Chương 12: Ra mặt giúp đỡ

Một cơn đau âm ỉ sau đó là một cơn chóng mặt ngắn.

Khuỷu tay phải của nàng bị tê, bất tỉnh một lúc.

“Cô gái, cô không sao chứ?” Tiếng bước chân lộn xộn bước qua nàng, và một nhân viên bảo vệ ngồi xổm xuống giúp.

Mạn Nhu nắm lấy trán mình đứng dậy, đứng vững, nhắm mắt lại một lúc, nhẹ nhàng lắc đầu:

"Không sao ..."

Dùng đầu ngón tay sờ sờ toàn bộ đầu, không ngờ có chất lỏng nóng hổi,

nhẹ thở phào, một tiếng thở dài nhẹ nhõm.

Một lúc sau, cánh tay phải dần dần có cảm giác lại, nàng hít một hơi thật sâu rồi từ từ mở mắt ra.

“Người đó chạy đi rồi.” Nhân viên bảo vệ quay đầu lại nhìn, hai đồng nghiệp đuổi theo người kia cũng đang đi lại.

Nàng vẫn còn đang bàng hoàng, vỗ nhẹ vào ngực mình, như để xoa dịu trái tim đang đập dữ dội, khẽ hé môi thở hổn hển nói: "... Cảm ơn."

Ánh sáng mờ ảo soi lên đôi má ửng hồng.

Kìm lại nước mắt, nàng vội vàng cúi xuống nhặt chiếc túi rơi trên mặt đất, xoay người một cách máy móc rồi đi từ nhanh đến trót lọt ...

Tối nay trời rất tối.

Ánh trăng dịu mát như nước, khẽ rắc trên thành phố rực rỡ ánh đèn. Tưởng Vũ một mình đứng trước cửa sổ hình bát giác, ánh mắt trầm xuống, ánh sáng trắng lạnh lẽo chiếu khắp người.

Buổi sáng máy bay hạ cánh xuống Giang Thành, cô về nhà nghỉ ngơi và lo công việc, buổi chiều nếu hệ thống không nhắc, cô gần như đã quên rằng có một cục vàng nhỏ trong căn phòng rộng rãi và lộng lẫy này đang đợi mình. Tính cách vô tâm này đúng là vẫn chưa thể trị được, dù là làm nhiệm vụ nhưng bản chất tra từ trong máu vẫn không thể đổi...

[Vốn đã biết kí chủ là tra nữ, nhưng không nghĩ ngay cả nữ chính mà cô cũng quên.]

Tưởng Vũ day day trán:

[Được rồi, còn không phải ngươi bảo ta phải nhập tâm vào nhân vật? Ta đây đang phải gánh vác cả cái công ty của nguyên chủ đấy]

Được rồi, Tiểu Kha phải công nhận một điều tuy nhân cách người này không tốt nhưng năng lực học tập hoàn toàn vượt trội. Chỉ một năm đến thế giới này mà đã nắm mọi thói quen, cử chỉ sinh hoạt của nguyên chủ, diễn tròn vai đến nổi người thân cận không ai nghi ngờ cổ là một người hoàn toàn khác.

Làn gió thoảng qua mang theo hơi khô oi bức, Tưởng Vũ nhướng mắt, chậm rãi nhấp một ngụm từ trong ly trắng ngọt, hơi chua trong ngọt, có chút cay nồng của rượu lan tràn trên đầu lưỡi.

Cô cầm điện thoại di động lên, mở lại tập tin ghi âm, cuộc nói chuyện giữa bạn nhỏ và Điền Lâm lọt vào tai mình.

Từ buổi tối, cô đã nghe đi nghe lại nhiều lần, nghe giọng điệu thận trọng của cô gái, nghe lời từ chối lạnh lùng và cứng rắn của cô trợ lý, nghe cô gái nghẹn ngào không nói nên lời, giống như lên cơn nghiện, cảm giác hưng phấn kí©h thí©ɧ thần kinh, vô cùng thoải mái.

Con chim yếu ớt vỗ cánh trong tay và không thể bay ra khỏi l*иg cho dù cổ có cố gắng thế nào, điều này thỏa mãn rất nhiều mong muốn kiểm soát của cô.

Đây là trò chơi yêu thích của cô ở thế giới trước.

Thoải mái, vui vẻ, không bao giờ mệt mỏi.

Nghe xong đoạn ghi âm, cô xoay người mở WeChat, nhấp vào hộp thoại đã im lặng hồi lâu, thản nhiên gõ: Tới đây.

Cánh cửa vàng trắng phía sau mở ra. Cô dùng đầu ngón tay dừng lại, xoay người.

Cô gái đứng ở cửa, vai rũ xuống, sắc mặt tối sầm, đầu tóc rối bù, thời điểm hai người chạm nhau, đôi mắt đờ đẫn khẽ sáng lên, cả người như nhũn ra.

Không rõ đó là một bất ngờ, hay một cú sốc?

"Chị……"

Nàng gọi cô, và các giác quan của cô ấy dường như trở nên đờ đẫn, lẽ ra nàng nên cười, nhưng khi môi mấp máy, không thể biểu hiện được biểu cảm nào, vì vậy giờ đây nhìn như một con rối.

Người phụ nữ đang dựa vào bệ cửa sổ, cao lớn và cương nghị, lông mày sâu và vẻ mặt lạnh lùng, trên tay vẫn cầm một chiếc ly, nhưng màu rượu là vàng nhạt và hổ phách trắng.

Nó dường như rất gần, nhưng nó dường như rất xa.

Cô yên lặng nhìn nàng, trên môi nở nụ cười nhẹ:

"Lại đây."

Nàng bước tới một cách máy móc.

Đến gần, chỗ sưng phồng trên trán lộ ra toàn bộ dưới ánh đèn, làn da trắng nõn vốn có vết bầm tím lớn, trông rất sốc. Cô đôi mắt híp lại, nhíu mày:

"Trên đầu em làm sao vậy?"

"..."

"Nói."

Nàng do dự một lúc rồi nói nhỏ:

“Em đang nhìn điện thoại khi đang đi bộ, và vô tình va phải cột điện thoại.” Cô ấy cụp mắt xuống.

"Chỉ vậy?"

Tưởng Vũ không tin, nhớ tới chủ nhật tuần này là ngày bạn nhỏ đi làm thêm "NOTTE", cô cố ý nói:

"Em đi đâu muộn như vậy"

"Tưởng Vũ.." nàng càng ngày càng áy náy, nói xong liền nhanh chóng đổi chủ đề:

"Chị ơi, em đi tắm trước."

Nàng quay đầu bỏ chạy.

"Dừng lại."

Cô đặt ly xuống, chậm rãi đi tới chỗ cô gái, dùng ngón tay chạm nhẹ vào chiếc cằm nhọn của cổ, tỏ vẻ trịch thượng:

"Em sẽ bị phạt nếu nói dối."

"Không ... là thật đấy."

"Có thật là va vào cột điện thoại không?"

"..."

“Hử?” Tưởng Vũ khóe mắt rơi xuống vết bầm, lông mày lại gấp, đầu ngón tay xoay tròn:

“Nói cho tôi biết, có phải là có người bắt nạt em không?"

Giọng nói dịu dàng bên tai dỗ dành, trái tim nàng run lên, dây đàn thắt lại.

"em……"

Ai đó đã bắt nạt cô ấy.

Nàng muốn nói, thật sự....muốn khóc.

Nàng đã tự an ủi mình trên đường về, nhưng giờ lại gục ngã vì vài lời quan tâm.

Khóe mắt đỏ hoe, thoáng do dự.

Cô biết mình đã đoán đúng, trong mắt hiện lên một tia ủ rũ, giống như lông của con chim nhỏ mà mình cẩn thận nâng lên đã bị người nào đó giật ra, nhưng trong lòng lại hiện lên một tia chờ mong.

"Tốt--" cô dịu dàng dỗ dành, đầu ngón tay chậm rãi di chuyển lên khuôn mặt của cô gái.

Nàng mũi đau nhức, vai càng thêm run rẩy, nắm chặt tay, cố gắng bình tĩnh lại, cố nặn ra một nụ cười thoải mái:

"Em xin lỗi em nói dối ... nhưng không có gì đâu, chỉ là một người khách đã uống quá nhiều. Hắn muốn kéo em ra ngoài uống rượu, nhưng em không muốn, vì vậy hắn đã kéo, và em vô tình đập vào tường, và sự việc trở nên như thế này ... "

Sau đó, là sự im lặng.

Tưởng Vũ yên lặng nhìn cổ, ánh mắt thâm thúy, có chút dò xét.

Những người yêu cũ, từng người một, sẽ hành động như một đứa trẻ hư trước mặt cô để cô dỗ dành, để cô an ủi, hoặc cho tiền tiêu vặt, hoặc mua quà.

Để đối xử với người tình, cô chỉ cần cưng chiều họ, và gϊếŧ họ bằng những viên đạn pháo bọc đường, nhưng nếu là bạn gái thì ...

“Tưởng Vũ?” Nàng bất an nhìn cô chằm chằm, “Em không cố ý nói dối."

Cô cười ngắt lời:

"Em đi tắm đi."

"……Ừm."

Cô gái ngoan ngoãn gật đầu rồi im lặng trở về phòng.

Cô trầm ngâm đứng một lúc, lại cầm cái ly lên, đi tới bên cửa sổ, một cơn gió nóng từ từ thổi vào, nhặt lên những sợi tóc mảnh trên thái dương, những vì sao trên trời mờ ảo, và thành phố ồn ào ở phía xa.

Cô chậm rãi uống hết rượu trong ly, cầm điện thoại di động gọi cho trợ lý:

" Đến tủ thuốc ở nhà tìm một gói thuốc mỡ màu xanh, giao cho khách sạn."

Sau khi gác máy, nhấp vào sổ địa chỉ một lần nữa và tìm số được đánh dấu là "Ông Xu".

Đây là người quyền hạn cao nhất ở "NOTTE".

Ngay sau khi một cuộc điện thoại được thông qua, cấp dưới có thể kiểm tra giám sát để xác minh xem lời nói của bạn trẻ có phải là thật hay không, sau đó tìm ra vị khách giở trò say xỉn...cho hắn một bài học.

Trong phòng tắm, nước mắt chảy ròng ròng.

Nàng đứng dưới vòi hoa sen mà nước mắt lưng tròng, cúi đầu, cơ thể khẽ co giật, một dòng nước nóng đều đặn chảy xuống mái tóc ướt chảy khắp mặt, không phân biệt được là nước hay nước mắt của nàng...