói, lúc đó bọn họ không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào... Cho đến khi cô gái ngồi bên trái ghế nạn nhân vô tình lướt sang mới thấy."

"Vậy hãy nói chi tiết cho tôi nghe về hung khí gϊếŧ người."

. . .