Chương 47 [Đồ tham ăn những năm 70]Đã hơn một tiếng đồng hồ rồi mà trời vẫn còn âm u không có tí nắng nào.
Lương thực Đông Xu đem theo cũng đã bán gần hết.
Bởi vì toàn bộ đều được chia ra nhiều túi nhỏ cho nên rất nhiều người hỏi mua, Đông Xu sử dụng marketing bỏ đói*, bán từng chút từng chút nên rất nhanh đã bán hết.
(*Marketing bỏ đói là một chiến lược marketing đặc biệt tập trung vào cảm xúc của con người. Marketing bỏ đói là một chiến lược tâm lý tập trung vào mong muốn của người tiêu dùng, khiến họ đói do đó có mong muốn mạnh mẽ để mua sản phẩm mà người khác cũng muốn mua)
Còn lại mấy chục cân lương thực toàn là đậu nành thì Đông Xu đem bán cho một thương buôn mà cô quen.
Hai người cũng khá thân cho nên đối phương cũng không ép giá Đông Xu.
Anh mua theo giá của cô đưa ra, mua xong rồi thì đi ngay.
Thương buôn được gọi là Từ Ca, hơn 40 tuổi, diện mạo bình thường, nhưng mà đầu óc rất nhanh nhạy, khôn khéo.
Đông Xu cũng rất hiểu đạo lý, ghé mua thuốc lá hai lần rồi mới bắt chuyện với anh ta.
Bởi vì cả hai đều là người cởi mở cho nên nói chuyện một lúc đã xưng huynh gọi đệ, Lữ Đào đi theo cô cũng được hưởng ké không ít.
"Từ Ca."
Đông xu vừa thấy Từ Ca chuẩn bị đi vội vàng kêu lên.
"Em gái còn có chuyện gì à."
Từ Ca vừa nghe thấy Đông Xu kêu thì vội quay đầu lại nhìn.
"Lấy cho em hai gói Hải Tân hoặc là Phong Thu đi."
Đông Xu cách ra xa Hàn Chiêu rồi mới nhỏ giọng nói.
Hải Tân và Phong Thu là tên hai hiệu thuốc lá ở niên đại này, là thuốc lá đắt tiền mà mấy cán bộ hay dùng, người bình thường cũng không ai dám mua.
Đông Xu không có phiếu thuốc lá, hơn nữa loại thuốc lá này rất ít chỗ bán, mấy huyện thành nhỏ không có nên chỉ có thể hỏi thử Từ Ca.
Trước đó, Đông Xu đã thăm dò qua Hàn Chiêu thì biết được là ba hắn có hút thuốc.
Hiện tại, Hàn Chiêu vì phụ giúp công việc cho nhà cô mà bận tối mắt tối mũi cho nên Đông Xu cũng không muốn bạc đãi người nhà hắn.
Giúp đỡ việc cho nhà hắn là điều không thể bởi vì nhà Hàn Chiêu ở tận vùng duyên hải, từ chỗ bọn họ đang ở tới đó thì phải ngồi xe lửa mấy ngày liền.
Đi xa như vậy chỉ để phụ giúp việc nhà hả?
Chưa nói tới mấy việc linh tinh như thư giới thiệu hay kê khai phiền phức, thì chỉ riêng việc tốn thời gian thì Đông Xu đã không chịu được.
Không thể đỡ đần việc nhà vậy thì chỉ có thể dùng chút vật chất để bù vào thôi.
"Cái này không dễ mua nên gần đây không có hàng, nhưng mà anh sẽ để ý giúp em, nếu có thì lần sau gặp anh sẽ đưa em mấy gói."
Trước tiên Từ ca nhớ lại xem bản thân có hàng không, biết không có nên anh nói thật với Đông Xu.
"Được, cảm ơn Từ Ca."
Sau khi Đông xu cảm ơn Từ Ca xong thì mới trở lại đứng kế bên Hàn Chiêu.
Trong lòng Hàn chiêu chua lòm, tuy là hắn biết Đông Xu sẽ không bao giờ để mắt tới kiểu đàn ông hơn 40 tuổi.
Nhưng mà ghen thì vẫn ghen.
Nói chuyện thì nói đi, mắc gì phải dựa gần như vậy hả?
"Trái cây còn dư lại bao nhiêu?"
Thấy hai chị em Lữ Đào mặt mày ủ rũ cho nên Đông Xu nhanh chóng hỏi
"Không thể nào bán hết được."
Lữ đào bất lực thở dài, nhưng mà cũng chỉ như vậy sau đó lại phấn chấn trở lại.
"Không sao, cùng lắm thì đem về nhà ăn."
Lữ Đào đỡ Lữ Quả đứng lên.
Bốn người bày bán hàng ngay trên đường, Đông Xu đã dẫn Hàn chiêu đi mua hết đồ mà người trong thôn yêu cầu.
Đi một chuyến như vậy kiếm được khoảng 10 đồng.
Mặc dù không bằng việc bán thịt kho, nhưng mà lại không cần vốn cũng không có hàng tồn.
Chia cho Hàn Chiêu 3 đồng thì Đông Xu vẫn còn lại tận 7 đồng.
Tuy rằng Hàn Chiêu không muốn nhận nhưng hắn còn phải mua đồng hồ cho Đông Xu cho nên đành ngoan ngoãn mà cầm tiền.
Bên ngoài thì ngoan ngoãn như vậy nhưng bên trong thì hắn lại đang vắt óc nghĩ cách tự mình kiếm tiền.
Không lẽ muốn hắn ăn bám cô cả đời ư?
"Cứ vậy đi, chúng ta đi qua mấy khu nhà bên kia thử coi sao, nếu thật sự không được thì chúng ta đi về, nói không chừng phải ra ruộng làm việc."
Lúc này đã 8 giờ hơn, nếu như ngoài ruộng không ướt thì khẳng định phải đi làm việc.
Đông Xu có nói với Vương Nguyệt Hoa chuyện mình đi huyện thành, với lại hôm nay trời sẽ âm u nên chưa chắc có việc để làm.
"Được."
Lữ đào cũng không có cách nào tốt hơn, bốn người lại đi một chuyến đến mấy khu nhà bên kia.
Chính là mấy cái nhà ngang (筒子楼) của hai nhà xưởng gần đó.
Nhưng mà vẫn như cũ không không nhiều người mua.
Trái cây của Lữ Đào tuy là hàng tốt nhưng mà giá vẫn hơi cao.
Dù có ép giá hết cỡ thì cũng không có mấy ai mua.
Quả mận và hạnh vì bán giá thấp nên có thể bán hết, còn quả đào thì vẫn còn dư lại hơn nửa sọt.
"Thôi được rồi, chúng ta về nhà."
Lữ đào cũng không kiên trì nữa, tuy là có hơi thất vọng nhưng mà cũng tại bản thân nàng không biết chọn mùa mà bán.
Bốn người nhân lúc trời còn đang trong mà đi về thôn.
Bởi vì trời mưa nên ngoài ruộng bây giờ toàn là sình bùn, không có cách nào làm việc, cho nên sáng nay không có khởi công.
Sau khi ruộng được phơi nắng cả buổi trưa thì đã khô hơn, lúc này Tôn đại đội trưởng mới thổi còi bắt đầu làm việc.
* * *
Thắm thoát đã tới giữa tháng 8, người nhà Hàn Chiêu lại gửi đồ tới.
Bên trong ngoại trừ có phiếu mà người nhà để dành được thì còn có hai cây vải và một cái áo thủy thủ.
Trong thư Hàn đại tỷ nói tại mấy cô gái bây giờ ai cũng thích mặc loại áo thủy thủ này.
Tuy là có hơi đắt nhưng mà mặc vào thì nhìn rất năng động.
Hàn đại tỷ đã từng hỏi về dáng người với cân nặng của Đông Xu, cho nên có thể chọn đồ vừa cỡ với cô.
Hơn nữa cho dù có lớn hơn một chút thì cũng không sao cho nên Hàn đại tỷ mới chọn một cái rồi gửi tới.
Cộng thêm hai cây vải được dệt từ sợi tổng hợp, một cái màu đen một cái màu trắng.
Hàn tỷ nói mấy cái này đều là vì lo cho vợ tương lai của Hàn Chiêu, may quần áo cho cô để có cái để thay.
Một cây để may áo, cây còn lài thì may váy hay may quần cũng được, chất vải rất thoải mái nên không sao.
Trong thành cũng không có bao nhiêu đồ để gửi, nhưng mà trừ phiếu và vải thì còn có một bịch kẹo.
Là kẹo sữa Đại Bạch Thỏ.
Đây là loại kẹo bán đắt khách nhất ở trong thành phố, Cung Tiêu Xã ở huyện thành bên này Hàn Chiêu kiếm nhưng không có.
Nhưng mà loại kẹo này dù có phiếu với tiền cũng không dễ mua, chắc là anh hai của hắn đã mua cho.
Anh ấy ở trong doanh trại cho nên có thể mua dễ mua hơn.
Trong thư Hàn đại tỷ còn hỏi Hàn Chiêu có định làm lễ đính hôn không, người trong nhà không chắc có thể đi được bởi vì đường xá xa xôi, nếu muốn đi thì phải xin nghỉ.
Cũng không phải mọi người sợ mất mấy ngày công mà là vì họ sợ sẽ ảnh hưởng đến tương lai của Hàn Chiêu.
Dù sao thì bây giờ các thôn đều đang bắt đầu thống kê suất vào đại học Công Nông Binh, nếu Hàn Chiêu biểu hiện tốt thì có thể thông qua đại học Công Nông Binh để trở về nhà.
Hàn đại tỷ ở trong thư nói rất nhiều.
Hàn chiêu xem xong thì gắp lại, sau đó đem hai cây vải và áo thuỷ thủ, cộng thêm bịch kẹo sữa với một đống phiếu đều đem đến Khương gia.
"Điềm Điềm."
Hàn chiêu trông giống như là đang dân bảo vật lên cho Đông Xu.
Đông Xu vừa thấy phiếu thì hai mắt sáng rỡ.
Mấy món đồ này mà đem đi bán lại thì giá vẫn rất cao.
Nhưng mà Hàn gia gửi tới hầu hết đều là phiếu thịt, đoán là sợ Hàn Chiêu ở nông thôn ăn không ngon.
Không có phiếu vải bởi vì toàn bộ phiếu vải đều đổi hai cây vải dệt và mua áo thuỷ thủ hết rồi.
Thay vào đó thì có hai cái phiếu gạo 10 cân, không chừng cũng là vì sợ Hàn Chiêu không có cái ăn.
Trong thành phố phát lương thực theo tháng, việc nhẹ 27 ngày công thì được 8 cân, công việc nặng nhọc thì khoảng 45 cân, đây là dựa vào lượng người trưởng thành.
Thật sự cũng không dễ dàng gì.
Để tiết kiệm được 20 cân lương, chắc là trong nhà cũng phải nhịn ăn nhịn mặc.
"Anh viết thư nói mọi người đừng gửi phiếu nữa."
Tuy rằng Đông Xu thấy phiếu là ham thì cô cũng không muốn người nhà Hàn Chiêu vì trợ cấp hắn mà phải chịu cực khổ.
Nghe Đông Xu nói như vậy Hàn Chiêu cảm thấy trong lòng rất ấm áp cho nên có hơi xúc động mà chạy đến ôm Đông Xu.