Chương 10: Tin nhắn ngọt ngào

Chợt gặp ác mộng vào ban đêm. Mạn Nhu giật mình tỉnh giấc, mở mắt ra đã thấy trời hừng đông, đứng dậy, nhìn xuống thấy mình mặc y phục nguyên trạng mới yên tâm, nghĩ đến giấc mơ, nàng không khỏi đỏ mặt.

Mồ hôi nhễ nhại và khó chịu, nàng đi tắm, thu dọn đồ đạc và đi ra ngoài.

"Tưởng Vũ?"

Phòng khách trống trơn, khẽ gõ cửa phòng ngủ của chị ấy, mở ra, đèn bên trong không tắt, chăn bông được trải phẳng trên giường, cũng không có dấu hiệu đã ngủ - xem ra đêm qua không có ai.

Nghĩ đến vẻ mặt vô cảm của Tưởng Vũ tối hôm qua, sau nàng mới nhận ra chị ấy có lẽ đang tức giận. Nàng trong lòng căng thẳng, cầm điện thoại di động gửi tin nhắn WeChat cho Tưởng Vũ:

[Tưởng Vũ, em xin lỗi, em sai rồi ]

[Em sẽ xem kỹ video, cảm ơn chị đã cho em những nguồn tư liệu quý giá. ]

[Đừng giận nữa, được không? ]

Nhìn chằm chằm vào màn hình, nàng chợt thấy buồn. Tự cười nhạo mình và tiếp tục gõ đầu xuống: Em sẽ đợi chị quay lại.

Tưởng Vũ ăn sáng ở nhà. Mười giờ đêm qua, cô nhờ tài xế đón từ khách sạn, đi tắm rửa, thoải mái ngủ một giấc đến rạng sáng. Đã đến lúc phải mang đầu óc của mình trở lại làm việc.

Điện thoại đặt bên cạnh, màn hình tắt mở.

Cô đặt tắt âm báo, do vậy không thể nhìn thấy ai đã gửi tin, nhưng lại có trực giác nhạy bén. Sau đó, như để xác minh, cô cầm điện thoại di động lên để quét mặt, nhấp vào để xem, và chắc chắn—

Là tin nhắn từ bạn nhỏ kia đang hối lỗi.

Mặc dù chỉ có những dòng tin nhắn nhưng những dòng chữ đầy ẩn ý,

cùng với những biểu tượng cảm xúc dễ thương, dường như khuôn mặt nhỏ nhắn và duyên dáng đang ở trước mặt cô... thật đáng thương.

Tưởng Vũ khóe miệng nhếch lên, ý cười trong mắt dần dần sâu sắc.

Thực sự nghe lời.

Nó khiến trái tim cô dịu lại.

Nhưng cô không trả lời ngay, phải cho nàng một bài học.

Tưởng Vũ đặt điện thoại xuống, cầm lấy một quả việt quất bỏ vào miệng, cẩn thận nhai. Cô ăn rất chậm, nửa tiếng mới ăn vài món.

Ăn sáng xong, dì bảo mẫu qua dọn bàn, cô đứng dậy đi ra ban công, đứng một lúc nhìn ra ngoài.

Căn nhà này được mua cách đây 3 năm bởi nguyên chủ cũ, nằm ở trung tâm thành phố Giang Thành, hướng ra sông, cao 42 tầng và rộng gần 600m2. cô sống ở đây. Nói là nhà nhưng thực ra chỉ là chốn nghỉ ngơi, ở đâu cũng vậy.

Cũng giống như đêm qua, cho dù ngủ ở nhà hay ở khách sạn, nó không có gì khác biệt. Trong nhiều năm, nguyên chủ đã quen với việc bay khắp nơi trên thế giới, không có nơi nào để cố định.

"Xin chào—"

Giọng của trợ lý vang lên từ phía sau."Em đến rồi à"

Tưởng Vũ thu hồi ánh mắt về phía xa, xoay người đi vào phòng. Cô ngồi trên ghế sô pha với đôi chân dài miên man, nhướng mày nhìn Điền Lâm đang ngồi đối diện.

Điền Lâm cầm chiếc máy tính bảng và không giấu được niềm vui từ khóe mắt khi nhìn thấy cô nhưng vẫn tỉ mỉ báo cáo công việc:

"Mọi chuyện đã ổn định, sáu người mẫu hạng A của Brazil và Nga sẽ đến ký hợp đồng vào thứ Năm tới, em đã sắp xếp người đến lấy rồi, tạm thời ở khách sạn gần công ty. "

"Cũng có một nhóm người mới đến phỏng vấn. Bộ phận môi giới đã sắp xếp cho thứ Ba tuần sau. Em xem qua. Hôm đó chị không ra ngoài, vậy ... có muốn gặp trực tiếp không?"

Tưởng Vũ rũ xuống mi mắt, uể oải gật đầu "Ân."

Như mong đợi.

Điền Lâm mỉm cười tiếp tục báo cáo công việc của mình, nói chuyện gần xong, cô cất máy tính bảng đi, đột nhiên nhớ tới chuyện gì liền cau mày lộ vẻ khó chịu lẫn ghen ghét:

"Chị Tưởng Vũ, chị còn nhớ Nghi Niên không?"

"..."

Người yêu cũ nhỏ tuổi vừa chia tay của cô sao...

tất nhiên là cô nhớ.

“Sao đột nhiên em lại nhắc đến cô ấy?” Tưởng Vũ cau mày không rõ.

Điền Lâm lấy điện thoại di động ra bấm vài lần, cúi người đưa qua:

"Tối hôm qua cô ấy gọi điện cho em hỏi có thể nhờ chị vay một ít tiền không. Xem ra nhà cô ấy nợ cờ bạc, còn ba cô ấy vừa chết..."

Trên màn hình có tập tin ghi âm cuộc gọi, bấm play, giọng nói nghẹn ngào của cô gái phát ra.

Tưởng Vũ ánh mắt không có một chút sóng gió, giống như một vũng tử khí ngưng tụ thành băng, nghe xong một nửa, phun ra một câu:

"Cô ta chả liên quan gì tới tôi"

Nghi Niên là người yêu mà cô chăm sóc vài tháng trước, lúc đó cô ta đang là nghiên cứu sinh ở Giang Thành, duyên dáng xinh đẹp, có thể vẽ, khiêu vũ, hoạt bát, ngọt ngào. Khi đó Tưởng Vũ khá thích loại hình như cổ và dành nhiều tiền nhất cho cổ, phải hai tháng rưỡi mới bắt đầu cảm thấy mệt mỏi.

“Dạ” Điền Lâm đã quen với điều đó, chính vì vậy cô ấy không ghen với bọn họ vì sớm muộn gì cũng sẽ bị chị ấy đá thôi, chỉ có cô mới là người ở cạnh chị ấy lâu nhất! Điền Lâm lấy lại điện thoại và tắt đoạn ghi âm.

"Chặn cô ấy."

"Rõ"

...

Buổi chiều, tài xế đến đón Tưởng Vũ và đoàn người ra sân bay, lần này Điền Lâm không cùng cô đi New York mà chỉ đưa cô đến tòa nhà nội trú thương gia. Khi đến bên kia bờ đại dương, được một phụ tá chuyên phụ trách các vấn đề của Mỹ đến đón.

Trên đường đi, Tưởng Vũ liên tục nhận được tin nhắn từ Mạn Nhu.

Hai đoạn đầu là văn bản và đoạn sau là giọng nói, một đoạn dài hơn đoạn còn lại.

Khẽ kết nối tai nghe bluetooth và lắng nghe từng cái một.

"Em thực sự biết mình đã sai."

"Chị à, chị dạy bảo em đi nhé..."

Cô ấy thích nghe giọng nói của nàng. Tưởng Vũ trong lòng nóng lên, không khỏi hít sâu một hơi. Trong trò chơi tình ái, cô rất rõ quy luật để khiến người phụ nụ bên cạnh hạnh phúc. Hạnh phúc không phải đến từ tiền tài vật chất hay thõa mãn tìиɧ ɖu͙©, mà là tình cảm gầy dựng qua từng cử chỉ hành động thường nhật, phải trải qua cay đắng ngọt bùi mới biết trân trọng nhau...