Chương 43 [Đồ tham ăn những năm 70]"Không có việc gì."
Cảm nhận được Hàn Chiêu quan tâm, Đông Xu nhanh chóng lắc đầu.
Là thật sự không có việc gì, trên người ngay cả một giọt mồ hôi cũng không có.
Lần trước có Hàn Chiêu, Đông Xu còn phải thu liễm.
Lần này tự mình lên núi chính là hoàn toàn dùng hết sức.
"Lần sau phải kêu anh đi theo."
Hàn Chiêu có chút đau lòng, lại có chút bất đắc dĩ.
Làm cho hắn có cảm giác, chính mình đời này đều phải ăn bám cô.
"Cái động nhỏ lần trước còn để lại hai con gà rừng cùng hai con thỏ, chút nữa thừa dịp mọi người xem mổ lợn, anh đi lấy về đi."
Lúc Đông Xu đi ngang qua Hàn Chiêu, cố ý nhỏ giọng nói một câu.
Ngoại trừ lợn rừng, còn có mấy con động vật nhỏ khác, đông xu không thể một lần mang về hết, liền giấu ở trên núi.
Hàn chiêu ngựa quen đường cũ, đi đến rất dễ dàng.
Hơn nữa ở đó còn nằm trong khu vực núi, không sâu, cũng không có dã thú gì.
"Được."
Hàn Chiêu không yên tâm lại nhìn kỹ Đông Xu, xác nhận thật sự không bị thương, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Đông xu lại đánh trở về một con lợn rừng tin này giống như mọc cánh, truyền đi khắp thôn.
Tôn đại đội trưởng sắc mặt rất phức tạp.
Bất quá đang trong vụ hè mọi người đã quá mệt mỏi, nếu có thịt ăn, đương nhiên là chuyện tốt.
Tẩm bổ một chút, thời điểm thu hoạch vụ thu mọi người sẽ càng nỗ lực a.
Hơn nữa về sau, một ít trái cây trong rừng cũng chín.
Mọi người rất nhanh liền phải bận rộn.
Thu hoạch trái cây trừ những người đã có nhiệm vụ, còn lại đều phải đi.
Tôn đại đội trưởng đã liên hệ tốt với quốc doanh điếm về mảng này, sau khi thu hoạch trái cây, đối phương sẽ phái người lại đây kiểm tra, sau đó tiến hành thu về.
Công việc trong rừng, so với làm nông còn mệt hơn phiền hơn.
Bởi vì trong rừng kín không kẽ hở, ban đầu Tôn đại đội trưởng còn lo lắng.
Bây giờ thì tốt rồi.
Có thịt ăn, mọi người dù có là mệt, phỏng chừng cũng ngọt trong lòng.
Tôn đại đội trưởng vội chỉ huy người bắt đầu mổ heo, ghi điểm viên cũng lấy sổ ra, bắt đầu chuẩn bị phân thịt heo.
Muốn ăn thịt liền lấy công điểm tới đổi, không công điểm cũng có thể dùng tiền tới mua.
Đây là để bồi bổ cho cả thôn, Tôn đại đội trưởng cũng không lấy phiếu.
Sau một hồi bận rộn, Tôn đại đội trưởng lúc này mới rảnh rỗi hút điếu thuốc.
Kết quả, Đông Xu lại đi đến.
Hiện tại vừa thấy Đông Xu, Tôn đại đội trưởng liền đau đầu.
Bởi vì Đông Xu rất biết tẩy não người khác.
Hơn nữa còn là nói có sách mách có chứng, trật tự rõ ràng.
Tôn đại đội trưởng làm cũng đã mấy năm, gặp không ít quan, nhưng vẫn không nói lại Đông Xu.
Nói một lát liền bị xoay vòng vòng.
"Tôn thúc, lợn này hẳn rất khoẻ nha."
Đông Xu mở miệng, liền thảo luận về lợn.
Tôn đại đội trưởng đầu quả tim run run, do dự một chút, sau đó mới đáp:
"Đúng vậy, Điềm Điềm, về sau không thể mạo hiểm như vậy a."
Chuyện này vẫn là nên khuyên ngăn, dù cho Đông Xu có bản lĩnh thật, vạn nhất có chuyện gì xảy ra?
Ông gánh không nổi việc này a.
"Cái kia Tôn thúc, chú xem, chú nói chỉ cần được 200 cân liền cho con một cái ca tráng men cùng khăn lông xà phòng thơm, hiện tại được 400 cân, khen thưởng có phải hay không cũng nên thêm một chút?"
Đông xu thẳng thừng nói.
Lập tức liền nói đến trọng điểm.
Không chờ Tôn đại đội trưởng phản ứng lại, Đông Xu đã nói tiếp:
"Được rồi, chuyện này ban đầu vẫn chưa nói rõ ràng, con cũng đuối lý. Nhưng mà con đã hơn nửa năm không thấy qua lợn rừng, ai biết nó có thể béo như vậy có phải hay không? Lại nói thứ này có khả gây hại rất lớn, con săn một con, trên núi liền ít đi một con, chúng ta có thể tăng thêm một tầng bảo đảm cho tính mạng và tài sản của mọi người trong thôn có phải hay không?"
Tôn đại đội trưởng vừa nghe, nghĩ ra cũng rất có đạo lý.
Nhìn rõ ràng tẩy não không đủ, Đông Xu lại tiếp tục:
"Chú xem, con cũng là một thành viên của thôn, đương nhiên là nghĩ cho đại đội chúng ta, vạn nhất sau này con lên nhầm một ngọn núi khác, giúp đỡ đại đội khác đánh lợn rừng, có phải là không tốt lắm đúng không?"
Hình như là đúng vậy thật, Tôn đại đội trưởng còn gật gật đầu.
Không qua nửa giờ, Tôn đại đội trưởng thành công bị tẩy não, sau đó khen thưởng đổi thành một cái chậu tráng men, một cái ca tráng men, hai cái khăn lông, hai khối xà phòng thơm, cộng thêm phiếu đường nửa cân.
Thêm không quá nhiều, vì hai bên cò kè mặc cả nên mới được.
Đông Xu cũng không kén chọn, không ra về tay không là được.
Tuy rằng so với tiền lời của bản thân, mấy thứ này vẫn còn kém một chút.
Nhưng mà nếu bản thân đi mua, như là chậu linh tinh gì đấy phải cần phiếu.
Đây là vấn đề lớn nhất.
Cùng Tôn đại đội trưởng thương lượng xong, đông xu lúc này mới nói Vương Nguyệt Hoa đi đổi thịt.
Lần này đổi nhiều hơn lần trước.
30 cân.
Bởi vì lợn lớn.
Hơn nữa đông xu còn có việc cần dùng.
Mấy ngày gần đây trời rất nóng, bán thịt kho tạm thời ngừng.
Đông Xu kỳ thật cũng rất lâu không có tiền lời.
Bất quá không vội, trời lạnh rồi tiếp tục bán vẫn được.
Sở dĩ muốn nhiều thịt như vậy, là bởi vì Hàn Chiêu.
Hàn chiêu lần trước lấy ra 30 cân phiếu thịt, công nhân trong thành mỗi tháng được phát rất ít phiếu thịt.
30 cân thịt này phỏng chừng là cả nhà ăn mặc cần kiệm, còn từ bên ngoài mượn hoặc là mua không ít.
Trong thành sinh hoạt cũng không dễ hơn ở nông thôn là mấy.
Đông Xu bán phiếu thịt được chia tới 2 phần lời, bây giờ còn đang hẹn hò với Hàn Chiêu, đương nhiên phải đối với người nhà hắn tốt một chút.
Đông Xu đã nói qua, cô tuy rằng hiện giờ còn chưa có thích Hàn Chiêu, nhưng mà sẽ đối xử tốt với hắn và người nhà hắn.
Giống như là Hàn Chiêu lo cho cô và người nhà.
Khương Binh đang học nghề, trong nhà chỉ có mình Khương Thiết Sinh là đàn ông, Hàn Chiêu mỗi ngày tan làm liền chạy đến Khương gia, có thể giúp đỡ được gì thì làm nấy.
Không lý nào người ta hết mình lấy lòng người Khương gia mà đông Xu lại không để tâm.
Cho dù là bạn bè bình thường cũng phải có qua có lại.
Cho nên, Đông Xu mới nói Vương Nguyệt Hoa lấy nhiều thịt như vậy.
Thịt kho không để lâu được, Đông Xu đem 20 cân thịt ba chỉ đi ướp vừa miệng, sau đó đem đến cái hầm nướng dùng để nướng vánh ngọt trong sân, đem toàn bộ thịt sấy khô.
20 cân thịt phơi khô xong cũng không được bao nhiêu.
Nhưng mà lại rất dễ bảo quản, hơn nữa vị thịt thơm nồng, gia vị vị cũng đậm đà.
Ăn vào rất thơm, lại còn dai.
Bận rộn cho tới khi trời tối, Vương Nguyệt Hoa cơ hồ cái gì cũng không giúp được, chỉ có thể giúp đỡ nhóm lửa.
"Chờ làm xong cái này rồi anh đem gửi người nhà đi, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng mà mùi vị cũng không tệ."
Đông xu đem thịt đã sấy khô gắp qua cái ky cho bớt nóng, vừa chà nồi vừa nói chuyện với Hàn Chiêu.
Hàn Chiêu: ?
Thật, thật sự muốn hắn phải ăn bám sao?
Hàn chiêu đang ở gọt khoai tây, lúc này sợ tới mức khoai tây thiếu chút nữa rớt.
Vẻ mặt phức tạp mà quay đầu lại nhìn Đông Xu, lại nghe thấy Đông Xu bình tĩnh mà nói:
"Anh đối xử với tôi và người nhà tôi như thế nào, tôi vẫn luôn ghi tạc trong lòng, cho nên tôi cũng sẽ đối xử tốt với anh và người nhà của anh."
Nhìn Đông Xu mặt mày nghiêm túc giải thích, Hàn Chiêu trong lòng ngọt như đường, trong khoảng thời gian ngắn không thể nói rõ là tư vị gì.
Cơm chiều chuẩn bị phong phú hơn thường ngày, Khương Binh học thợ mộc, chỉ bao cơm trưa, buổi tối vẫn phải về nhà.
Hôm nay được phân thịt, Đông Xu xào một nồi thịt ba chỉ cay, khâu nhục hấp với rau dại.
Cuối cùng làm hơn phân nửa nồi gà rừng hầm với khoai tây.
Đưa cho thím Lưu một bát to, mấy nhà khác Đông Xu không quan tâm.
Lại kêu Khương Binh đem cho nhà Lữ Đào một chén gà rừng hầm khoai tây, cộng thêm một con gà rừng đã làm sạch.