Nữ Chính! Cô Tiêu Đời Rồi!!

9.41/10 trên tổng số 17 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Thể loại: truyện sáng tác Tại sao nữ chính luôn là người được tất cả mọi thứ, dù có trải qua gian khổ thế nào thì vẫn hạnh phúc... Tại sao nữ phụ lại luôn là người thiệt thòi? Câu chuyện kể về người c …
Xem Thêm

Chương 12: Ngày nghỉ yên bình
-Giới thiệu nhân vật:

Nam phụ-Anh-Alex-Alexander Anderson: mang trong mình ba dòng máu Đức-Anh-Nga, chủ tịch tập đoàn A&A do anh tự lập ra và điều hành. Trong dòng họ Anderson toàn những người quyền quý hoàng tộc nên anh thừa hưởng một số tài sản rất nhiều. Kẻ thù kiêm bạn thân của hắn, yêu nhỏ nhưng bằng cách nào đó lại quay sang yêu nó. Anh giấu mọi người trong gia đình việc anh xâm nhập vào thế giới đêm, anh là chủ bang A&A. Tính cách thì đào hoa, bạn gái nhiều vô kể.

“Hai người quen nhau à?” Anh hỏi.

Nó chẳng nói câu nào, chỉ gật đầu. Bỗng có một người từ đằng sau ôm cổ nó.

“Mày là ai mà động đến người yêu tao?” Anh nói với Johnny.

“Chị đi về đi! Với lại anh nào đây? Bạn trai à?” Johnny vẫn tiếp tục ôm cứng cổ nó.

“Chị không quen. Đi về.” Nó thờ ơ với anh. Đối với anh, đây là chuyện chấn động địa cầu bởi vì một Sam mà anh biết là một mean girl chứ không lạnh lùng thế này. Anh ngơ ngác nhìn nó. Nó chẳng thèm nhìn mặt anh.

“Sam! Nhanh lên, tao lấy xe cho mày rồi!” Cô hét to.

Nó và Johnny chạy nhanh xuống tầng.

Anh nhìn xuống tầng, dõi mắt theo hai chiếc xe hơi đang chuẩn bị phóng đi.

“Mấy em đã chuẩn bị tinh thần để rời dòng họ chưa!”Cô hỏi hai John.

“Rồi ạ!”Johnny và Johnson đồng thanh.

Bây giờ là 8h tối, đúng như lời nói nó và Johnny,2 chiếc siêu xe chạy nhanh đến nhà anh em John.

Nó và cậu dừng xe. Nó đi xuống thì thấy hai chiếc xe rẻ tiền đang đậu chiếc nhà.

Bọn nó bấm chuông, rồi từ xa, có một người phụ nữ trung niên đang tiến lại gần. Người đó mở cửa rồi cúi chào.

“Hai cậu chủ đã về, hôn thê của hai người đang ở trong nhà cùng với chị họ.”

“Thôi, bà đu nghỉ đi, làm việc nhiều rồi!” Johnny nói xong thì cả bọn cùng bước vào.

“Con chào cha mẹ!” Anh em John cúi chào trước phu nhân và chủ tịch Shelton.

“Chào anh yêu!” Anna lại gần Johnson.

“Haiz, lại chạm mặt cái túi rác!” Johnson đẩy Anna ra.

“Ai cho mày ăn nói thế!” Phu nhân Shelton chỉ tay vào mặt Johnson.

“Trong nhà này, không ai dạy chúng mày thế! Chúng mày không có quyền gọi chúng ta là cha mẹ!” Chủ tịch Shelton quát.

“Chị...”Johnny gọi.

“Chị đây...”Nhỏ đứng dậy ôm Johnny”Em đừng sợ!”

“Anh Johnson, tự nhiên bao rác ôm em. Chị Sam...”Johnny nhấn mạnh từ chị Sam rồi đẩy tay nhỏ ra.

“Sao mày không gọi Rony là chị mà lại gọi con bé người lạ này là chị!” Phu nhân shelton la Johnny.

“Bởi vì tôi không có quan hệ với ông bà từ khi ông bà đuổi mẹ tôi đi, cướp tập đoàn, hết tài sản của mẹ tôi. Thế là quá đủ rồi.”Johnny cười một cách chua xót.

“Ông bà biết chúng tôi đến đây để làm gì không? Để rời bỏ cái dòng họ này! Vứt bỏ hết đi, hôn thê, những con người hành hung chúng tôi!”Johnson lườm họ.

“ Mày từ bỏ chúng tao thì mày lấy gì để sống! Mày nghĩ mày có thể sống không có chúng tao sao?” Phu nhân và chủ tịch Shelton kiêu căng.

“Đương nhiên là có chị Sam của chúng tôi rồi, ba mẹ chị ấy sẽ nhận nuôi chúng tôi!” Anh em John đồng thanh nói.

“Mày định giữa dẫm vào cái bọn nghèo rớt mùng tơi này á! Bọn chúng toàn cái loại không được dạy dỗ!”

“Ông bà vừa mới nói cái gì, đi quá giới hạn rồi đó!” Cô cáu và định xông lên nhưng nó ngăn lại.

“Hôm nay...chúng tôi có hai vị khách đặc biệt!”Nó cười đểu.

“Hoan hô. Chủ tịch và phu nhân Shelton. Con gái chúng tôi mời chúng tôi đến đây để xử lý vụ này!”Ba mẹ nó từ tốn bước vào.

Mia chạy đến ôm ba mẹ nó”Ba mẹ đến rồi!”Mia hô to.

“Xin lỗi! Tiểu thư đây là...? Con gái chúng tôi đâu rồi?”

Anna lại tiếp tục chạy đến ôm cha mẹ nó. Nhưng ba mẹ nó đẩy Anna ra.(Vì cứ nghĩ ba mẹ Sam sẽ bênh mình nên Anna và Mia mới chạy đến)

“Cháu chào hai bác ạ!” Anh em John cúi đầu.

“Thôi! Hai cháu từ bây giờ nên gọi hai bác là ba mẹ đi là vừa! Sam đã nói hết cho bác nghe rồi?”Ba nó cười hiền.

“Con đây! Ba mẹ nói chuyện với bọn họ đi, bọn họ nói ba mẹ không đủ điều kiện để nuôi anh em John!”Sam bây giờ mới lên tiếng.

“Đương nhiên là hai ông bà có thể nuôi hai đứa.”Phu nhân và chủ tịch Shelton thay đổi chóng mặt.

“Thôi, về thôi các con!”Mẹ nó nói.

“Chờ đã, thế còn chuyện đính hôn của chúng con!” Mia và Anna níu tay ba mẹ nó lại.

“Tùy vào Johnny và Johnson!” Ba nó nghiêm túc.

“Thôi bố hủy luôn cho chúng con đi! Bọn họ cứ đeo bám chúng con mãi luôn ý! Phiền lắm!” Johnny nói to.

“Con theo ý Johnny!”Johnson nói.

“Vậy thì hủy!”Ba nó nói.

Thế là 5 đứa bọn nó đánh xe đi về. Còn ba mẹ nó thì tiếp tục đi công tác, nhưng lần này thì không biết bao giờ sẽ về.

“Mai đi biển không mày!” Cô hỏi nó.

“Như thế nào cũng được.” Nó vẫn chăm chú làm việc.

“Josh ơi! Mai đi biển nhé, chuẩn bị đồ đi!”Cô đập cửa nói to.

“Vâng!”

“Johnny! Mai đi biển!” Nó gọi to.

“Dạ!”

“Johnson, mày chuẩn bị đồ đi! Mai anh chị mày đưa đi biển!” Cô đá vào cửa rồi hét lên.

“Ừ.”

“Sáng rồi! Dậy nhanh! Xuống ăn sáng đi!” Nó gọi to từ tầng một. Nhưng vẫn chả có đứa nào dậy.

“Bác Will ơi! Nhà mình có loa không vậy! Nếu có thì cho cháu mượn với ạ!” Nó đi vào bếp, lấy cái loa rồi bật to hết cỡ.

“Nếu không xuống ngay bây thì không có biển, không đi đâu hết. Cấm túc cho ở nhà hết luôn!” Nó vừa nói hết câu thì cả bọn thi nhau chạy xuống, bọn nó còn chưa kịp đánh răng sửa soạn gì hết, mắt thì mắt nhắm mắt mở. Ngoại trừ Johnson, Johnson đã sửa soạn xong hết và đang xách vali của nó xuống tầng.

“Cảm ơn Johnson. Em hơn bọn này rất nhiều!” Nó khen Johnson rồi quay sang lườm bọn nó.

“Tao với Johnson đi trước, mày với mấy đứa còn lại đi cùng nhau!” Nó nói xong thì bỏ đi cùng Johnson luôn.

Bọn còn lại thì làm cái gì cũng nhanh để đuổi theo nó.

20p sau, bọn nó mới phóng xe đi.

Lúc đó thì nó đã đến nơi rồi. Nó nhờ Johnson cất xe cho rồi vào trong khách sạn nhận phòng.

“Mấy người làm ăn thế à! Tôi đã đặt phòng rồi tại sao lại như thế?” Một giọng con trai vang lên.

“Cô cho tôi nhận phòng.” nó nói rồi người con trai đó quay sang nhìn nó...lại là hắn cùng với ba người con gái đi đằng sau.

“Cô theo dõi chúng tôi hả Sam!” Nhỏ trợn mắt lên nhìn nó.

“Mấy người là ai mà tôi phải theo dõi!”

“Dạ! Đây là 5 phòng cuối cùng ạ!” Nhân viên tiếp tân đưa cho nó thì bị nhỏ giật 5 chiếc chìa khóa phòng.

“Năm phòng này là của tôi, tôi đặt trước, tôi nhận trước!” Nhỏ hét lên.

“Bảo vệ đâu, đưa bọn họ lại.”Nó lấy lại chìa khóa.

“Cô có cái quyền gì mà đuổi chúng tôi!” Bọn hắn quát nó.

Nó trả lời một từ đơn giản:“ Chủ tịch.” Bọn hắn ngơ ngác rồi bị bắt ra ngoài luôn.

“Chị, có chuyện gì xảy ra vậy! Tại sao em lại gặp Ken với mấy bao rác ngoài kia!” Johnson đi vào cùng hai chiếc valy nặng.

“À! Không có chuyện gì đâu. Mà có thì chị cũng đã xử lý rồi. Thôi đưa valy cho chị. Johnson đưa valy cho nó rồi nó ném cho Johnson chiếc chìa khóa.

“10p nữa có mặt ở dưới tầng 1 nhé!”Nó thong thả đi lên phòng.

(Đây là váy đi biển của nó)

10p sau, có chàng trai tóc đen đứng dưới tầng như đang đợi ai đó, cô gái nào cũng lại gần xin số điện thoại nhưng luôn bị anh ta từ chối.

“Sam! Đây nè!” Johnson vẫy tay.

Nó lại gần Johnson. Ai cũng ghen tị với nó vì vẻ quyến rũ và lạnh lùng.

Johnson và nó đi bộ ra biển.

“Sam! Mày đi đâu đó! Đưa chìa khóa phòng cho tao!” Một chiếc xe hơi đi đến chỗ nó.

“Kathy hả mày! Bỏ cái kính đen ra xem nào! Chìa khóa đây, tao ra trước, đi sau nhé!” Nó đưa cho Kathy ba chiếc chìa khóa phòng rồi đi tiếp.

Nó và Johnson đến nơi, tìm một chỗ ngồi yên tĩnh rồi Johnson thì đọc sách, còn nó thì làm việc của tập đoàn.

“Ê Sam, Johnson xuống biển cùng tao đi!”Cô lôi nó xuống biển nhưng nó từ chối vì nó còn rất nhiều việc ở tập đoàn và bang cần phải làm. Bỗng nó thấy ướt lưng.

“Cô làm cái trò gì đó! Ken đâu rồi, lộ bản chất thật rồi đúng không?” Cô quát lên với nhỏ.

Chát...nó ngồi dậy rồi tát nhỏ thật mạnh. Rồi bỏ đi...

Nó đi bộ dọc bãi biển. Vừa đi vừa nghĩ bỗng thấy chàng trai rất giống Alex đang ôm một đứa con gái ăn mặc hở hang, nó cũng chẳng quan tâm, nó đi qua như không nhìn thấy. Chàng trai đó nhìn thấy nó thì ném một tập tiền vào mặt đứa con gái bên cạnh.

“Chia tay đi.”rồi chàng trai đó bỏ đi.

Nó đi bộ suốt 1h nên bọn nó rất lo vì không tìm được nó.

“Mày không sao chứ!” Cô hỏi nó.

“Chị đi đâu mà làm cả bọn không tìm thấy!”Johnny rất sợ mất nó.

“Chị sao không?” Johnson dù lạnh lùng như vậy nhưng vẫn rất yêu quý nó.

“Chị đây rồi...em...tìm...chị từ nãy đến giờ!”cậu chạy đi tìm nó nên rất mệt.

“Không sao. Mọi người tắm rửa thay quần áo rồi 6h chiều phải có mặt ở đây

End chap

Thêm Bình Luận