Chương 4: Gọi chị

"Được rồi ..."Mạn Nhu thắt chặt dây đai của ba lô.

“Nhớ tắm rửa cẩn thận, chị ấy thích sạch sẽ.” Trợ lý Điền cười, nhưng giọng nói như mang tia vô cảm.

Khuôn mặt của Mạn Nhu bỏng rát ngay lập tức, đôi môi trắng bệch, như thể cô vừa bị tát vào mặt, nhục nhã và xấu hổ.

Nhưng cô vẫn cười và đồng ý.

Sau khi người rời đi, Mạn Nhu đứng một mình, đưa tay lên sờ lên khuôn mặt có chút nóng của cô.

Ngay lúc đó, cô đã muốn chạy trốn.

Cô chủ mà trợ lý Điền nhắc tới chính là một nữ khách mời ở lầu hai của "NOTTE", đầu tháng bị lệnh ca trong hộp nhìn thấy phía sau một lần, dưới ánh đèn mờ ảo, người cô ấy rất cao và đặc biệt là đôi chân dài, ai cũng nói cổ còn độc thân. Và giờ cổ muốn cô làm người yêu của mình.

Cô đang thiếu tiền, sau khi cân nhắc nửa tháng, cô đã đồng ý. Trợ lý Điền nói rằng cô chủ hôm nay rảnh nên muốn gặp cô.

Mạn Nhu thở dài, thay vì lãng phí thời gian ở đây, tốt hơn là nên nghĩ cách làm hài lòng chủ nhân mỏ vàng tương lai một thời gian. Cô từ bỏ ý định chạy trốn, bỏ túi xuống và đi vào phòng tắm.

Trong phòng tắm có một bồn hình tròn lớn, phía sau là vách kính toàn bộ, có thể nhìn rõ nhà cao tầng và ánh đèn bên ngoài. Những chai lọ trên bồn rửa mặt nhãn hiệu cao cấp, một bộ quần áo thay được treo trên giá gỗ bên cạnh.

Một chiếc váy ngủ màu hồng làm bằng lụa mịn.

Chỉ mỏng thế này?

Mặt Mạn Nhu nóng bừng trở lại, cô hơi sợ hãi, cô không khỏi thắc mắc liệu cô chủ có sở thích kỳ lạ nào đó không, chẳng hạn như—

Cô nhắm mắt và cắn môi dưới.

ĐƯỢC RỒI.

Mạn Nhu bên này đã tắm ba lần, dùng tẩy tế bào chết, muối tắm, tinh dầu và sữa dưỡng thể có mùi sữa, thậm chí không chừa ngón chân của cô.

Cô nghiến răng mặc quần áo,buộc chặt dây áo vì sợ không đủ che, sau đó sấy tóc bước ra khỏi phòng tắm.

Khung cảnh phía sau cửa sổ khiến cô bước chân.

Người phụ nữ đứng trước cửa sổ hình bát giác, dáng người cao thẳng, mái tóc đen dài buông xõa sau vai, đôi chân dài thẳng tắp. Nó giống hệt tấm lưng mà cô chỉ mới nhìn thấy một lần trước kia...

Tim Mạn Nhu lệch một nhịp, ngón tay cô bất giác siết chặt váy ngủ.

Dường như nhận thức được chuyển động, người phụ nữ đột nhiên quay lại, và ánh mắt họ chạm nhau trong khoảnh khắc.

Đó là một khuôn mặt gầy gò và nghiêm nghị, các đường nét trên khuôn mặt nhẹ nhàng nhưng lại lộ ra những góc cạnh sắc sảo, đôi mắt dài như lá liễu nhưng không hề gầy, dài nhưng không hề mỏng manh.Nữ Chính Cầm Nhầm Kịch Bản Sao? - Chương 4: Gọi chịMạn Nhu mở miệng, nhưng không phát ra tiếng, đôi mắt đen hơi sáng lên, cả người đứng đó như tượng đá.

"Diệp Mạn Nhu?"

Mạn Nhu nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đó một lúc lâu. Sau khi định thần lại, lúc này mới nhận ra mình đang ngơ ngác nhìn người ta, vội vàng nhìn sang chỗ khác rồi gật đầu.

Nhưng ngay sau đó mắt cô lại rơi vào mặt người kia.

Cô không dám nhìn nó, nhưng cô không thể cưỡng lại.

Tưởng Vũ thu hết mọi thứ vào trong mắt, mỉm cười, móc ngón tay về phía cô, "Lại đây."

Với nụ cười này, Tưởng Vũ trông ấm áp hơn rất nhiều. Mạn Nhu thoải mái một chút và ngoan ngoãn bước tới. Chỉ đến khi đứng trước mặt chụ ấy, cô mới nhận ra người này thật sự rất cao, nhất định phải ngước mắt lên nhìn chị.

Chiều cao chênh lệch mang đến cảm giác áp chế mạnh mẽ, Mạn Nhu lùi về phía sau nửa bước, hạ tầm mắt xuống, liếc nhìn đôi dép của khách sạn trên chân Tưởng Vũ,

Nhìn từ dưới lên trên, chiếc quần tây ống đứng màu đen mỏng manh, chiếc áo sơ mi cộc tay cùng màu, hai chiếc cúc trên cùng được mở ra, và đường viền cổ áo phần lớn là màu trắng lông ngỗng. Nhìn lên lại rơi vào một đôi mắt đen.

Mạn Nhu giật mình, giả vờ bình tĩnh nói: "Chào cô chủ...."

Chỉ là, khí tức trước mặt quá mạnh, khiến giọng nói của cô không khỏi thấp xuống.

"Suỵt-"

Tưởng Vũ khẽ ngắt lời, đưa ngón trỏ vào giữa môi cô: "Gọi chị"

Mạn Nhu choáng váng.

Chị gái……

Cách gọi này không chỉ quá thân mật mà còn mang theo quá nhiều uẩn khúc khó nói nên lời. Nhưng tối nay cô phải ngoan ngoãn, giống như trong bộ váy đó. Tưởng Vũ nhìn xuống cô gái đang có nụ cười cuối mắt, giống như đang chiêm ngưỡng một món đồ chơi mới mẻ. Rốt cuộc, cô ấy tiến về phía trước nửa bước, và hai người tiến gần hơn.

"Không, không ..." Mạn Nhu lắc đầu liên tục:

"Chị..."

Trên đỉnh đầu có một cỗ áp lực kinh hãi, cô ngước mắt lên, chưa bao giờ cảm thấy mình thấp bé như vậy, giống như một con gà nhỏ, bất cứ lúc nào cũng có thể dùng một tay nhấc lên, xoa phẳng trong lòng bàn tay. Nghĩ đến đây, cô không khỏi căng thẳng.

"Rất đẹp."

"..."

"Nhóc con đừng căng thẳng," Tưởng Vũ đưa tay sờ lên tóc cô, nở một nụ cười dịu dàng:

"Tôi không ăn thịt người."

Mạn Nhu thấp giọng nói:

"Em hai mươi tuổi."

"Ồ?"

“Không thể là một đứa trẻ, đúng không?” Mạn Nhu muốn nói rằng cô không phải là một đứa trẻ, nhưng cô cảm thấy nó nghe có vẻ tệ, không giống một con chim hoàng yến đủ tiêu chuẩn và phục tùng, vì vậy cô dùng giọng điệu uyển chuyển hơn. Nhìn thấy dáng vẻ thận trọng của cô, Tưởng Vũ càng muốn trêu chọc, dùng ngón tay mảnh khảnh vuốt nhẹ lên mặt cô, thản nhiên nói:

"Đối với chị gái, em là một bạn nhỏ."

"..."

Mạn Nhu mím môi ngừng tranh cãi.

Vâng lời...phải vâng lời chị ta.

Cô gái cụp mắt xuống, hàng mi dày rung rinh trong ánh sáng dịu dàng, ngoan ngoãn như một chú cừu non. Trong lòng Tưởng Vũ đột nhiên có chút vui sướиɠ thỏa mãn. Cô hơi nghiêng người về phía trước, một tay giữ lấy cằm cô gái nhỏ, nâng nó lên và xem xét kỹ lưỡng. Hai má kem, một đôi mắt nai tơ quá sạch, rất trẻ, như mầm nhú ra khỏi ngọn cây mùa xuân, giản dị, không cách nào che giấu suy nghĩ giữa lông mày và mắt. Có một nốt ruồi nhỏ màu nâu trên khóe môi. Tưởng Vũ dùng ngón tay cái ấn nhẹ lên nốt ruồi, xoa xoa, ánh mắt rơi vào trên vai cô gái. Màu hồng rất hợp với làn da màu trắng của cô, chất liệu lụa được quấn nhẹ nhàng, chiều dài chỉ trên đầu gối một chút.