Tô Bạt Kiều vội vàng nhận lấy cốc nước, nâng niu trong lòng bàn tay ấm áp, đôi mắt len lén quan sát cách bài trí trong phòng, cô nhấp một ngụm nước đường đỏ, thấy vừa ngọt vừa thanh, dòng nước ấm áp chảy vào tim, cảm thấy vô cùng an tâm và thoải mái.
Tô Bạt Nghiên đột nhiên nhớ đến chiếc bánh mì kẹp thịt bị bỏ quên trên bàn trà, đứng dậy lấy đưa cho Tô Bạt Kiều:
“Em chưa ăn sáng phải không, ăn tạm lót dạ nhé, đợi khi nào khỏe hơn rồi thì kể cho chị nghe chuyện gì đã xảy ra.”
Tô Bạt Kiều đúng là đói thật, cô nhỏ giọng nói: “Cảm ơn chị.” Cô mở túi nilon ra, cắn một miếng bánh mì kẹp thịt đã nguội, giống như một chú cún con đói bụng, nhưng vẫn phải chú ý đến hình tượng, cố gắng kiểm soát tốc độ ăn của mình.
Tô Bạt Nghiên vén tóc mai của cô ra sau tai, tránh để cô em gái ngốc nghếch này ăn cả tóc vào bụng, rồi lại rót thêm nước vào cốc của cô đặt trên tủ đầu giường.
Đợi Tô Bạt Kiều ăn xong, hài lòng bưng cốc nước uống, Tô Bạt Nghiên hỏi:
“Vừa rồi, đó là mẹ em sao? Vết thương trên người bà ấy là do Tô Bạt Tu đánh?”
Động tác của Tô Bạt Kiều khựng lại, dường như nghĩ đến điều gì đó đáng sợ, đáy mắt nhuốm vẻ kinh hoàng: “Vâng…”
Tô Bạt Nghiên nhìn thấy em gái bị câu nói này dọa đến hồn bay phách lạc, trong lòng càng thêm căm ghét người cha trên danh nghĩa này, ánh mắt cô lướt qua cổ áo ngủ bị Tô Bạt Kiều kéo lệch, trên vai dường như có vết bầm tím. Cô đứng dậy, trực tiếp đưa tay nhẹ nhàng vén những sợi tóc rối xù lên, vậy mà lại là vết bầm tím do bị dùng ngón tay bóp mạnh!
Tô Bạt Nghiên không thể tin được hỏi: “Cái này, ông ta còn đánh em?!”
Tô Bạt Kiều đưa tay muốn che đi vết bầm tím, nhưng không thể kéo tay Tô Bạt Nghiên ra, uể oải nói: “Ông ta không đánh em, mẹ em đã cản lại… Ông ta tức giận nên đã đánh mẹ em.”
Tô Bạt Nghiên im lặng hồi lâu, cuối cùng lạnh lùng nói một câu: “Cứ chờ xem.”
Lấy ra từ tủ quần áo vài bộ quần áo cô mặc hồi cấp hai, Tô Bạt Nghiên xoa đầu cô em gái đang lo lắng, mái tóc đó mềm mại như chính Tô Bạt Kiều, sờ vào rất thích: “Chị ra ngoài trước, em thay quần áo đi.”
Cô phải nghĩ cách để cô em gái học cách cứng rắn lên, dù sao cô ấy cũng phải trưởng thành, lập gia đình, cô không thể bảo vệ cô ấy từng li từng tí được.
Tô Bạt Nghiên vừa suy nghĩ vừa đẩy cửa ra ngoài.
Tô Bạt Nghiên nhẹ nhàng khép cửa lại, thì thấy Kiều Xuân Nghi không biết từ lúc nào cũng đã ra khỏi phòng, bà cúi đầu ngồi trên ghế sofa, chống tay lên má suy nghĩ miên man, không biết đang nghĩ gì.
Tô Bạt Nghiên ngồi bên cạnh mẹ, nhẹ nhàng xoa bóp vai cho bà: “Mẹ, dì Cố thế nào rồi ạ.”
Kiều Xuân Nghi thở dài khe khẽ, bà buồn bã nói: “Cũng tạm ổn, chắc là mệt quá, vừa nằm xuống giường đã ngủ thϊếp đi. Haiz, người cha khốn nạn của con đúng là không ra gì, đánh dì Cố đến thảm thương như vậy, nhà ông ta đâu có thiếu ăn thiếu mặc, sao có thể để vợ mình gầy gò ốm yếu như vậy chứ?”
Tô Bạt Nghiên chuyển sang vị trí khác, đầu ngón tay hơi dùng lực, có nhịp điệu xoa bóp vai Kiều Xuân Nghi, ấn đúng vào huyệt vị thư giãn tinh thần, nhẹ nhàng nói: “Lát nữa con phải đến đoàn phim, mẹ xin nghỉ làm nhé, con thấy trên người Kiều Kiều cũng có vết thương, mẹ ở nhà chăm sóc hai người họ cũng tốt.”
Kiều Xuân Nghi ngẩng phắt đầu lên, không thể tin được: “Kiều Kiều?” Bao nhiêu năm không gặp, Tô Bạt Tu tàn nhẫn đến mức ra tay đánh con gái?