Chương 13:

Kể từ khi cúp máy hoặc thậm chí chặn cuộc gọi của Viên Văn Bân lần trước, Cảnh Tiễn đã biết rằng ngày này sẽ đến.

Không chiếm được nên muốn hủy hoại tất cả, chưa kể việc cô từ chối lời tỏ tình của Viên Văn Bân ngày hôm đó khiến Viên Văn Bân có chút xấu hổ, cho đến tận bây giờ, người ta vẫn lưu truyền trên mạng đoạn video cô từ chối lời tỏ tình của Viên Văn Bân, có lẽ anh ta đã tràn đầy 𝒕𝒖̛̣ 𝒕𝒊𝒏, trước khi tỏ tình, anh ta cũng chưa bao giờ nghĩ mình sẽ bị Cảnh Tiễn từ chối, nên lòng tự trọng nam tính yếu đuối không thể giữ vững.

Cảnh Tiễn thỉnh thoảng nghĩ tới vì sao kiếp trước mình lại mù quáng như vậy, ngay cả một tên cặn bã như thế cũng không nhìn ra được, cô tặc lưỡi hai cái, cầm lấy điện thoại di động: “Ở trên weibo à?”

Manh Manh gật đầu, nhr giọng nói: “Đúng vậy, Tiễn Tiễn, cậu đã lâu không lên weibo sao?”

Cảnh Tiễn ừ, cô có tài khoản weibo nhưng lại có rất ít người theo dõi, chỉ khoảng hai mươi vạn (200 nghìn), hơn nữa trước đây có đăng rất ít nội dung, bây giờ sống lại càng ít hơn, cho nên hầu như đều là người theo dõi ảo, cô thậm chí còn không thích xem chúng cho lắm, trên weibo có rất nhiều lời lẽ tục tĩu, hầu hết mọi người chỉ cần một bàn phím trên tay là có thể mắng cả thế giới.

Rõ ràng là bọn họ không biết gì cả, nhưng từ góc nhìn của thượng đế, bọn họ xúc phạm những điều và những người mà họ không quen.

Cô đọc tin nhắn Cam Điềm Điềm gửi cho cô, chính Viên Văn Bân đã thẳng thắn nói rằng có một nữ sinh rất hám tiền, rõ ràng trước đây bọn họ rất tốt, nhưng sau khi ôm người khác lại bắt đầu bỏ rơi người cũ.

Đó là một cuộc phỏng vấn.

Viên Văn Bân đã ký hợp đồng với một công ty quản lý và có nhiều hoạt động đa dạng vào các ngày trong tuần, trong video đó, danh tính của hai người đã bị cư dân mạng phát hiện ra nên lần này anh ta đã nói như vậy trong một cuộc phỏng vấn trực tiếp tại một sự kiện.

Mặc dù anh ta không đề cập đích danh nữ sinh hám tiền là ai, chứ đừng nói đến việc anh ta có thăng thiên sau khi người cũ sẽ không còn là ai nữa, bất cứ ai có chút đầu óc và ai biết tin tức thổ lộ ngày đó đều biết anh ta là đang nói đến Cảnh Tiễn.

Điềm Điềm: [Viên Văn Bân thật đúng là không biết xấu hổ, tớ tưởng anh ta là một thân sĩ có lễ phép, nhưng không ngờ anh ta lại như vậy.]

Điềm Điềm: [Thật là một tên cặn bã, tớ thật sự muốn tát chết anh ta!]

Cảnh Tiễn bật cười, giơ tay lên an ủi cô ấy: [Bình tĩnh, mặc kệ những lời mà dân cư mạng kia nói, tối tớ về sẽ nói cho cậu biết, tớ vẫn còn ở trường quay.]

Điềm Điềm: [Được.]

Cảnh Tiễn suy nghĩ một chút, lên weibo xem, vừa bấm vào đã thấy vô số bình luận chửi rủa mình.

— Phải nói rằng phụ nữ trong giới giải trí thật tàn nhẫn, để trở nên nổi tiếng có thể vứt bỏ tất cả, kể cả người bạn trai đã ủng hộ họ suốt chặng đường dài.

— Một Bạch Liên Hoa, tôi nghe nói cô cũng rất kiêu ngạo ở trường học, cô chưa bao giờ giao tiếp với bạn cùng lớp và cũng không có nhiều bạn bè, người này thực sự là một kẻ thất bại.

— Thực là nữ sinh 𝙝𝒂́𝙢 𝙩𝙞𝒆̂̀𝙣.

— Rác rưởi.

— Bỏ chặn, bỏ chặn, làm sao một người như vậy có thể xuất hiện trên trang chủ của tôi!



Cảnh Tiễn nhướng mày, vuốt điện thoại một vòng, sau đó đưa điện thoại cho Manh Manh: “Trước hết cứ mặc kệ đi, quay phim xong nói sau.”

Manh Manh đang lo lắng, vừa định nói thì Phương Văn Quân đã gọi điện trước, bởi vì Cảnh Tiễn đã nhận lời diễn mới của đạo diễn Hứa nên cô ấy chú ý đến cô với tư cách là một nghệ sĩ đi trước, nên mọi chuyện trên mạng nhanh chóng biết đến.

“Chị Văn.” Cảnh Tiễn cầm lấy điện thoại di động, đi ra ngoài nghe điện thoại.

Phương Văn Quân cau mày, trầm giọng nói: “Em cùng người này có quan hệ gì?”

“Không có quan hệ.”

“Vậy anh ta liền nói em như vậy sao? Em có bao giờ nghĩ đến nó sẽ ảnh hưởng xấu đến em không? Vừa mới bắt đầu quay phim, không sợ vừa mới bắt đầu sẽ bị hủy hoại danh tiếng sao?” Phương Văn Quân có chút hơi tiếc vì rèn sắt không thành thép.

Cô ấy cho rằng Cảnh Tiễn đã không nói cho cô ấy biết sự thật.

Cảnh Tiễn dừng lại, cười khúc khích: “Chị nghĩ có quan hệ thì em sẽ không nói cho chị biết sao, hai chúng em thực sự không có quan hệ gì, chỉ là bạn học mà thôi, mấy ngày trước anh ta tỏ tình với em và em đã từ chối anh ta, đó là tất cả.”

Phương Văn Quân nghẹn ngào, không ngờ mọi chuyện thành ra thế này.

“Cái này sẽ gϊếŧ chết em sao?”

Cảnh Tiễn lão giả ậm ừ: “Có lẽ anh ta cảm thấy em ở trước mặt nhiều người như vậy không giữ thể diện cho anh ta, hiện tại trường học có rất nhiều người bàn tán chuyện này.”

Phương Văn Quân dừng một chút, trầm ngâm một lát rồi hỏi: “Được chị hiểu rồi, nhưng anh ta không chỉ tên nói họ làm công ty khó xử lý.”

“Không có việc gì, ai trong sạch thì sẽ trong sạch.”

Sau khi nói vài lời với Phương Văn Quân, Cảnh Tiễn quay trở lại trường quay.



Bên kia, sau khi đạo diễn Hứa theo Tưởng Thâm ra ngoài, ba người tiến vào phòng bên cạnh.

Ông ấy ngạc nhiên nhìn Tưởng Thâm và im lặng một lúc: “Bây giờ cậu cảm thấy thế nào?”

Tưởng Thâm hừ một tiếng: “Khá tốt.”

Đạo diễn Hứa giật mình, nhìn Giang Ngộ ở một bên: “Các người đến đây khi nào? Tại sao lại không nói cho tôi một tiếng.”

Giang Ngộ мỉм ¢ườι chỉ vào người bên cạnh: “Anh ta muốn tới nhìn xem.”

Đạo diễn Hứa sửng sốt một chút, hỏi: “Nhìn Cảnh Tiễn?”

Lần trước Giang Ngộ gọi điện cho ông ấy, nhờ ông ấy chăm sóc Cảnh Tiễn nhiều hơn, lúc đó Hứa Thế cảm thấy rất kỳ lạ, hai người họ quen biết và liên lạc với nhau từ khi nào, tại sao lại khác với những gì ông ấy nghe được trong buổi thử kính mắt.