Chương 46: đồ tham ăn những năm 70

1618 Chữ Cài Đặt
Chương 46 [Đồ tham ăn những năm 70]

Lữ Đào vậy mà lại ngủ quên mất.

Chu Tiểu Thảo và hai cô con gái nhỏ ngủ ở phòng phía đông còn Lữ Đào thì ngủ một mình ở phòng phía tây.



Nàng nửa đêm thức dậy không ai hay biết sau đó thả tấm màng xuống rồi lại mơ màng ngủ thϊếp đi.



Cho đến khi có người lay nàng tỉnh dậy.

"Hả?"

Lữ Đào còn đang ngái ngủ, nhìn ra ngoài của sổ chỉ thấy một mảng tối thui.

Tấm màn trong nhà cũng không che được nắng, nhưng mà nhớ tới trận mưa lúc khuya chắc là hôm nay sẽ không có nắng, hơn nữa đã hẹn Đông Xu hôm nay đi huyện thành.

Nghĩ tới đây Lữ Đào biết mình đã trễ rồi nên vội vàng ngồi dậy, cơn buồn ngủ cũng bay sạch.

Sau khi ngồi dậy mới thấy người đánh thức mình chính là Đông Xu.



"Xin lỗi Điềm Điềm, chị ngủ quên."

Sau đó Lữ Đào đi thay quần áo rồi bắt đầu chuẩn bị đồ đạc.

Rồi lại nhớ đến chút nữa phải lấy trái cây đem ra ngoài.

Đồ để ở bên trong không gian giữ được lâu hơn bên ngoài, thời tiết hiện tại quá nóng nên Lữ Đào không dám lấy ra trước, sợ nó không tươi.

"Không sao, tôi ở nhà chính đợi chị, dì còn chưa dậy nên chị đừng có lớn tiếng quá."

Lữ Đào mặc quần áo xong xuôi rồi lấy đào ra bỏ vào sọt, sau đó mang ra ngoài.

Nhưng mà lúc đi đến cửa nàng mới giật mình.

Đông Xu vừa nói mẹ nàng còn chưa dậy, vậy sao cô vào được?

Sau đó liền thấy em gái lớn của nàng là Lữ Quả đang ngoan ngoãn đứng ở cửa phòng, chờ nàng đi ra rồi mới nhỏ giọng nói:

"Chị, chị cho em đi chung với chị đi, em rất khoẻ nên có thể phụ chị mà."

Tối qua, Lữ Đào nói hơn 4 giờ sáng mai mình muốn đến huyện thành.

Chu Tiểu Thảo mệt quá nên không dậy nổi nhưng Lữ Quả lại nhớ kỹ, hơn 3 giờ sáng đã giật mình tỉnh dậy sau đó không dám ngủ tiếp nữa.

Nhóc không biết bây giờ là mấy giờ nên chỉ đành mặc quần áo chỉnh tề, sau đó lấy ghế ngồi chờ ở nhà chính, chờ mãi cho đến lúc nghe Đông Xu gõ cửa.

Lữ Đào lúc này mới nhớ, tối qua lúc nàng nói chuyện Lữ Quả ngồi nghe rất nghiêm túc.

Lữ Đào nghe mà cay cay khoé mắt, Lữ Quả năm nay mới có 14 tuổi vậy mà lại hiểu chuyện như vậy.

Lúc trước còn ở nhà họ Khương, bị người ta coi thường cũng không dám nói gì, bây giờ cũng đã dần can đảm hơn.

Lữ Đào vốn không muốn hai đứa em của mình còn nhỏ mà đã phải đi theo mình làm việc.

Nhưng mà, Lữ Đào nhìn ánh mắt mong chờ của Lữ Quả, một chữ cũng không nói ra được.

Cuối cùng nàng chỉ đành cầm thêm một cái sọt quay về phòng rồi lấy mận và trái hạnh từ trong không gian cho vào hai túi khác nhau, sau đó mới bỏ vào sọt.

"Quả, em mang cái này đi."

Sau khi Lữ Đào xách thử xem cái nào nhẹ hơn thì mới đưa cho Lữ Quả đeo lên.

"Dạ."

Lữ quả ngoan ngoãn đeo lên, nhóc vẫn luôn theo người lớn đi làm việc, cho nên không sợ không đeo nổi.

Lúc ba người ra khỏi nhà thì bên ngoài đã tạnh mưa, nhưng mà trời còn chưa sáng, trong thôn cũng không có đèn đường, Lữ Đào mặc dù nhìn không thấy rõ lắm nhưng vẫn thấy được trước nhà mình có một người đang đứng chờ.

Hàn Chiêu lưng đeo một cái sọt, hai tay còn xách thêm hai cái, cái nào cái nấy đều rất nặng, nhưng mà hắn lại rất phấn chấn.

"Đi thôi, đi theo dấu chân của tôi, đừng bước ra chỗ khác."

Đông Xu biết những người khác nhìn đường không rõ chỉ có thể tự mình đi trước dẫn đường.

Ba người họ cũng không có ý kiến, Lữ Đào đi sau Đông Xu, Lữ Quả đi theo nàng, Hàn Chiêu đi cuối cùng để bảo vệ ba cô gái phía trước.

Bốn người nối bước theo nhau mà đi đến huyện thành.

Nhưng mà Lữ Đào ngạc nhiên nhất là, sau khi mưa thì đường núi không dễ đi, vậy mà Đông Xu dường như rất có kinh nghiệm, cũng có thể là mắt của cô tốt.

Vậy mà lại có thể dẫn mọi người đi, tuy là có lúc nàng sẽ bước lệch ra khỏi dấu chân, nhưng mà cũng khộng bị lún hay là đạp trúng vũng bùn.

Đây chính là việc tốt đối với Lữ Đào, bởi vì nàng sợ nếu như bản thân té thì sẽ làm dập trái cây.

Nếu như trái cây bị dập thì sẽ bán không được nữa.

Thời buổi bây giờ, người có thể mua được trái cây đều không phải người túng thiếu.

Nếu có mua thì cũng sẽ lựa đồ ngon mà mua, ai mà lại đi mua đồ bị dập chứ.

Lữ Đào không có suy nghĩ gì nữa chỉ một mực nhanh chóng lần theo dấu chân Đông Xu.

Sau khi mưa đường núi không dễ đi, bốn người đi lâu hơn bình thường nửa tiếng mới tới nơi.

Lữ Đào không biết bây giờ là mấy giờ, bởi vì đồng hồ rất đắt tiền, trong thôn chỉ có mấy đồng chí trong thành mới đeo.

Nhưng mà cũng không phải đồ mới.

Hàn Chiêu cũng có một cái đồng hồ đeo tay, vốn là muốn đưa cho Đông Xu nhưng mà cô không nhận.

Hàn Chiêu ngẫm lại, đồng hồ của mình là kiểu dành cho nam, Đông Xu đeo sẽ không đẹp, suy nghĩ một hồi thì quyết định tự mình để dành tiền rồi nhờ người nhà giúp mua phiếu, hắn sẽ tự mua cho cô một cái mới.

Nhưng mà Hàn Chiêu không biết, Đông Xu từ chối đồng hồ hắn đưa là bởi vì..

Cô đã có 'trí não' rồi.

Lúc bốn người đến huyện thành thì đã gần 7 giờ.

Một phần là bởi vì Lữ Đào dậy trễ, nhưng mà phần lớn là bởi vì trời mưa nên Đông Xu cũng không dám đi quá sớm.

Vào giờ này, phiên chợ sáng đã mở rồi.

Bốn người đi dạo một vòng quanh chợ trước.

Đồ trong tay Hàn Chiêu và Đông Xu gần như đều là lương thực và rau củ người trong thôn nhờ bán dùm.

Một mình Hàn Chiêu mang ba cái sọt, mỗi một cái đều rất nặng, cộng lại ít nhất cũng hơn trăm cân.

Đông Xu thì đi rất thong thả nên Lữ Đào không thể đoán được đồ cô mang có nặng hay không.

Bốn người một đường đi tới thật sự rất khó khăn, mặc dù trời không có mưa tiếp nhưng mà trên ống quần thù dính toàn là bùn, còn trên mặt thì toàn là mồ hôi.

Bốn người bọn họ cũng không cần phải ngụy trang nữa, bởi vì cũng không có ai nhận ra họ

Rau cải bán vào buổi sáng là được nhất, dù sao cũng là đồ của mấy thôn kế bên mang lại, vừa tươi mà còn rẻ.

Đông Xu đối với nghề nghiệp của mình rất có tâm, mọi thứ đều phải kiểm tra kĩ lưỡng, không phải kiểu người đυ.ng đâu bán đó

Ví dụ như đậu que, cà tím hay là mấy loại rau củ bảo quản lâu được còn có thể bán đại.

Còn rau xanh các loại thì chỉ cần một buổi sáng là héo rồi nên cô không bán.

Bây giờ vừa kết thúc vụ hè nên nhà ai cũng có thêm vài ba thứ đậu.

Đông Xu chọn lựa một hồi thì cũng thu được không ít lương thực.

Tuy là công nhân trong huyện thành mỗi tháng đều được phất lương thực, nhưng mà trong nhà nhiều miệng ăn còn hay đi thăm hỏi người khác, lâu lâu xòn phải trợ cấp cho mấy người già vân vân.

Cho nên bán lương thực rất được.

Đông Xu và Hàn Chiêu mang khoảng 200 cân lương thực.

Rau củ không quá nhiều chỉ có mấy chục cân, còn lại đều là đậu que, cà tím với lại ớt tươi.

Giá cả phải chăng, lại đúng vào phiên chợ sớm cho nên đồ ăn trong tay Đông Xu rất nhanh đã bán hết.

Còn trái cây Lữ Đào mang theo cũng đã bán được một phần.

Hiện tại người có thể mua trái cây vốn cũng không nhiều lắm, nhưng mà trái cây của Lữ Đào nhìn rất ngon.

Người tới hỏi cũng không ít, Lữ Đào để giá cũng không tính là đắt.

Trước khi đến nàng đã thương lượng giá cả với Đông Xu.

Chỉ là lần này Lữ Đào không bán trái mùa, chẳng bao lâu nữa trái cây trong rừng sẽ được chuyển lên đây, cho nên không bán nhanh được

Lữ đào cũng không ngốc, rất nhanh đã suy nghĩ ra cách.

Có thể giữ đồ ở trong không gian, sau đó đợi qua một thời gian rồi sẽ bán tiếp, thậm chí là có thể viữ được tới mùa đông, lúc đó nhất định có thể ván giá cao.

Lần này coi như là học hỏi, lần sau sẽ có kinh nghiệm hơn.